Đối mặt với loại thái độ này của em trai, Ngự Ngạo Thiên cũng không thấy có gì lạ.
“Dao Dao đâu?”
“Cô ấy không ở đây, tôi đuổi cô ấy về nhà rồi.”
Hắn biết mọi chuyện sẽ như vậy...
Nghe Kỳ Liên Ngạo Vân nói như vậy nhưng hắn vẫn có chút khẩn trương. Chủ yếu do tính cách người em trai này quá u ám, trong một số thời khắc hắn không đoán được Kỳ Liên Ngạo Vân đang nghĩ gì trong lòng.
“Anh đi trước.” Ngự Ngạo Thiên mặt không thay đổi xoay người muốn rời đi.
“Này, anh trai!” Kỳ Liên Ngạo Vân đuổi tới cửa, thân thể dựa vào trên khung cửa cười lạnh nói: “Hai anh em chúng ta từ nhỏ không có sở thích tương đồng nhưng xem ra lần này có vẻ chúng ta có chung sở thích rồi.”
Sau khi nghe thấy lời này, Ngự Ngạo Thiên lựa chọn im lặng và lạnh lùng trở về xe. Hắn nhanh chóng chạy đến nhà Dao Dao...
“Reng, reng!” Chỉ mới vừa đến dưới lầu nhà Dao Dao thì chuông điện thoại của Ngự Ngạo Thiên vang lên: “Tuyết Đồng, chuyện gì?”
“Ngạo Thiên, vé máy bay đã đổi sang hai giờ sau, anh chuẩn bị nhanh một chút để đi Nhật Bản nhé!”
“Tại sao đột nhiên đổi vậy?”
“Người mà anh muốn gặp có việc đột xuất phải bay sang nước Anh nên hy vọng tối hôm nay có thể gặp mặt anh.”
Ngự Ngạo Thiên rơi vào im lặng, ánh mắt chậm rãi lóe lên nhìn về phía nhà trọ bốn tầng rách nát.
Cửa sổ nhỏ vẫn còn ở đèn sáng, xem ra bảo bối còn chưa đi ngủ...
“Được rồi, tôi biết rồi. Tôi sẽ đi ra sân bay ngay.” Cúp điện thoại, hắn thu hồi ánh mắt rồi chậm rãi biến mất ở trong màn đêm...
“Ồ, đã lâu không ngủ qua cái giường này rồi, cảm giác thật là không tồi ha ha.” Bình minh, trong một căn phòng nhỏ chừng một bàn tay lớn có thể chứa được một chiếc giường đơn, Dao Dao dụi dụi đôi mắt buồn ngủ và duỗi người dài ra.
Nhìn hoàn cảnh quen thuộc này tựa như cô mới trải qua năm mười ba tuổi chỉ mới có một tháng thôi. Mặc dù như vậy nhưng cô lại không cảm thấy xa lạ ngược lại vẫm cảm thấy rất tốt.
Có phải là do đây là căn hộ của Ngự Ngạo Thiên không? So sánh tương đối mà nói tuy nhà của cô so với căn hộ của Ngự Ngạo Thiên thì nhỏ hơn rất nhiều nhưng nó khiến người ta cảm thấy rất ấm áp, rất thoải mái.
“Mẹ! Buổi sáng tốt lành.”
“Bảo bối, tới ăn điểm tâm.”
“Cảm ơn mẹ.” Dao Dao nói to, cô cảm động muốn khóc. Hương vị quen thuộc này...
“Mẹ, con muốn tới công ty.”
“Được. Dao Dao, bây giờ con rất bận thì phải. Lúc thì phải đến trường học, lúc phải đến công ty.”
Nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ nghi vấn của mẹ, Dao Dao lúc này mới nhớ tới trong khoảng thời gian này vẫn luôn bận rộn với việc tranh cử của Ngự Ngạo Thiên mà quên mất liên lạc với mẹ cũng quên mất tới bệnh viện thăm ông nội.
“Mẹ, thời gian gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, trong lúc nhất thời cũng không thể nói rõ với mẹ được. Có điều chờ qua giai đoạn này thì con sẽ gặp mẹ và ông nội được không?”
“Ha ha, tiểu nha đầu này, mẹ cũng không cần con làm bạn, con chỉ cần luôn bình an là mẹ vui rồi.”
Nhi đi nghìn dặm mẫu lo lắng, mẫu đi nghìn dặm nhi không lo. Từ khi Dao Dao từ Nhật Bản trở về nước cũng rất ít thấy cô ở trong nhà. Điều này một người mẹ có thể hiểu được, thậm chí bà cảm thấy mắc nợ với Dao Dao nhưng bà lại càng sợ con gái bị người khác ức hiếp.
“Vâng mẹ, con biết rồi. Con đi trước đây.”
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng con gái rời đi, mẹ Lạc thở dài một hơi. Bà thân là mẹ của cô nên cảm giác được sự khác biệt đó. Cô cười nhiều hơn, đôi mắt càng thêm trong suốt nên bà có thể thấy được gần đây con gái có vẻ tốt hơn.
“Thiên Minh...” Mẹ Lạc lấy từ trong ngăn kéo ra một tấm ảnh chụp. Người đàn ông trong bức hình vô cùng đẹp trai, khí thế hiên ngang, ông ấy chính là người cha đã qua đời của Dao Dao. “Gần đây mí mắt em hay giật giật nên luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra. Anh biết đấy, từ trước đến giờ dự cảm của em rất chính xác. Em thật sự sợ Dao Dao xảy ra chuyện gì thế nhưng hiện tại xem ra...” Bà cười nhẹ: “Dao Dao hình như rất tốt.”
“Nếu như vậy thì chỉ sợ rằng dự cảm xấu này liên quan đến em hoặc là ba anh. Anh yên tâm, em nhất định sẽ tuân thủ lời hứa của anh, em sẽ không để chuyện gì xảy ra đối với Dao Dao và ba! Thiên Minh, anh ở thiên đường hãy chờ em một chút... Em sẽ nhanh chóng đến gặp anh!” Tiếng thì thầm buông xuống, mẹ Lạc mỉm cười nhắm mắt lại chậm rãi ôm bức hình vào trong lòng...
Một chiếc BMW 7 chậm rãi dừng lại tại cửa tập đoàn Bác Sâm. Dao Dao mang theo văn kiện đuổi theo xe.
“Tiểu La Li, cô đi đâu vậy?”
“Long tổng, tôi bảo anh chờ tôi không phải muốn anh tiễn tôi. Tôi có chuyện phải giao cho anh làm.”
Long Diệp nhíu nhíu mày, cô luôn mồm kêu hắn là Long tổng mà dám sai khiến hắn. Không biết trong hai người bọn họ thì ai có chức cao hơn chứ? Ha ha...
“Nói đi, Lạc tổng, ngài muốn an bài cho tiểu nhân đi làm việc gì chứ?”
“Hazz... anh trai Long Diệp.” Dao Dao bất đắc dĩ bĩu môi một cái, cô hy vọng hắn có thể ngừng trêu chọc mình.
“Ha ha, cách xưng hô này vẫn xuôi tai nhất. Nói đi, em gái, cần tôi làm gì?”
“Tới đây.” Dao Dao rất nhanh móc ra từ trong bao một xấp văn kiện thật dày: “Phương diện này có tổng cộng chín danh sách. Anh xem qua đi, anh biết người nào không? Tôi đã chuẩn bị xong tư lieejy, anh chỉ việc xin chữ ký của bọn họ. Thế thôi!”
Long Diệp tinh tế đảo mắt qua đống văn kiện: “Đây có phải là những người ủng hộ Ngự Ngạo Thiên không?”
“Đúng!”
Người trong danh sách này trên cơ bản đều là các nhà lãnh đạo hàng đầu trong các công ty Trung Quốc. Long Diệp và một số người trong số đó cũng có quen biết.
“Cứ giao cho tôi đi.”
“Tốt, vậy làm phiền anh.” Nói xong Dao Dao định kéo cửa xe ra.
“Vậy còn cô?”
“Tôi sao?” Cô khom người nhìn vị trí bên cạnh Long Diệp, mỉm cười nói: “Tôi đến Lam Độ Quốc Tế một chuyến.”
Trải qua sự việc lần trước, dưới sự trợ giúp của Dao Dao, Lam Độ Quốc Tế ổn định tại vị trức thứ tư trong mười xí nghiệp mạnh nhất Trung Quốc cho nên lần này Ngự Ngạo Thiên tham gia tuyển cử nhất định sẽ có sự ủng hộ của Lam Độ Quốc Tế.
Nhưng cô có dự cảm nếu như gọi Long Diệp đi tìm Hạ Nhậm Lương thì chắc chắn hắn sẽ không ký tên.
“Tiểu thư, xin hỏi có hẹn trước không ạ?” Người phụ trách quầy lễ tân lễ phép hỏi.
Dao Dao lúng túng cười: “Xin lỗi, tôi không hẹn trước nhưng tôi có chuyện rất quan trọng muốn tìm tổng tài Hạ Nhậm Lương.”
“Xin lỗi, không có hẹn trước thì tôi không thể cho cô vào.”
Hả?
Sớm biết như vậy thì cô sẽ không vứt số điện thoại của Hạ Nhậm Lương đi.
Từ trước đến nay Dao Dao làm việc rất sạch sẽ, sau khi xác nhận Lam Độ Quốc Tế đã bình an vượt qua nguy cơ thì cô đã xóa hết những tài liệu liên quan đến Hạ Nhậm Lương.
Thật không nghĩ đến bây giờ lại gặp phải vấn đề nan giải.
Phải làm sao đây? Làm sao mới có thể gặp được Hạ Nhậm Lương? Lẽ nào phải đứng ở đây chờ hắn xuất hiện sao?
Dao Dao khổ sở đứng ở cửa Lam Độ Quốc Tế đi tới đi lui.
Đúng lúc này...
“Tiểu Lạc?”