Nhưng điều này không có gì lạ. Nếu cô sống trong môi trường gia đình như vậy, không có cách nào khác ngoài việc cố gắng nâng cao năng lực của mình. Xét cho cùng, anh ta không giống như Phong Thần Dật, còn có một người mẹ có thể bảo vệ anh ta.
Ha, Thần Dật nhất định trải qua tuổi thơ vất vả rồi!? Đôi khi, cô thực sự không dám nghĩ Phong Thần Dật đã trải qua thời thơ ấu như thế nào...
“Phong Thần Dật không phải không có mặt sao?” Phong Thần Duệ bất mãn lẩm bẩm.
Điều này càng khiến cha tức giận hơn:
“Thần Duệ, con nói những lời này, càng cho thấy em con tài giỏi hơn! Thần Dật không có mặt, con ngay cả khả năng làm việc độc lập cũng không có? Xem ra, vị trí tổng giám đốc của con thực sự phải nhanh chóng đưa cho Thần Dật rồi!”
“Cha! Con chỉ không biết tiếng Angola, có nghiêm trọng vậy không? Hơn nữa, em dâu chưa chắc đã nói gì với Bartholomew tiên sinh.” Phong Thần Duệ ném mâu thuẫn về phía Dao Dao.
Phong Tiêu cau mày, nghiêm túc nhìn cô.
“Cha... thưa cha, con, con chỉ mới đến Phong Thị hơn nửa tháng, con có rất nhiều thứ chưa hiểu hết về Phong Thị.”
Phong Thần Duệ nghe thấy, hắn cười châm biếm:
“Thấy chưa, con biết sẽ như thế này mà. Cho dù biết tiếng Angola, cũng chưa chắc có thể lấy lòng Bartholomew tiên sinh được.”
“Thần Duệ, con im miệng cho ta!!” Phong Tiêu hét lên, ngắt lời con trai mình.
“Dao Dao, cha thấy tiên sinh đã đưa danh thiếp cho con, rốt cuộc con đã nói gì?”
“Là như vậy thưa cha, con nói với Bartholomew tiên sinh rằng Thần Dật ngưỡng mộ ông ấy, luôn muốn làm quen với ông ấy, nhưng rất tiếc, Thần Dật hiện đang ở Thổ Nhĩ Kỳ không thể gặp ông ấy được. Vì vậy, Bartholomew tiên sinh đưa cho con danh thiếp, nói khi nào Thần Dật về mọi người sẽ gặp nhau.” Dao Dao giả vờ ngu ngốc nói xong, mỉm cười xấu hổ:
“Con, con không biết làm như vậy cuối cùng có đúng không.”
“Dao Dao, con làm rất tốt! Khi Thần Dật trở về, con bảo Thần Dật hẹn Bartholomew tiên sinh gặp mặt!”
Cô đương nhiên biết mình đã làm rất tốt, Phong Thần Duệ không phải muốn sau khi tiếp cận Bartholomew tiên sinh giành quyền kiểm soát công ty Mỹ sao. Đây là cơ hội tốt, cô nhất định phải lấy giành về cho chồng mình rồi!
Hừ, Phong Thần Duệ muốn nhân lúc Thần Dật vắng mặt độc chiếm quyền lực ư? Không có cửa đâu!!
“Cha ơi, Thần Dật không biết khi nào trở về, con thấy không bằng để con đi tìm Bartholomew tiên sinh đi.” Phong Thần Duệ biết rằng nếu chuyện này thực sự nằm trong tay của Phong Thần Dật, thì chắc chắn hắn sẽ mất rất nhiều, liền vội vã tranh giành.
“Hừ, cơ hội gặp tiên sinh là vợ của Thần Dật ra sức giành lấy. Con có bản lĩnh, cũng bảo vợ con tranh thủ lấy đi!” Đôi mắt nghiêm khắc đột nhiên trở nên mềm mại:
“Dao Dao, nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Dạ con biết rồi, thưa cha.” Dao Dao thận trọng đứng dậy đi lên lầu, nhưng khi cô đi ngang qua “người nhà” Phong Thần Duệ, cô rõ ràng thấy sự oán giận trên khuôn mặt của họ.
Ha, Lan Nghê Bội lúc trước luôn muốn cưới cô về nhà, vào công ty, chẳng có gì khác ngoài việc muốn châm ngòi mâu thuẫn giữa Thần Dật và cha chồng. Cô lúc ấy có nói, cô sẽ không bao giờ để lão tiện nhân kia được như ý! Sau này lão tiện nhân sẽ từ từ hiểu, “quả bom hẹn giờ” mà bà ta mời về thực ra là nổ chính mình!
“Cha, người...”
“Được rồi. Ta cũng mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đây.” Phong Tiêu không cho Phong Thần Duệ cơ hội tranh thủ, đứng dậy và đi về phía phòng ngủ.
“Chết tiệt!!” Hắn siết chặt nắm đấm, tức giận ngồi trên ghế sofa thở hổn hển:
“Mẹ, điều do mẹ, nhất quyết mang Lạc Dao Dao đó về nhà mình, bây giờ tốt rồi phải không? Tên nghiệt chủng Thần Dật đó có thêm một người trợ giúp nữa!”
“Thần Duệ, con còn đổ lỗi cho mẹ? Khi con còn nhỏ, mẹ luôn bảo con học chăm chỉ, con thì sao? Từ nhỏ đến lớn, Phong Thần Dật có chỗ nào không giỏi hơn con?! Con không hề có tiền đồ, cha con mới yêu thích Phong Thần Dật như vậy!!”
Lan Lăng bên cạnh thấy tình hình không tốt, nhanh chóng khuyên ngăn:
“Được rồi, Thần Duệ, đừng cãi vã với mẹ nữa, nên nghĩ xem có cách nào giải quyết không đã!”
“Nghĩ cái gì!? Cô không thấy sao, ông già đã quyết định giao công ty bên Mỹ cho Phong Thần Dật rồi? Còn cô, cô nói đi, ngoài bối cảnh tốt ra thì đã giúp tôi được gì chưa? Nếu cô có điểm nào hơn được Lạc Dao Dao người ta, vị trí chủ tịch đã là của tôi rồi!”
“Ý anh là trách tôi vô dụng ư? Phong Thần Duệ, anh là một người đàn ông, đem tức giận đổ lên đầu vợ mình thì có tích sự gì?”
“Được rồi! Đủ rồi! Đừng cãi nhau nữa!” Lan Nghê Bội nghiêm nghị kết tình trạng hỗn loạn này.
Nhìn thấy “người nhà” vốn dĩ luôn hòa hợp thiếu chút nữa đánh nhau một trận. Dao Dao đứng trên cầu thang tầng ba lén nhìn thấy tất cả, không nhịn được cười thầm trong lòng.
Thần Dật, em thực muốn quay lại cảnh này để anh xem.
Để anh thấy, “người nhà” cùng một giuộc bây giờ thảm hại bao nhiêu.
Lúc đó, khi anh nhất quyết muốn kết hôn với em và hứa sẽ trả thù cho mẹ em, em thực sự không biết làm thế nào để trả hết ân tình của anh dành cho em.
Cho đến khi em cảm thấy nỗi đau của anh, thời thơ ấu của anh, em biết rằng hóa ra anh trước mặt người ngoài luôn tỏa sáng, thực sự lại không tươi đẹp rạng rỡ như vậy. Mà anh từ trước tới nay làm thần bảo vệ của em, thực ra cũng cần sự bảo vệ của người khác.
Hãy bảo em bảo vệ anh, giống như từ năm đó em gặp anh, anh đã bảo vệ em…
Xoa dịu vết thương của nhau cũng được, hay an ủi lẫn nhau cũng tốt, lúc này, cuối cùng Dao Dao đã tìm thấy một cảm giác thân thuộc bên cạnh Phong Thần Dật, một tia can đảm và niềm tin để ở lại bên cạnh anh.
“Reng... reng reng...”
Sáng sớm, tiếng chuông điện thoại phiền phức vang lên liên tục, thật vất vả chịu đựng đến ngày thứ 7, chủ nhật, vẫn muốn ngủ nướng thêm chút nữa mà. Dao Dao nheo mắt sờ lấy điện thoại:
“Alo...”
“Lợn nhỏ lười, vẫn ngủ à? Bây giờ ở Trung Quốc đã hơn 10 giờ rồi đó?”
Nghe thấy giọng nói cưng chiều trong điện thoại, Dao Dao giật mình ngồi dậy:
“Thần Dật? Sao anh lại gọi vào giờ này?”
Phong Thần Dật đến Thổ Nhĩ Kỳ đã được một thời gian, nhưng họ sẽ luôn chọn cố định 12 giờ giờ Trung Quốc để gọi điện. Không ngờ, hôm nay 10 giờ anh đã gọi điện rồi?
“Ha, hết cách rồi, cha gọi anh vào sáng sớm, không ngừng khen em, anh nghĩ tất nhiên phải nhanh chóng gọi điện thăm hỏi bà xã anh rồi.”
Khi nghe thấy từ “bà xã”, khuôn mặt nhỏ bé của cô ngay lập tức đỏ bừng, ngượng nghịu nhếch môi, cố ý chuyển chủ đề:
“Anh, khi nào anh quay về?”