Đây là bức thư cuối cùng được gửi bởi Đặng Huệ Hồng trước khi bà qua đời.
Tin tức này thật sự quá sốc nhưng cũng đủ để xác minh cô ấy là một người phụ nữ rất thông minh.
Trong nội dung tin nhắn, không hề đề cập đến Ngự Ngạo Thiên nhưng mỗi câu đều nhắc đến “tình hình tương lai”. Dù sao thì Dao Dao cũng là một đứa con hiếu thảo...
Dao Dao xem hết bức thư của mẹ mình gửi, sau đó tâm trạng tạm thời bị đè nén xuống, bởi vì vào lúc này quan trọng nhất là... "Dựa theo thời gian được ghi trên bức thư, chính là không lâu sau khi mẹ mất, có thể thấy được rằng mẹ đã dự cảm thấy được cái chết của mình rồi cho ông nội đi nước ngoài... Liền có thể thấy..."
"Mẹ của em mất nhất định là không phải là bị cướp giết!" Phong Thần Dật khẳng định nói tiếp lời Dao Dao. "Khi anh nhận được bức thư này liền gọi cho mẹ của em nhưng mà không có ai bắt máy."
"Nếu mẹ có thể đoán trước được mọi chuyện vậy tại sao mẹ lại không gửi thư cho em, nói cho em biết rằng chuyện gì đang xảy ra, hoặc là... Là ai đã giết mẹ?" Dao Dao thật sự không hiểu nổi, mẹ có đủ thời gian để gửi thư báo tin thì tại sao lại không nói rõ ràng đến cùng là đang xảy ra chuyện gì, hơn nữa ai là hung thủ!
"Có thể là mẹ em là bị giết bởi người của mình nhưng thế lực của người đó quá lớn. Mẹ em không muốn em dính líu đến họ. Dao Dao, đây cũng có thể là hi vọng." Phong Thần Dật cất điện thoại, sắc mặt dần dần nghiêm túc, chậm rãi kéo bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Dao Dao: "Chuyện này, em cứ giao cho anh thăm dò, em không được tham gia vào. Nếu có muốn làm gì, phải báo cho anh biết trước!"
Nếu như vậy, Phong Thần Dật thật sự không muốn Dao Dao nhìn thấy bức thư này, có thể hắn hiểu rõ tính cách của Dao Dao, nếu không làm Dao Dao quên đi chuyện này, cô nhất định sẽ tìm mọi cách để tìm cho ra sự thật.
Dao Dao là một cô gái mạnh mẽ, để tìm ra thủ phạm đã giết chết mẹ mình cô nhất định sẽ càng thêm kiên cường.
"Ừ, em biết rồi. Em cám ơn anh, Thần Dật. Ông nội của em đâu rồi?"
"Anh đã sắp xếp cho ông của em tạm thời đến sống ở New Zealand rồi và khi ông em đến New Zealand anh chuyển ông đến nơi khác an toàn hơn. Ông em hiện tại chắc đang lên máy bay rồi."
Phong Thần Dật thật sự đã sắp xếp ổn thỏa hết mọi thứ, ngoài mặt là gửi ông cô đến New Zealand nhưng bên trong lại chuyển ông đến một nước khác như dự định hoàn toàn không có tý sơ hở nào. Dao Dao thật sự không biết nên trả ơn người đàn ông này như thế nào đây...
"Đúng rồi! Anh, anh đã nói cho ông nội biết chưa?"
"Anh đã nói cho ông biết rồi, bệnh tình của ông em đang có chuyển biến xấu, chỉ có kỹ thuật của nước ngoài mới có thể chữa trị được."
Cũng may, Phong Thần Dật chưa nói chuyện của mẹ cho ông nội biết nhưng mà..."Ông nội của em thật sự làm theo lời của anh hả?"
"Có lẽ em hiểu rõ ông mình hơn anh vậy làm sao ông chịu đồng ý đi nước ngoài?"
Đúng vậy! Ông nội rất ngoan cố, có thể nói cho dù có chết ông cũng sẽ không đồng ý ra nước ngoài trị bệnh, ông rất sợ đi máy bay. "Không phải ông đã đồng ý đi rồi sao? Anh làm cách nào để đưa ông đi?"
"Khục..." Phong Thần Dật hơi xấu hổ, bất đắc dĩ nói: "Làm nũng."
"..." Làm... Nũng! Làm nũng? Phong Thần Dật... Làm nũng? Dao Dao không dám tin vào tai mình nữa liền tưởng tượng cảnh Phong Thần Dật làm nũng với ông nội.
Nhưng như vậy cũng thấy được, có lẽ ông nội cũng rất thích Phong Thần Dật, nếu không thì làm sao ông lại làm theo lời thỉnh cầu của anh ta chứ?
"Dao Dao, em yên tâm đi, anh đã cho bác sĩ riêng đi cùng ông rồi, trên máy bay cũng được lắp đặt thiết bị cứu hộ tạm thời rồi. Cho nên, không cần lo lắng cho ông của em đâu."
Ha ha, Phong Thần Dật quả thật đã cho mọi chuyện hết sức chu toàn, cô còn phải lo lắng cái gì nữa? Chỉ là, chuyện này cũng tốn kém không ít, cô thật sự không biết trả lại cho hắn như thế nào đây!
“Hôm nay, anh đang ở trước mặt em...”
Tiếng chuông điện thoạt này? Không phải là mình đã thay đổi nhạc chuông điện thoại di động rồi sao? Tại sao bây giờ lại...? Vừa lúc Dao Dao tính lấy điện thoại ra, lại phát hiện đó là chuông điện thoại của Phong Thần Dật.
Hóa ra, anh ta vẫn còn xài nhạc chuông điện thoại này.
“Đưa điện thoại cho anh nhưng không được đổi nhạc chuông!” Đây là câu nói khi lần đầu tiên Dao Dao đưa điện thoại cho Phong Thần Dật, cô không chỉ đưa hắn một chiếc điện thoại mà còn không cho phép hắn thay đổi nhạc chuông trong điện thoại.
“Tại sao? Còn có nhiều bài khác hay hơn mà.”
“Tại vì em thích bài đó! Cho nên, không cho anh đổi! Nếu anh đổi, em sẽ giết anh!”
“Cô gái này!” Phong Thần Dật không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận tiếng chuông điện thoại này, chỉ dùng trong lúc này thôi...
Có thể Dao Dao là người đầu tiên thay đổi nhạc chuông điện thoại của hắn.
"Cái gì? Mặc kệ tốn kém bao nhiêu đi nữa, nhất định phải bảo vệ ông Lạc đến sân bay an toàn!"
“Lộp bộp.” Nghe tới giọng điệu nghiêm khắc của Phong Thần Dật, Dao Dao lập tức cảm giác được tình hình trở nên nghiêm trọng: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Trên đường hộ tống ông của em ra sân bay gặp người đánh lén."
Quả nhiên! Xem ra chuyện này thật sự rất nghiêm trọng! Mẹ bị hại chết, ông nội bị đánh lén? Rốt cuộc là ai, dám trắng trợn làm ra chuyện này? Ông nội và mẹ không phải chỉ là những người bình thường không phải sao? Bọn họ đến cùng là đã chọc đến đại nhân vật nào đây?
"Dao Dao, em yên tâm, người anh phái đi hộ tống ông nội của em đều là vệ sĩ được Phong gia bồi dưỡng, ông nội của em nhất định đến sân bay một cách an toàn, hãy tin tưởng anh!" Phong Thần Dật kiên định nói xong.
Dao Dao khẩn trương nắm chặt nắm đấm, hiện tại, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi tin tức của ông nội mà thôi...
Căn phòng nhỏ lạnh lẽo tràn ngập sự im lặng. Dao Dao ngồi trên ghế sa lon, mặt không biểu tình nhìn một chỗ. Phong Thần Dật không ngừng đi qua đi lại, đợi tin tức của thuộc hạ.
“Hôm qua...”
Điện thoại vừa mới vang lên, Phong Thần Dật lập tức tiếp bắt máy: "Alo?"
"Phong tổng, ông Lạc đã bình an lên máy bay."
Phong Thần Dật thở vào nhẹ nhõm, hắn vừa rồi còn sợ rằng ông Lạc sẽ xảy ra chuyện, dù sao Dao Dao hôm nay đã mất đi một người thân mà cô yêu quý, nếu hiện tại mất thêm một người nữa thì...
A, hắn không chịu được khi thấy người con gái mình yêu quý nhất đau lòng.
Hắn mỉm cười nhìn Dao Dao ra hiệu “Ok”.
Dao Dao như trút được gánh nặng thở ra một hơi, cả người suýt nữa ngã khỏi ghế sa lon...
"Có biết ai đã đánh lén ông Lạc không?"
"Phong tổng, đối phương ra tay rất sạch sẽ và lưu loát, chúng sử dụng súng rất chuyên nghiệp hẳn là bên kia đã thuê sát thủ."
"Dựa vào năng lực của các cậu cũng không biết được xuất thân của bọn sát thủ này sao?" Phong gia thuộc loại gia tộc giàu có, thuê vệ sĩ cũng là thuê từ tập đoàn chuyên đào tạo sát thủ, cho nên, vệ sĩ bên người Phong Thần Dật đều có thể nói là sát thủ chuyên nghiệp đẳng cấp cao rồi.