Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

chương 201: dao dao bị bắt cóc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thế nhưng mà...

Kỳ Liên học trưởng lầm rồi, lần này cũng không phải do Ngự Ngạo Thiên mà là cô! Là do cô chủ động!

"Kỳ Liên học trưởng, anh có khả năng..."

"Không cần phải hỏi, Dao Dao. Em không cần sợ anh ta. Anh ta chỉ là ỷ vào mình có nhiều tiền thế thôi, sớm muộn cũng sẽ có một ngày chính tay của anh sẽ giết chết anh ta!"

“Lộp bộp.” Trong lòng run lên, lần này Dao Dao có thể khẳng định, Kỳ Liên học trưởng nhất định đã sớm có mưu tính với Ngự Ngạo Thiên, hơn nữa còn rất hận Ngự Ngạo Thiên, đến nỗi đã có ý định giết chết hắn ta rồi?

Có thể từ trước đến nay Ngự Ngạo Thiên bá đạo máu lạnh kia nhưng trước sự châm chọc của Kỳ Liên học trưởng, vì cái gì mà hắn không có bất kỳ động thái nào, đây không phải là tính cách của Ngự Ngạo Thiên.

……

"Dao Dao, lúc Kỳ Liên học trưởng tìm tớ, thật sự dọa tớ sợ chết khiếp, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?" Bởi vì quần áo của Dao Dao bị Ngự Ngạo Thiên xé rách, Kỳ Liên Ngạo Vân liền tìm Cung Tiểu Mạn đem quần áo đến thay cho cô, thay xong quần áo, sau đó Cung Tiểu Mạn dắt Dao Dao đi tới sân trường để giải sầu.

“Ngự Ngạo Thiên đến rồi."

"À? Ngự Ngạo Thiên đến rồi hả?"

"Giáo sư Kỳ là Ngự Ngạo Thiên!"

"Như vậy nói cách khác, anh ta cải trang thành giáo sư Kỳ tới đón cậu à?" Cung Tiểu Mạn ôm cánh tay Dao Dao, lầm bầm lầu bầu: "Hừ, coi như hắn còn có chút lương tâm, ít nhất cũng biết tới đây tìm cậu."

A, chuyện này Dao Dao cũng không nghĩ tới. Nhưng cô càng nghĩ càng không nghĩ tới chính là... "Cung Tiểu Mạn, tớ cảm thấy được sự vô dụng của mình!"

Lúc ký hợp đồng, cô cảm thấy ba năm làm tình nhân có lẽ cũng không khó nhưng mới không đến hai tháng cũng đã chịu không nổi rồi, rốt cục cũng lựa chọn “thỏa hiệp " nhưng vẫn chống cự không nổi bị hắn tra tấn.

Làm tình nhân, liền từ bỏ không làm nữa, muốn rời khỏi Ngự Ngạo Thiên lại không xông qua cửa ải cuối cùng, cô như thế nào lại vô dụng như vậy?

"Dao Dao?" Cung Tiểu Mạn mắt nhìn Dao Dao đang khóc nức nở, vừa muốn mở miệng an ủi...

Ai ngờ, một chiếc xe buýt nhỏ dừng trước mặt họ.

Còn không đợi Cung Tiểu Mạn kịp phản ứng...

"A...!" Lạc Dao Dao đã bị mấy mấy gã mặc đồ đen che miệng bắt lên xe.

"Này, các ngươi làm gì vậy? Dao Dao! Dao Dao!"

Tiểu Mạn muốn chạy lên tìm cách cứu viện thì chiếc xe đã nhanh chóng lái đi rồi."Làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ? Gọi cảnh sát! Gọi cảnh sát! Không được, giờ này mà đi báo cảnh sát thì đến lúc họ tới cứu thì..., chắc Dao Dao đã... Đúng rồi, tìm Ngự Ngạo Thiên! Tìm Ngự Ngạo Thiên." Cô run rẩy móc điện thoại di động của mình ra, lại nhớ tới mình không có số điện thoại của Ngự Ngạo Thiên, đột nhiên... Ánh mắt vô tình nhìn tới chiếc điện thoại đang nằm trên mặt đất..."Đây là?"

Tập đoàn Bác Sâm.

"Ngự tổng."

"Ngự tổng." Các nhân viên cung kính cúi chào Ngự Ngạo Thiên đi ngang qua.

Trên mặt hắn nhìn không ra biểu hiện gì, trên người càng tản ra một luồng khí lạnh làm cho mọi người không ai dám đến gần. Lên thang máy nhanh chóng đi đến văn phòng của tổng giám đốc...

"Ngạo Thiên, cậu không phải là đang nghỉ phép ba ngày sao?" Hàn Ly Thương đang xử lý công việc của công ty thấy Ngự Ngạo Thiên liền đứng lên.

"Hủy bỏ ngày nghỉ." Lời nói băng lạnh rơi xuống.

Hàn Ly Thương rõ ràng cảm giác được tâm tình của Ngự Ngạo Thiên lúc này không được tốt, trả lại chiếc ghế tổng giám đốc cho hắn.

Ngự Ngạo Thiên ngồi xuống, không ngừng lật xem tài liệu trên bàn.

"Ngạo Thiên? Những văn kiện kia tôi đã xử lý xong rồi."

"Đáng chết!" Ngự Ngạo Thiên mạnh mẽ đập tay lên bàn.

Hàn Ly Thương vừa muốn mở miệng nói cái gì đó lại lập tức nuốt trở vào, hắn hiểu rất rõ tính cách của Ngự Ngạo Thiên tín, lúc tâm tình hắn không được tốt thì có thể so với mình còn lạnh lùng hơn, bất luận sự tình gì đều vùi giấu ở trong lòng sẽ không chia sẻ cho bất kì ai. Cũng bởi vì như thế, trên lưng Ngự Ngạo Thiên như đeo vô số áp lực, vĩnh viễn đều là một mình hắn lẳng lặng gánh chịu.

“Reng reng reng.” Điện thoại đột nhiên vang lên, Ngự Ngạo Thiên mắt nhìn liếc nhìn dãy số hiện trên điện thoại, là Lạc Dao Dao. Không bắt máy!

“Linh linh...” Chuông điện thoại lại lần nữa vang lên, hắn như cũ không bắt máy.

“Linh...” Lần này gọi tới chính là Long Kỳ, hắn tức giận bắt máy, lớn giọng: "Nói!"

"Không xong rồi, Ngạo Thiên, bạn của Dao Dao gọi điện thoại tới cho tôi, nói Dao Dao bị bắt cóc rồi! Nên làm gì bây giờ?"

Nghe Long Kỳ nói xong, sắc mặt Ngự Ngạo Thiên xiết chặt, một giây sau hắn chậm rãi trả lời: "Không liên quan đến tôi." Vô tình cúp điện thoại...

Bị xóc nảy trong xe tải, hai tay Dao Dao đã bị trói, mắt cùng miệng đều bị dán băng keo.

Đám người này đến cùng là người nào? Tại sao phải bắt cóc mình?

Ở trên xe, người nhát gan như Dao Dao lúc này lại tỉnh táo dị thường, cô không khóc, không náo loạn mà chỉ im lặng ngồi yên trong xe tải.

Chỉ chốc lát sau, xe ngừng lại.

Dao Dao hít hít cái mũi, ngửi ra đậm đặc mùi đất, chẳng lẽ đây là nông thôn?

Hai người đàn ông dắt Dao Dao xuống xe tải, đi về phía trước, sau đó truyền vào xoang mũi Dao Dao chính là một mùi sắt rỉ. Ở đây hẳn là nhà máy thép, hoặc là nhà kho bị bỏ hoang?

"Lôi lão đại, người đã mang đến!" Giọng của người đàn ông nói ra liền bị vọng lại, hiện tại Dao Dao có thể xác định đây có lẽ là nhà kho bị bỏ hoang rồi!

“Bịch.” Trong nháy mắt, băng dán ở mắt cô bị xé ra, đập mắt chính là một người đàn ông tóc dài, ước chừng hơn bốn mươi tuổi mà đứng phía sau hắn có hơn trăm người. Người đàn ông tóc dài kia là Lôi lão đại sao? Bọn họ là... người trong Hắc đạo!

"Cô gái, cô bao nhiêu tuổi?" Lôi lão đại chậm rãi mở miệng.

"A... A...!" Dao Dao nhíu nhíu mày.

Người đàn ông áo đen bên cạnh, một tay liền xé toang miếng băng dán trên miệng Dao Dao.

"Tôi... Tôi mười chín tuổi." Dao Dao khẩn trương đáp trả, ánh mắt thỉnh thoảng liếc trộm xung quanh, muốn chạy, xem ra không phải chuyện dễ dàng.

"Mới mười chín tuổi?" Lôi lão đại mắt đánh giá Dao Dao một chuyến: "Đem người kia tới!"

"Vâng!" Một tên áo đen quay người đi ra, chỉ chốc lát sau hắn liền dắt theo một người phụ nữ đeo mặt nạ bảo hộ.

"A... A... A..." Người phụ nữ kia liền không an phận mà giãy giụa. Người đàn ông đó liền tát một cái lên mặt cô ta.

Dao Dao xem xét một hồi... Ly Mỹ Vân!

"Ly tiểu thư, cô nói xem cô ta có phải là nữ nhân của Ngự Ngạo Thiên không?"

"Vâng! Chính là cô ta! Cô ta mới thực sự là nữ nhân của Ngự Ngạo Thiên, tôi chỉ là một bức bình phong mà thôi." Ly Mỹ Vân hoảng hốt gật đầu.

Xem ra Lôi lão đại này bắt cóc mình là vì Ngự Ngạo Thiên?

Dao Dao không phải là lần đầu tiên đối mặt chuyện như vậy, lần trước Xích Long bang cũng đã từng làm chuyện như vậy. Cho nên Dao Dao một chút sợ hãi cũng không có.

"Tiểu nha đầu, lời Ly tiểu thư nói là sự thật sao? Cô mới là nữ nhân của Ngự Ngạo Thiên?"

Dao Dao nhíu mày, mở miệng nói: "Ngự Ngạo Thiên là ai?"

"Tiện nhân này, cô nói dối. Cô vậy mà không biết Ngạo Thiên? Lôi lão đại, ông đừng để cô ta lừa, cô ta thật sự là nữ nhân mà Ngự Ngạo Thiên yêu quí nhất." Ly Mỹ Vân không kiềm chế được mà điên cuồng gào thét.

Lôi lão đại nhìn qua, tỉnh táo khoát tay áo, một tên mặc áo đen cung kính đi tới bên cạnh hắn: "Lôi lão đại, có gì phân phó?"

"Lần trước ngươi đi chụp hình ở quán chơi bowling, không phải bên người Ngự Ngạo Thiên còn có một nữ nhân sao? Là ai?"

“Quán bowling? Chẳng lẽ, lần trước lúc ở quán bowling bọn họ là người đã nhìn chằm chằm mình và Ngự Ngạo Thiên sao? Nguy rồi! Chuyện mình nói không biết Ngự Ngạo Thiên chẳng phải là...”

"Thưa Lôi lão đại... là cô gái kia!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio