Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

chương 251: hồi hai mươi ba (19)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gia Luật Sở Tài thấy chỉ có ba người đồng còn sót lại, không khỏi nóng ruột. Hắn đảo mắt một cái, lại liếc trộm Tửu Thôn. Nếu gã người Bồng Lai kia vừa dị động một cái, hắn sẽ cho thủ hạ nhảy xổ vào Hổ Hùng quỷ và Tì Mộc đồng tử, lập tức phá vỡ minh ước mong manh, cướp thời cơ đoạt lấy Niết Bàn kinh.

Nhưng…

Tửu Thôn đồng tử đánh bạt được mười lăm người đồng chẳng những không có nơi lỏng, mà càng thêm ngưng trọng. Gã lại liếc sang phe người Nam, chỉ thấy Tạng Cẩu và Phiêu Hương cũng đang dùng ánh mắt cực kì đề phòng nhìn ba vị người đồng sau cùng.

Y cảm thấy rất khó tin…

Ba người đồng kia chẳng lẽ còn mạnh hơn Trương Tam Phong ư?

Gia Luật Sở Tài trầm mặt, ánh mắt sắc như dao cạo quét ra bốn phía. Ba thuộc hạ của hắn đều là kẻ võ công nhất đẳng ở Mông Cổ, lí nào lại sợ ba gã đồng nhân ốm o? Nhất là kẻ lùn, hắn có ngoại hiệu là Oanh Thiên Lôi. Chớ có nhìn thanh kiếm quái lạ của gã mà coi thường, kì thực võ công của gã trong ba kẻ Gia Luật Sở Tài dẫn theo là cao nhất, chiến lực không dưới bản thân hắn. Chỉ thấy Oanh Thiên Lôi múa thanh cự kiếm, mũi kiếm vạch lên càng lúc càng nhanh, cơ hồ bọc toàn thân hắn trong một hình cầu.

Võ công của Trung Lục Tăng có cao cường, thì cũng tạm thời bó tay với gã này. Chẳng những không thể tiếp cận Oanh Thiên Lôi trong phạm vi nửa trượng, cho dù có dùng ám khí chỉ kình cũng chẳng thể xuyên thủng được thanh kiếm dày như cái cửa của gã.

Lúc này cuối cùng nội tam tăng cũng ra tay.

Ba người, phân làm ba hướng, mỗi người đánh vào một phe.

Tửu Thôn đồng tử như đã lường trước, đột nhiên ngửa cổ gầm một tiếng, phun ra một búng rượu lớn. Rượu trong miệng gã do kình lực thổ ra, mang theo nội lực vừa cương vừa tà, nháy mắt đã đánh tới trước mặt người đồng. Thế nhưng chẳng thấy lão dùng chiêu thức gì, chỉ phất nhẹ tay một cái, nhoằng cái đã thâu tóm hết những giọt rượu bắn tới người.

Soạt!

Trảm Quỷ rời vỏ!

Tửu Thôn tự nhiên không tin chút tiểu xảo ấy có thể đánh bại được nội tam tăng võ công sâu như biển rộng. Y chỉ cần tranh thủ một khắc, không để lão ta tới gần, thì có thể rút đao.

Đao rời vỏ???

Không! Đao của Tửu Thôn tuy bạt ra ngoài, nhưng y không cầm vỏ đao trên tay còn lại, mà dùng lực nhấn một cái. Cái vỏ đao bằng gỗ tức thì xoay tròn tít mù ngay trên đầu lưỡi đao của Trảm Quỷ. Y bèn vung đao lẳng một cái, vỏ đao tức thì trở thành một loại ám khí quái dị bắn vọt về phía người đồng.

Người đồng nọ phất tay áo, đang định thu vỏ đao như vừa làm với những giọt rượu…

Thì Tửu Thôn đã lường trước một bước.

Soạt!

Trảm Quỷ đã cắm lại vào vỏ đao!

Lúc này cũng vừa khéo là thời điểm hai tay áo của người đồng cuốn chặt lấy vỏ đao.

Tửu Thôn cười nhếch mép, búng mình nhảy lên, đao đã rời vỏ, thuận tiện chém nát luôn hai tay áo của người đồng. Vỏ đao bằng gỗ rơi xuống, nhưng chưa chạm đất thì đã bị y dùng sống đao đánh trúng, làm nó nảy bật lên không. Tửu Thôn đồng tử cứ dùng một loại thủ pháp quái lạ, lúc thì lấy sống đao tâng vỏ đao như người ta đánh khăng, khi thì làm vỏ đao vừa xoay tít mù vừa chạy dọc mặt kiếm như là con vụ. Y vừa khống chế đao, vừa chế ngự vỏ đao, hai lộ tấn công cuồng bạo khôn cùng, biến hóa vô tận, thế công mãnh liệt tới độ tưởng như có hai đao khách cùng tấn công kẻ thù.

Tinh!

Người đồng nọ đột nhiên ra một chỉ.

Một chỉ vừa khép điểm trúng vào trọng tâm của lưỡi đao, đánh dạt lưỡi đao đi một khoảnh nhỏ. Vỏ đao thì công thế chưa dứt, cứ thế xoay tít mù rồi đánh lên hai ngón tay của người đồng. Chỉ nghe rắc một cái, vỏ đao gãy làm đôi!

“ Thí chủ, đắc tội. ”

Người đồng nọ nhẹ nhàng nói, đoạn vung tay vỗ một chưởng.

Phía Gia Luật Sở Tài thì càng vất vả hơn.

