Bàn tay to nắm lại thành nắm đấm, Hắc Viêm Long lạnh lùng quay đầu nhìn thuộc hạ của mình, âm trầm nói: “Ý nghĩa là gì?”
“Quay về... quay về nói với Hắc tổng... không có ý nghĩa gì cả. Chỉ là... chỉ là đa phần dùng để tặng cho người chết.” So với khuôn mặt cười phóng đãng của Dao Dao thì tên thuộc hạ biết chuyện này còn thê thảm hơn nhiều, hắn biết mình sắp gặp nạn rồi, ngay cả nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.
“A… a...”
Hắc Viêm Long tức đến khó thở, dùng sức đóng cốp sau xe, tức giận gào thét: “Lúc tôi mua sao không ai nói với tôi.”
“Hắc tổng, chúng tôi không biết ngài muốn tặng cho Lạc tiểu thư.”
Mẹ kiếp! Hắn đã mất mặt trước mặt đàn bà rồi, còn nghĩ lần này sẽ có thể khiến cô xúc động, ai ngờ...
Lần này lại càng mất mặt!
Hắc Viêm Long gắng sức hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế lửa giận đang bùng nổ trong mình, lạnh lùng nói: “Người phụ nữ kia, đi ăn sáng thôi.” Mặt không thay đổi lên xe.
Dao Dao mím môi lên theo.
Cả một đoạn đường cô không dám nhìn mặt Hắc Viêm Long vì chỉ cần nhìn là cô sẽ bật cười.
Mãi đến khi đến khách sạn, cô vẫn buồn bực như cũ, ăn mấy thứ linh tinh: “Ha ha ha...”
“Người phụ nữ này, không ai nói cho cô biết khi ăn đừng cười sao? Dễ bị sặc chết đó!”
“Đúng, xin lỗi. Tôi... ha ha ha, tôi sặc chết rồi, thứ kia của anh chẳng phải sẽ có ích sao? Ha ha ha...” Dao Dao vốn không muốn đem Hắc Viêm Long ra làm trò cười nhưng cô thật sự không kiềm nén được tế bào hài hước của mình.
Nghe xong lời của cô, gương mặt tuấn tú của Hắc Viêm Long càng thêm đen, tự biết chính mình lại lúng túng nữa rồi nên hắn không thể làm gì khác hơn là vùi đầu vào thức ăn ăn cho xong.
Một lúc lâu sau đó, rốt cuộc Dao Dao đã điều chỉnh được tâm tình của mình cũng phát hiện ra mình cười như thế khiến Hắc Viêm Long rất đau lòng. Hơn thế nữa, bị cái này gây rắc rối như thế, tâm tình tốt liên tiếp mấy ngày nay đều biến mất hết, cô nhẹ mím môi, thản nhiên nói: “Cảm ơn anh, Hắc tổng.”
“Nếu còn muốn lấy tôi ra làm trò cười, khuyên cô đừng nên mở miệng. Nếu không tôi sẽ nổi giận thật đấy!”
“Lần này là lời cảm ơn từ tận đáy lòng. Cảm ơn anh đã đi với tôi hai ngày nay, cảm ơn anh đã tặng quà cho tôi, cảm ơn anh đã cứu mạng tôi, cũng cảm ơn anh...” Haiz, lời cảm ơn cuối cùng cô vẫn quyết định là không nói nếu không bầu không khí này lại biến thành... trò cười mất.
Nói thật, nếu ngày hôm qua Hắc Viêm Long không đến tặng quà cho cô thì rất có thể hiện tại cô... đã ở thế giới bên kia rồi.
Nhưng có thể sống sót rốt cuộc là tốt hay không tốt... cô thực sự không biết!
“Người phụ nữ này...” Hắc Viêm Long lạnh lùng ngẩng đầu: “Cô cười lên rất đẹp.”
Dứt lời khuôn mặt lạnh lùng của hắn nhàn nhạt nở một nụ cười mê người.
Dao Dao cúi đầu xuống theo bản năng, ngượng ngùng nở nụ cười.
Nhưng đúng lúc này...
“Hôm nay, tập đoàn Bác Sâm đã tổ chức một buổi họp báo khẩn cấp, nội dung chủ yếu xoay quanh chủ tịch tiền nhiệm của Bác Sâm, tại buổi họp báo chủ tịch đương nhiệm Ngự Ngạo Thiên sẽ tiếp tục đảm nhiệm vị trí chủ tịch của Bác Sâm. Chuyên gia Lưu ngài cảm thấy chuyện này thế nào? Điều này có phải mang ý nghĩa là Bác Sâm đang đối mặt với nguy cơ nào đó không? Hay là liên quan đến chuyện gần đây Bác Sâm bị Phong thị chèn ép?”
“Ha ha, từ lợi ích cụ thể thu được thì xem ra, tuy là trong vòng nửa tháng qua Phong thị quả thật đoạt không ít vụ làm ăn của Bác Sâm. Nhưng đây không phải là việc quan trọng gì, đối với Bác Sâm cũng không ảnh hưởng mấy. Đồng thời chủ tịch đương nhiệm Hàn Ly Thương xuất thân là thạc sĩ ngành tài chính bất luận là năng lực quản lý hay năng lực ứng biến đều có đủ để có thể đảm nhiệm vị trí chủ tịch của Bác Sâm. Cụ thể tại sao Giám đốc điều hành hội đồng quản trị Ngự tiên sinh lại lần nữa đảm nhiệm Bác Sâm thì thật không thể nào phân tích được.”
“Được rồi, sau đây là hình ảnh được cắt ra từ hiện trường buổi họp báo của Bác Sâm!...” Phát thanh viên nói xong, hình ảnh ti vi lập tức chuyển đến phòng Hội nghị của Bác Sâm.
Chỉ thấy một hàng ghế ngồi ở giữa, Ngự Ngạo Thiên mặc một bộ âu phục màu tím đối mặt với ống kính lạnh lùng nói: “Từ ngày hôm nay, tôi sẽ lần nữa đảm nhiệm vị trí Chủ tịch của tập đoàn Bác Sâm và Tổng giám đốc Hàn Ly Thương vẫn giữ vị trí như cũ, Phó tổng giám đốc Long Diệp cũng không thay đổi...”
Ha...
Ha ha ha.
Ánh mắt kích động nhìn ti vi, Dao Dao không khống chế được đứng bật dậy, khua tay múa chân nhảy nhót y như vừa trúng 500 vạn vậy: “Ngự Ngạo Thiên quay lại rồi! Cuối cùng anh ta cũng trở về Bác Sâm, sau này tôi có thể đối đầu trực tiếp với anh ta rồi. Hắc tổng... cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã cứu tôi! Nếu hôm qua tôi chết rồi thì tiếc thật đấy!” Cô tâm tình kích động nắm tay Hắc Viêm Long.
Không khó để nhìn ra trong ánh mắt của cô, giờ phút này Dao Dao đã thật sự bỏ ý nghĩ tự sát trong đầu.
Có điều...
Đôi mắt màu mực của Hắc Viêm Long lóe lên, lạnh lùng nhìn về màn hình ti vi: “Nếu Dao Dao không nói tự sát, Ngự Ngạo Thiên, anh thật sự sẽ tiếp quản quyền hành của Bác Sâm sao?”
Tập đoàn Bác Sâm, phòng làm việc của chủ tịch...
“Ly Thương, cậu dùng phòng làm việc này đi! Tuyết Đồng, cô trở về tùy ý sắp xếp một căn phòng cho tôi là được. Tôi chủ yếu làm việc ở Quốc vụ viện thôi.” Ngự Ngạo Thiên ngồi trên ghế mỉm cười dặn dò bọn họ.
Ba người đứng trước mặt hắn nhìn nhau, vẫn là Hàn Ly Thương mở miệng trước: “Ngạo Thiên, sao cậu lại đột nhiên quay về quản lý Bác Sâm thế.”
“Thế nào? Tôi chỉ mới đi một tháng mà mọi người không chào đón tôi nữa à?” Ngự Ngạo Thiên nói đùa nhưng hôm nay “truyện cười” của hắn không cách nào chọc cười bọn Long Diệp.
“Khụ...” Biết mình không cách nào nói dối được, nụ cười của hắn dần tắt đi: “Cô nhóc kia... muốn tôi “tiếp” cô ấy.”
Bọn họ cũng biết là thế!
“Rầm” một tiếng, Hàn Ly Thương đập tay xuống bàn: “Ngạo Thiên, cậu để ý đến cô ta làm gì hả? Hiện tại cô ta đã gả cho người khác rồi! Cô ta muốn ầm ĩ, cậu cứ để cô ta ầm ĩ đi. Cậu ở Cục chính trị bận như thế nào chúng tôi không phải không biết, mấy người chúng ta đều ở chung, ngày nào cũng phải khuya khoắt cậu mới về đấy? Hơn nữa trong Quốc vụ viện cậu còn phải đối phó với lão già Tằng Khánh Thụy kia, loạn trong giặc ngoài cậu lo được hết sao?”
“Đúng vậy, Ngạo Thiên. Bây giờ cậu phải tập trung sức lực để đối phó với Tằng Khánh Thụy, còn Tiểu La Li, nếu cậu không muốn như thế tôi sẽ đi tìm cô ấy. Cùng lắm thì chúng ta cứ để cô ấy tiếp tục tấn công Bác Sâm đi. Cậu cũng biết căn cơ của Bác Sâm không phải 8, 10 năm, Tiểu La Li lật đổ không nổi đâu.”
Tất cả những điều Hàn Ly Thương và Long Diệp nói hắn đều hiểu, hắn cũng biết nhiệm vụ quan trọng nhất hiện nay là gì nhưng...
Hắn buông tha cho Dao Dao chẳng nhẽ trơ mắt nhìn cô “tàn lụi” từng chút một sao?
“Được rồi, mọi người không cần nói nữa. Chuyện Bác Sâm mọi người tiếp tục quản lý đi nhưng hễ là chuyện liên quan đến Phong thị hay Dao Dao thì giao cho tôi là được.” Dứt lời, hắn lạnh lùng đi ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch.