Ha, người đàn ông bá đạo bao nhiêu! Mãi mãi cũng chỉ dùng giọng điệu của một quân vương nói chuyện với người ta.
Cho dù không xảy ra sự việc kia, khế ước giữa cô và hắn cũng chỉ có ba năm mà thôi, cả đời? Ở đâu ra cả đời, thật nực cười:
“Không thể nào…” Dao Dao lấy chăn che cơ thể, chậm rãi ngồi dậy, con ngươi trống rỗng kia trong nháy mắt tràn ngập thù hận:
“Không thể nào! Không thể nào! Từ lúc anh giết mẹ tôi, chúng ta đã không thể trở về như trước được! Từ lúc anh cưỡng ép đưa tôi đến nơi này, chúng ta đã không thể trở về như cũ được!” Tiếng thét chói tai tràn ngập nơi này bên trong căn phòng không quá lớn.
Nhìn đôi mắt tràn đầy thù hận kia, hai tay Ngự Ngạo Thiên nắm thành quả đấm, trầm giọng nói:
“Đặng Huệ Hồng cơ bản không phải là mẹ ruột của em!”
“Dì Hồng, dì yên tâm đi. Tôi sẽ không làm tổn thương Dao Dao. Phải nói người không liên quan đến chuyện này nhất, hình như chính là Dao Dao.”
“Cậu… biết?”
“Ừ! Lúc thấy tấm hình của dì và chú Lạc, cũng đã đoán ra.” Đây là một đoạn đối thoại lúc Ngự Ngạo Thiên muốn giết Đặng Huệ Hồng, hắn cũng chỉ là vô tình nhìn thấy bức hình của Đặng Huệ Hồng và Lạc Thiên Minh, lúc đó dường như hắn đã đoán được có thể Dao Dao không phải là con gái của Lạc Thiên Minh.
Bây giờ lại có câu trả lời khẳng định của Đặng Huệ Hồng, đủ để chứng minh Dao Dao thật sự là đứa trẻ được bọn họ nhận nuôi.
Nhưng mà…
“Vậy thì thế nào?” Dao Dao nghiêng đầu, trên mặt xuất hiện nụ cười châm chọc.
Rất dễ nhận thấy, phản ứng của cô nằm ngoài dự liệu của Ngự Ngạo Thiên:
“Em… Biết?”
“Đúng vậy, tôi đã sớm biết rồi. Lúc tôi sáu tuổi sau tai nạn xe cộ năm ấy, tỉnh lại ở bệnh viện, lúc có một người phụ nữ tự xưng là mẹ tôi, tôi cũng biết, tôi căn bản không phải là con gái của bà ấy. Khi đó bà ấy còn đưa tôi xem bức hình của một người đàn ông, nói người đó là ba của tôi. Tôi càng tin chắc, căn bản tôi không phải là con gái của bọn họ rồi.”
Dao Dao không biết làm sao Ngự Ngạo Thiên lại biết bí mật này nhưng từ lúc sáu tuổi cô đã biết.
Đoạn hồi ức đầu tiên của cô năm sáu tuổi chính là, một chiếc xe tàn tạ không chịu nổi, một người đàn ông máu chảy đầm đìa dùng hết toàn bộ sức lực đẩy cô ra khỏi chiếc xe sắp nổ.
Mà câu nói sau cùng trước khi chết của người đàn ông kia chính là… “Gọi ba một tiếng ba, được không?”
Người đàn ông này chính là Lạc Thiên Minh!
Thật ra tình cảnh lúc đó, Lạc Thiên Minh hoàn toàn có thể bỏ lại Dao Dao tự mình thoát khỏi chiếc xe hơi sắp nổ đó nhưng hắn lại lựa chọn đẩy Dao Dao ra khỏi xe.
Mãi mãi cô cũng không thể quên được, bên trong chiếc xe nhỏ hẹp, ánh mắt cầu khẩn của người đàn ông kia. Cho dù, cô biết người đàn ông này không phải ba mình nhưng cô vẫn thực hiện tâm nguyện cuối cùng của Lạc Thiên Minh.
Sau đó, chiếc xe nổ tung, người đàn ông thiệt mạng.
Lúc cô tỉnh lại, Đặng Huệ Hồng xuất hiện trước mặt cô.
“Dao Dao, mẹ là mẹ của con, mẹ tên là Đặng Huệ Hồng. Con họ Lạc, gọi là Lạc Dao Dao, ba của con tên là Lạc Thiên Minh.”
A, lúc ấy cô cảm thấy người phụ nữ này thật ngu xuẩn, là khi dễ cô mất trí nhớ sao? Hay là thấy cô ngu ngốc sao? Cô và người đàn ông trong hình có điểm nào giống nhau?
Nhưng lúc cô nhìn thấy tấm hình kia mới phát hiện… Hóa ra, người đàn ông tên là Lạc Thiên Minh này, chính là người đã cứu cô một mạng.
Sau đó…
Dao Dao chứng kiến cái gọi là sự hiền từ, quan tâm, che chở của người mẹ. Ở trong bệnh viện một tháng, hầu như Đặng Huệ Hồng chăm sóc cô đến mức không ngủ không nghỉ.
Từ lúc đó trở đi, Dao Dao tự nói với mình, nếu ông trời để cô mất trí nhớ đồng thời quen biết người cha người mẹ này, có lẽ tất cả đều là ý trời.
Cô tự thôi miên mình, đừng tò mò về quá khứ của bản thân, chỉ quan tâm những điều trước mắt, hiếu thuận với người mẹ lương thiện này là được rồi.
Cách đây không lâu, lúc Dao Dao thăm hỏi Tang Nhu vợ của Lạc Thiên Minh, lời nói của Tang Nhu, đại khái là rất tự ti vì không thể sinh con.
Thật ra, cô rất muốn nói cho Tang Nhu, người không có khả năng sinh sản, là Lạc Thiên Minh. Nhưng không biết nên mở miệng thế nào…
“Ngự Ngạo Thiên, rốt cuộc bây giờ tôi đã hiểu, tại sao anh đuổi cùng giết tận cả nhà tôi nhưng lại không giết tôi! Cũng bởi vì tôi không phải là con gái ruột của Lạc Thiên Minh sao?”
Nhìn ánh mắt châm chọc của Dao Dao, Ngự Ngạo Thiên nhíu mày, nguyên nhân hắn không giết Dao Dao không đơn giản là cô không phải là con gái của Lạc Thiên Minh, thật ra cho dù cô là con gái của Lạc Thiên Minh, hắn cũng sẽ không giết cô!
“Tôi nói anh, Ngự Ngạo Thiên, lần này anh đi nhầm một nước cờ rồi. Thật ra anh cũng nên giết tôi. Nhưng cũng đúng… loại cầm thú máu lạnh vô tình như anh làm sao hiểu được công ơn nuôi dưỡng to lớn của người mẹ chứ?” Tên khốn khiếp này, có lẽ hắn cho rằng khi hắn nói với mình, mình không phải là con gái ruột của mẹ thì sẽ không tìm hắn báo thù sao? A… Thật là tư tưởng của cầm thú mà.
“Em nghĩ thế nào cũng được.” Đột nhiên, Ngự Ngạo Thiên cảm thấy hơi mệt mỏi, hắn luôn cho rằng cô bé này đơn thuần nhưng vô tình coi thường chỉ số thông minh cao của cô. Ha, đúng là đã đánh giá thấp cô.
Chậm rãi ngồi xuống mép giường, hắn cười u ám:
“Em không trở về bên cạnh anh, muốn tiếp tục trở lại với Phong Thần Dật đến như vậy sao? Em cảm thấy…” Ánh mắt lạnh lẽo quan sát thân thể cô: “Với thân thể này của em, Phong Thần Dật sẽ còn muốn em sao?”
“Lộp bộp.”
Lời của Ngự Ngạo Thiên giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực Dao Dao, cô cũng không sợ Phong Thần Dật chê mình, dù sao cuộc hôn nhân này, từ lúc bắt đầu cô cũng đã không muốn chấp nhận. Chỉ là cảm thấy… không xứng với hắn mà thôi.
“Không sao. Cho dù anh ấy không cần tôi. Tôi cũng sẽ không trở về bên anh. Bây giờ tôi…” Sắc mặt cô lạnh lẽo, cắn răng nghiến lợi nói:
“Chỉ muốn anh chết!”
“Bùm” trong nháy mắt, vẻ mặt của Ngự Ngạo Thiên trở nên vô cùng u ám, giống như tử thần đang đến vậy.
Bàn tay lạnh như băng bóp chặt cái cổ mảnh khảnh.
“A.” Hô hấp trở nên khó khăn, nhìn vẻ mặt không có chút cảm tình này, Dao Dao cảm thấy giống như đã từng gặp qua.
Trước kia, Ngự Ngạo Thiên cũng lộ ra vẻ mặt như vậy.
A, đúng rồi, lần đó, khi cô ra ngoài một đêm không về. Hắn đẩy cô xuống hồ bơi.
Nhưng mà, chuyện này xảy ra rất lâu rồi, cô cũng chưa từng thấy qua vẻ mặt làm cho người ta không rét mà run trên gương mặt đẹp trai bức người này. Mà đa số là, dáng vẻ tươi cười và cưng chiều trên gương mặt của hắn.
Bây giờ, lại lần nữa nhìn thấy Ngự Ngạo Thiên lộ ra vẻ mặt làm cho người ta sợ hãi, thật kỳ lạ, cô lại một chút cũng không sợ?
Là bởi vì…
Cô… đã chấp nhận cái chết rồi sao?
Cách đây không lâu, vì ông nội, vì mẹ, vì ước mơ, cô không muốn chết. Nhưng bây giờ, mẹ đi rồi, ông nội thì ở nước ngoài, ước mơ cũng tan tành, chẳng qua chỉ còn lại khuất nhục và thù hận, có lẽ, chết là kết cục tốt nhất sao?