Võ công của nội tam tăng cực kì quái dị, bọn hắn vừa xem nhẹ đối thủ, lại vừa không thể nào ngờ chiêu thức của kẻ thù lại có thể quái lạ như thế. Thư sinh mặt tái và gã cao kều chỉ vừa nghe một tiếng quát là trời đất xoay vần, ngã bổ chửng. Duy chỉ có Gia Luật Sở Tài và Oanh Thiên Lôi là miễn cưỡng dùng nội lực đối cứng được, nhưng rõ ràng cũng chẳng lấy gì làm dễ chịu.

Thực ra cũng không phải là nội lực của hai gã cao hơn Tạng Cẩu. Chẳng qua cậu chàng và Phiêu Hương trước đó lấy ít đánh nhiều, chế ngự mười lăm người đồng đã hao tổn công lực, tâm tình có phần buông lỏng nên mới bại chóng vánh.

Tạng Cẩu sở dĩ có thể nhàn nhã quan sát điểm này là bởi…

Phe của cậu chàng là phe nhẹ nhõm nhất.

Kể lại cái lúc người đồng thứ ba xuất thủ, y chẳng lên tiếng cũng chẳng giơ tay nhấc chân, chỉ trừng mắt lên một cái. Tức thì, Hồ Phiêu Hương cảm thấy hơi thở dồn dập càng lúc càng khó khăn. Tạng Cẩu tuy là cứng cựa hơn, nhưng cũng thấy trong một khoảnh khắc tứ chi nặng nề như bị hãm vào vũng bùn. Trước đó bốn lão Thiên Tàn Địa Khuyết đã dạy nó: “ ý tùy tâm mà động, thế theo ý mà sinh ”. Nếu khí thế đủ mạnh, chẳng cần ra tay cũng có thể khiến đối phương bị ảnh hưởng, không thể hành động tự nhiên, từ đó mà mất đi tiên cơ. Động vật thường làm bản thân trông to lớn để dọa kẻ thù, kì thực cũng là một cách sử dụng sơ đẳng nhất của khí thế mà thôi.

Tạng Cẩu và Phiêu Hương có thể bị ngợp thế của người đồng, nhưng Khiếu Hóa tăng thì không.

Lão thấy đối phương động thủ, cũng không nhàn nhã nữa mà đẩy hai người Tạng Cẩu ra sau, mắt trợn lên nhìn người đồng. Khí thế của người đồng có như sóng lớn, cũng chẳng thể đánh ngã khí thế như Bất Động Minh Vương của lão.

Người đồng biết gặp tay hảo thủ, không dám khinh thị, bèn nhảy tới tung một chưởng vào mặt Khiếu Hóa.

Ông sư ăn xin thấy thế, bèn đưa tay lên, tung một quyền vào chưởng tâm của đối thủ!

Không có âm thanh!

Người đồng chỉ thấy từ nắm đấm của đối phương, kình lực túa ra đột nhiên từ cương chuyển thành nhu, từ một thể hóa thành vô vàn. Từng sợi từng sợi tơ như tơ nhện hút chặt lấy chưởng của y, khiến y chẳng tài nào dứt ra nổi. Khiếu Hóa tăng khóa được đối thủ, bèn đánh mắt ra hiệu. Tạng Cẩu như chỉ chờ có thế, bèn dùng khinh công lao về phía trước.

Chỉ cần chạm được chân vào bậc thang, coi như trận sẽ bị phá!

Ba bước, hai bước…

Ngay lúc mũi chân của Tạng Cẩu chỉ còn cách bậc thang nửa thốn, một tiếng quát đã vang lên áp từ phía sau. Cậu chàng không kịp đề phòng bị đánh cho đầu váng mắt hoa, lúc này lại có một nắm đấm lao tới ngay mặt, bức Tạng Cẩu lui ra khỏi bậc thềm.

Bấy giờ đứng chắn trước cầu thang là người đồng chủ âm công, vừa rồi còn đánh áp đảo phe Gia Luật Sở Tài.

Té ra Gia Luật thấy Tạng Cẩu sắp thắng, bèn đột nhiên lui về thủ vững giữ mình chứ không tìm cách đột phá khỏi cản trở của người đồng nữa. Người đồng nọ rảnh tay, thấy bạn bị Khiếu Hóa giữ chặt, còn Tạng Cẩu thì đã sắp tới được cửa vào bèn quát to một tiếng chấn cậu chàng lảo đảo, rồi phi đến tống một quyền ngay mặt ép cậu chàng lui lại.

Gia Luật Sở Tài quả có thừa cơ đánh lén, ba bước của Diệt Tuyệt tam bộ nhất tề đánh trúng lưng người đồng nọ. Tuy là y có thần công Kim Chung tráo hộ thân thì cũng phải tứa máu nơi khóe miệng.

Lúc này, bỗng nhiên hai người còn lại trong nội tam tăng cũng thu tay.

Bọn họ ba người, mỗi người loáng cái biến thành một cái bóng mờ. Chỉ nghe bình bịch mấy cái, tức thì Hổ Hùng Quỷ và Tì Mộc đồng tử đã bị điểm huyệt đạo ngây ra như phỗng, còn mười lăm người đồng bị điểm vào chỗ hội huyệt đều đã đứng dậy cả, chính đang nghiêm chỉnh đứng thành ba hàng trước cánh cửa dẫn lên tầng hai.

Nội tam tăng chắp tay một cái, đoạn nói:

“ Chư vị đã qua khảo nghiệm, có đủ tư cách để nhập trận rồi! ”

“ Hả??? ”

Quần hào không khỏi giật mình té ngửa.

Thì ra đánh với mười tám người đồng… mới là thử xem có đủ tư cách nhập trận hay không?

Thế thì trận Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới chính thức còn đáng sợ tới mức nào??

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio