Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

chương 281: hồi hai mươi lăm (6)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngô trưởng lão bèn nói:

“ Tiểu tử, ngươi quả thực là kì tài tuyệt thế, võ công tiến bộ khiến chúng ta phải giật mình! Tiếc là nhân phẩm thối nát, Ngô mỗ tự thấy nhục truyền thụ ngươi năm chục chiêu Tuý Bát Tiên! ”

Nguyên Mãn đại sư bèn nói:

“ Chư vị cẩn thận! Thí chủ đây một mình phá được trận Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới của bản tự, đừng vì y còn nhỏ mà coi thường! ”

Ông là người xuất gia đắc đạo, tuy trong lòng nổi giận nhưng không biết mắng chửi người ta, chỉ lên tiếng để quần hào biết mà đề phòng.

Quần hào có ai mà chưa từng nghe mười tám người đồng bảo vệ Tàng Kinh các? Lúc biết thiếu niên nọ có thể xông qua trận pháp của mười tám người đồng, chẳng tránh nổi kinh hãi.

“ Đứa man di này thật lợi hại… ”

Tạng Cẩu trừng mắt nhìn Ngô trưởng lão, nói:

“ Từ nãy đến giờ, trói bọn ta là các người, chửi bọn ta là các người, đánh bọn ta cũng là các người! Các người chửi bọn ta là man di, có phải đến man di cũng không bằng không? ”

Quảng Thành tử nói:

“ Chiêu số hoa mĩ có ích gì? Xem thử một chiêu Lôi Chấn Đại Thủ ấn của ta đi đã! ”

Nói rồi kết ấn vận công, nhảy tới đòi đánh.

Tạng Cẩu lúc này lửa giận mờ mắt, quát:

“ Thích không hoa mĩ chứ gì? Thích lôi điện sấm sét chứ gì? Được! ”

Nói rồi vận công vào chân, cũng đá ra một chiêu. Bình thời võ công của bốn lão Địa Khuyết Thiên Tàn cậu chàng không mấy khi dùng tới. Thứ nhất do võ công của sát thủ sát ý quá nặng, thủ thế không đủ mà công thế lại quá thừa, thiên về hướng được ăn cả ngã về không. Năm năm trước võ công chưa bằng ai, dùng những chiêu này trước mặt cao thủ giết người như ngoé kiểu như Tửu Thôn đồng tử thì khác gì múa rìu qua mắt thợ? Thứ hai là sau năm năm luyện võ với mười tám người đồng, võ công Tạng Cẩu tăng lớn, thành ra không mấy khi cần phải dùng tới.

Thực chất võ công của sát thủ là vậy. Đối phó với cao thủ thực sự thì không đất dụng võ, mà đối phó với kẻ yếu hơn thì lại quá tàn nhẫn. Tuy nhiên Tạng Cẩu học những chiêu này xong, cũng đề phòng được nhiều chiêu số hiểm độc.

Hôm nay ý niệm giết người càng lúc càng bốc cao, thành ra hở chút là thi triển những chiêu độc địa này.

Chiêu này là Tháng Mười Sấm Rạp, Tháng Chạp Sấm Động!

Cước ấn hội nhau!

Rắc!

Ầm!

Nội lực của Tạng Cẩu hơn hẳn Quảng Thành tử, huống hồ trong người cậu chàng lại có hai luồng nội lực xung khắc – dương tà âm chính, lúc vừa thoát ra khỏi cơ thể một cái là như nước đổ vào dầu, thế bùng nổ thật là kinh khủng!

Quảng Thành tử bị đánh trúng, chỉ kịp kêu “ á ” một tiếng, hai cánh tay đều đã ngắn đi chỉ còn phân nửa.

Không sai!

Ngắn đi còn phân nửa!

Một chiêu của Tạng Cẩu đánh ra, nát thịt, vụn xương, xoắn đứt sạch kinh lạc huyết mạch. Quảng Thành tử đau quá ngất lịm, hai cánh tay từ nay phế hẳn!

Ba chiêu, đánh gục hai vị trưởng môn của sáu môn phái lớn…

Nếu trước đấy là kinh hãi, thì bây giờ là sợ đến chết lặng.

Quần hào tên nào tên nấy mặt cắt không còn hột máu, trắng bệt ra, hai chân mềm như cọng bún.

Tên nào tên nấy đều thầm lấy làm may mắn. Nếu không phải bây giờ thiếu niên kia bị trói chặt vào đình nhỏ, lại bị khoá cả hai tay, bằng không thì thực là không thể nghĩ bàn.

Trong sáu môn phái lớn không ít người từng được quan sát trận đại chiến ở Tất gia trang, thế nên họ biết chủ lực của Tạng Cẩu là một môn ám khí…

Tạng Cẩu thắng thế thoáng thả lỏng, thì bỗng thấy đầu váng mắt hoa. Cậu chàng ngoái đầu thì phát hiện Phiêu Hương đã bất tỉnh từ lúc nào.

“ Khói… mê… ”

Lúc này, cậu chàng mới để ý thấy dưới chân ghế đá đang từ từ rỉ ra một chút khói nhạt màu trắng, nhẹ và mỏng hơn cả sương đêm. Nếu không phải nội lực Tạng Cẩu hơn người thì tuyệt nhiên không phát hiện được.

Bịch.

Lúc này Tạng Cẩu đã không đứng vững được, quỵ một gối, thở dốc từng cơn, đầu óc càng lúc càng mơ hồ. Cậu chàng đảo mắt, đoạn đề tụ hết công lực còn trong người lên, cố bảo vệ một chút thần trí. Thế là toàn thân nhũn ra, ngã gục, nhưng tinh thần vẫn còn tỉnh táo, chỉ giả vờ bất tỉnh mà thôi.

Lí Thông lúc này mới nói:

“ Chư vị, mau vào cứu Diệu Định sư thái và Quảng Thành tử tiền bối. ”

Tạng Cẩu thấy có người kéo chân mình ra để ôm Diệu Định sư thái. Lúc này cậu chàng đã trúng khói mê, “ bất tỉnh ”, thế mà quần hào chẳng ai dám động mạnh, điều ấy chứng tỏ người ta còn hãi dữ lắm.

Lúc này Chấn Nguyên tử rút đao nghe roảng một cái, nói:

“ Để ta chém chết thằng giặc này! ”

“ Ấy! Tiền bối bình tĩnh. Hai đứa nhóc này đang giữ Chìa Khoá, muốn giải bí mật của mộ tổ phải nhờ đến chúng. Chớ có ném chuột vỡ bình. ”

Ngô trưởng lão lên tiếng:

“ Lí gia chủ, thứ vũ khí kia… ”

Lí Thông bèn nói:

“ Hoàn toàn chính xác, Ngô trưởng lão chẳng lẽ không tin Lí mỗ hay sao? ”

Ngô trưởng lão đáp:

“ Không phải Ngô mỗ không biết Lí gia chủ làm người ra sao, nhưng một thứ thần binh lợi khí đánh bạt được trăm ngàn binh mã, không phải là quá nực cười ư? Lại còn thần kiếm điều khiển được cửu thiên thần lôi, thứ cho Ngô mỗ khó mà tin được. ”

Lí Thông nói:

“ Ngài chớ lo xa, chuyện này đã được chép rõ ràng trong ngọc phả của gia tộc, không thể giả được! ”

“ Thây sắt biết đi… trên đời nào có cái lí này? ”

Ngô trưởng lão lẩm nhẩm, vẫn chưa tin tưởng lắm vào những gì mà Lí Thông nói.

Tạng Cẩu thầm nghĩ:

[ Vũ khí địch lại thiên quân vạn mã, chắc là cái “ thây sắt biết đi ” kia rồi. Lẽ nào xác của thánh Chèm vẫn còn cử động được?? Còn thần kiếm điều khiển được sét trời… lẽ nào là kiếm báu Thuận Thiên? ]

Lí Thông chỉ vào hai người Tạng Cẩu, nói:

“ Chư vị chắc chưa nghe bao giờ, nhưng trong gia tộc vẫn truyền miệng nhau bốn câu này: Thuận Thiên kiếm, ứng thiên mệnh, đăng bảo tọa, lệnh quần hùng. Kiếm báu Thuận Thiên chính là nguyên nhân khiến người Đại Việt đời này qua đời khác, lớp này hết lớp khác bí mật sang nước ta, cốt là để tìm về biểu tượng của ngôi cửu ngũ này! Thần kiếm mất tích hai ngàn năm nay, ắt ở trong mộ của tiên tổ chứ chẳng ai vào đây! ”

Nghe đến chỗ này, thì thần trí Tạng Cẩu mơ hồ, mê hương đã thắng được cậu chàng…

Lại nói đến chuyện của Lê Lợi…

Quân Hậu Trần nhờ có Hổ Vương trợ trận, an lành rút vào Thanh Nghệ.

Dưỡng quân được ít lâu, nhớ lời hẹn với Hổ Vương, Lê Lợi lại đành đề đạt chuyện trở về Lam Sơn với Trùng Quang đế. Trần Quý Khoáng nghe xong, tỏ vẻ không vui, nói:

“ Khanh muốn về thì cứ việc, nhưng lúc này trong quân thiếu nhân tài, nên Đinh tướng quân và Lê tướng quân phải ở lại giúp trẫm phá địch. ”

Nói đoạn đứng lên khỏi ghế rồng, phủi tay áo mà nói:

“ Hai vị tướng quân đánh trận Hóa Châu xông thẳng vào đại doanh quân Minh, có công rất lớn! Nay trẫm phong một người làm Hàng Long thần tướng, một người làm Phục Hổ thần tướng, quan cao hơn khanh hai bậc! ”

Lê Lợi đáp ứng, không dị nghị gì thêm, chỉ đem chuyện này nói lại với chư tướng.

Đinh Lễ và Lê Văn An nghe thế bèn đập bàn, nói:

“ Trùng Quang đế làm thế này chẳng khác nào đảo loạn tôn ti, tôi cao hơn chủ sao mà được? Đây là có ý cướp người của chủ công, muốn đào rỗng ruột Lam Sơn ta đây mà! Một Lê Sát còn chưa đủ hay sao? Bọn này có chết cũng không phục! ”

Lưu Nhân Chú cũng nói:

“ Trùng Quang đế nói vậy, chẳng khác nào chê chủ công là vô dụng, y dùng ngài chỉ vì hai vị tướng quân mà thôi. ”

Lê Lợi bèn nói:

“ Trước đấy ta không theo đại quân mà về Lam Sơn lo chuyện cưới hỏi trước, thánh thượng đã chấp thuận cho là may. Thế mà nay lại vướng thêm chuyện lần này, không về không được, thánh thượng tức tối cũng không có gì lạ cả. Mọi người chớ nghĩ xấu cho ngài ấy. Khi ta không ở đây, thì phải nghe theo chỉ thị của vua và các đại nhân, chớ có chống đối mà giặc được phần hơn. Nhớ kỹ, không có Đại Việt, có Lam Sơn phỏng có ích gì? ”

Chư tướng nghe xong, lòng vẫn ấm ức, nhưng biết chàng nói phải nên đành dạ một tiếng.

Lê Lễ bèn nói:

“ Chuyến này để tôi về cùng chủ công, trước là bảo hộ ngộ nhỡ dọc đường có chuyện không lành, sau là cũng còn dở chuyện luyện binh. ”

“ Chẳng phải lần này có bao nhiêu hương binh ta đều đưa ra trận hết rồi sao? ”

Lưu Nhân Chú bèn hỏi.

Lê Lễ đáp:

“ Sơn trại của Vũ Uy có mấy trăm người, một tháng qua chia làm mấy ngả, nay đều đã về Lam Sơn tụ hội cả. Tôi phải về sắp xếp uốn nắn mấy người này. ”

Lê Lợi bèn nói:

“ Thuộc hạ của Vũ Uy xuất thân là cường đạo, tuy là có nghĩa, nhưng trước giờ quen sống không lề lối quy củ. Không có Lê Lễ e không xong. Vậy anh cứ về với ta chuyến này. ”

Ngoài cửa chợt có tiếng người cất lên:

“ Lần này thằng nhãi Đinh Lễ không về không được! ”

Cửa phòng bị đá văng, đoạn một người trung niên khôi vĩ bước vào. Nhìn tấm khố da hổ và xâu chuỗi nanh vuốt đeo lủng lẳng trước ngực, nếu không phải Hổ Vương Đề Lãm thì còn ai vào đây nữa?

Đinh Lễ đang ấm ức chuyện bị phong quan, không thể cùng về Lam Sơn, nay được lời Hổ Vương thì mừng như mở cờ trong dạ.

Lê Lợi bèn nói:

“ Bác… chuyện này… e là hơi khó. ”

“ Bên phía thằng nhãi Trần Quý Khoáng bản vương sẽ xử trí, chúng mày không phải lo gì cả… ”

Hổ Vương nói xong, xua tay:

“ Chuẩn bị sẵn lương khô nước uống, chiều mai phải về đến Lam Sơn! Nếu không nghe, tao vác cả thằng Lễ lẫn con trâu về! ”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio