“Được rồi, Dao Dao, tôi biết lần này Ngự Ngạo Thiên rất quá đáng. Nhưng...”
“Anh đừng nói với tôi rằng anh ta có nỗi khổ riêng! Về vụ án căn biệt thự lộng lẫy đó tôi đã điều tra cả rồi, là do cha của anh ta có ý đồ đảo chính nên mới bị Phó thủ tướng và cha tôi bí mật xử tử!
Long Kỳ không ngờ chuyện này Dao Dao đều đã điều tra ra rõ ràng rồi, chuyện căn biệt thự đó rốt cuộc ra sao ngay đến Long Kỳ cũng không nắm rõ, dù sao hắn cũng mới chỉ 19 tuổi, có rất nhiều chuyện Ngự Ngạo Thiên không nói cho hắn biết.
“Được thôi, nếu như cô đã biết mọi chuyện, cũng hiểu rõ tất cả thì vì sao còn tìm đến cái chết? Cô không muốn báo thù sao? Lẽ nào cô không muốn thay mẹ cô báo thù?”
Báo thù...
Làm sao để báo thù?
Cô vốn dĩ muốn mượn tay Phong Thần Dật giúp mình nhưng hiện tại...
“Long Kỳ, cậu đưa tôi rời khỏi nơi này trước được chứ?”
“Việc này...”
Hắn cảm thấy vô cùng có lỗi với Ngự Ngạo Thiên vì đã đưa ra chủ ý này, nếu giờ đưa cô rời khỏi nơi này...
Ánh mắt khó xử liền bắt gặp đôi mắt đầy cầu khẩn của Dao Dao.
Hắn nắm chặt lấy tay cô: “Được! Tôi đưa cô đi...”
“Cảm ơn anh... Long Kỳ... “
Cô cuối cùng cũng có thể rời khỏi căn phòng ngập tràn nỗi đau này, giờ đây cô không cần bất kỳ thứ gì nữa, chỉ cần có thể rời xa nơi này!
“Anh đưa tôi đến đây thôi, Long Kỳ.”
Bởi khi đi quá gấp gáp, Dao Dao chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nam. Đứng trước cửa căn nhà, Dao Dao sợ bị người khác nhìn thấy dáng vẻ này của mình, vội vàng xua tay chào Long Kỳ rồi chạy về phía nhà của mình.
Nguy rồi!
Chìa khóa cửa...
Tất cả đồ của cô đều ở hội trường nơi tổ chức lễ cưới: Điện thoại, chìa khóa, ví tiền...
Còn có một số thứ bị rơi ở trong nhà Ngự Ngạo Thiên.
Phải làm sao đây? Đi tìm Phong Thần Dật sao?
Cô nhìn lại mình từ trên xuống dưới, đi với bộ dạng này sao?
Trong lúc Dao Dao đang không biết phải làm sao thì cửa nhà bỗng được mở ra...
Cô ngẩng đầu ngạc nhiên, trước mắt là khuôn mặt có chút hốc hác, dưới cằm còn để râu.
“Phong... Thần Dật?”
Hắn rõ ràng là người thích sạch sẽ, trước giờ chưa từng để râu, vì sao bây giờ lại...
“Em cuối cùng... cũng về rồi!”
Phong Thần Dật đột nhiên ôm chặt lấy cô vào lòng.
Dao Dao mất tích ba ngày, Phong Thần Dật đã ở đây chờ cô ba ngày không chợp mắt. Mặc cho Hắc Viêm Long cùng Âu Dương Tử tới tìm kêu hắn về nhà chờ tin nhưng nếu hắn về nhà cũng đứng ngồi không yên.
Hắn nghĩ nếu Dao Dao quay về thì đây chính là nơi đầu tiên cô tới, hắn mong được nhìn thấy cô!
“Chúng ta vào nhà trước được không?”
Phút giây được Phong Thần Dật ôm vào lòng, trái tim đã đóng băng của cô như được sưởi ấm, một cảm giác chua xót không khống chế được, cô thở dài! Cô không muốn rơi lệ trước mặt Phong Thần Dật, cũng không muốn khiến hắn phải lo lắng cho mình.
Dao Dao quay người đóng cửa phòng, đưa mắt liếc nhìn bộ quần áo trên người mình, haizza, bộ dạng này lại bị Phong Thần Dật nhìn thấy.
“Thần Dật...”
“Dao Dao...”
Hai người cùng lúc gọi tên nhau. Dao Dao quay đầu lại cười với hắn: “Anh nói trước đi.”
“Hội trường cưới vẫn chưa gỡ bỏ, em tính chúng ta nên tổ chức lại vào ngày nào? Ngày mai được chứ?”
“Thần Dật!”
“Nếu em cảm thấy quá gấp, vậy thì ngày kia?”
“Thần...”
“Nếu không thì chủ nhật nhé, ngày đó cũng rất đẹp.”
Phong Thần Dần từ đầu tới cuối vẫn luôn nở nụ cười nho nhã nhưng lại không để cô có cơ hội nói lời nào.
Lễ cưới?... Thật buồn cười, bọn họ vẫn còn lễ cưới sao?
“Phong Thần Dật! Anh nghe em nói!” Dao Dao trầm giọng nói với Phong Thần Dật.
“Chúng ta không thể kết hôn. Anh có hiểu không? Chúng ta đã không thể kết hôn nữa rồi!”
“Tại sao?”
Vẻ mặt Phong Thần Dật bỗng trở nên lạnh lùng, từ từ ngồi xuống ghế sô pha, nói:
“Lẽ nào em không muốn thay mẹ báo thù sao?”
“Đúng, em không muốn nữa! Em không muốn báo thù nữa!”
Dao Dao sải bước, bước tới trước mặt hắn trả lời dứt khoát.
“Thật sao? Dù cho em không muốn báo thù...”
Hắn đột nhiên lạnh lùng nắm chặt cổ tay cô.
“Aaa...”
Dao Dao hít một hơi lạnh, hắn nắm trúng vào vết thương ở cổ tay do bị dây thừng trói lúc trước.
Phong Thần Dật lạnh lùng liếc nhìn cử chỉ của cô, thoáng chốc xẹt qua đôi mắt lạnh rùng mình. Nhưng hắn lại không nói bất cứ điều gì, cũng không buông tay mà kéo cô vào trong lòng mình, xuống giọng nói: “Dù cho em không báo thù nữa thì vẫn phải gả cho anh!”
Nhìn vẻ mặt ngang ngược này, ánh mắt cô tỏ vẻ khó hiểu: “Tại sao?”
Lí do cô lấy hắn là để báo thù, hiện giờ ý muốn đó đã không còn nữa, tại sao còn gả cho hắn?
“Lạc Dao Dao, lẽ nào em không biết lí do vì sao anh muốn lấy em? Hả?”
Bàn tay lớn của hắn bỗng nâng cằm cô lên, ai ngờ để lộ vết tích ở giữa cổ cô do Ngự Ngạo Thiên gây ra, đôi mắt Phong Thần Dật một lần nữa sáng lên vẻ lạnh lùng.
“Em nhớ cho kỹ, Lạc Dao Dao, cả đời này em sống là vợ của Phong Thần Dật, dù em có chết đi, Phong Thần Dật cũng sẽ không bao giờ buông tay em!”
Đây là tình yêu quỷ quái gì vậy? Bá đạo tới mức khiến người ta nghẹt thở.
Dao Dao nhận ra, mình đã dây vào hai người đàn ông đáng lẽ không nên...
“Thực ra, em có thể chọn cách khác để ở bên anh.”
“Cách khác?”
Phong Thần Dật từ từ buông tay khỏi cằm cô, cười vẻ chế nhạo, nói: “Kêu em làm tình nhân của anh sao? Anh không làm được!”
Ánh mắt hắn sầm lại toát lên vẻ lạnh lùng: “Anh yêu em! Anh chính là muốn yêu em một cách quang minh chính đại!”
Thời khắc này, nước mắt nơi sâu thẳm trái tim Dao Dao như vỡ òa, cô kéo lấy áo hắn oán trách: “Lúc trước không phải anh nói đây là chuyện đương nhiên sao? Nếu như muốn lấy tiền từ chỗ của anh thì phải làm…”
Đôi môi lạnh chiếm lấy những lời chưa nói hết của cô, hắn không muốn nghe nữa, không muốn tiếp tục nghe nữa. Điều Phong Thần Dật sợ nhất lúc này chính là phải nhớ lại hai chuyện.
Chuyện thứ nhất đó là phát sinh mối quan hệ với Ly Nặc Đình vào hai năm trước. Chuyện còn lại chính là câu nói phát ra từ miệng hắn lúc Dao Dao tới mượn tiền: “Em hãy làm tình nhân của anh!”
Phong Thần Dật luôn tự cho rằng đời này hắn chưa từng làm qua chuyện gì khiến bản thân phải hối hận nhưng hai chuyện này lại là ký ức từ rất lâu mà hắn khó lòng xóa đi.
“A... a...” Dao Dao cố gắng thoát ra khỏi nụ hôn bá đạo ấy, ba ngày hôm nay cô cùng Ngự Ngạo Thiên nảy sinh quan hệ, vừa quay trở lại đã hôn người đàn ông khác, cô thực sự không có cách nào có thể đón nhận nó.
“Đủ rồi! Phong Thần Dật!”
Dao Dao bỗng nhiên đẩy hắn, thoát khỏi cái ôm trong lòng hắn, nhanh chóng lùi bước về phía sau và đứng sững sờ trước mặt hắn, sau một hồi yên lặng, cô cười nhẹ, nói: “Lẽ nào anh không muốn hỏi ba ngày nay em đã đi đâu sao?”
...