Không đạt được lợi ích cao nhất, cũng phải đạt được lợi ích tương đối
Anh cho rằng, hôm qua anh đã nói với Băng Dạ sẽ thay anh ta đi tìm Lan Đóa điện hạ, Băng Dạ sẽ không có nghi ngờ gì.
Bây giờ, Băng Dạ đem theo tư liệu rời đi, không cần nghi ngờ, lời hứa của Băng Dạ hôm qua chỉ là không đạt được lợi ích cao nhất, cũng phải đạt được lợi ích tương đối.
Xem ra, 13 năm đã thực sự thay đổi quá nhiều người và việc, trên người ai cũng đều có một lớp mặt nạ...
“Cốc cốc cốc”
“Anh Ngạo Thiên!” Long Kỳ mở cửa, liền nhìn thấy Ngự Ngạo Thiên, bước lên phấn khích ôm lấy anh.
“Ha ha, anh cậu thế nào?”
“Anh của em không sao. Vào đi.” Long Kỳ dẫn Ngự Ngạo Thiên đi vào phòng ngủ của Long Diệp.
Long Diệp đang nằm nghỉ ngơi nhìn thấy, nhanh chóng ngồi dậy:
“Ngạo Thiên!”
“Cậu đừng nhúc nhích. Thời gian này thực sự vất vả cho cậu rồi, tôi đã nghe Ly Thương nói rồi.”
“Ha, vất vả gì chứ? Anh, tôi không tìm thấy. đội quân ngầm của Tằng Giai Thụy cũng bị hắn giết người diệt khẩu, nếu không phải Phong Thần Dật phát hiện có boom, có lẽ cái mạng này của tôi cũng phải đền vào tong đó.”
Nhìn thấy Long Diệp đầy vẻ tự trách, Ngự Ngạo Thiên không biết làm sao lắc đầu:
“Thực ra, điều này tương đương với việc cậu gián tiếp phá hủy căn cứ quân sự của Tằng Giai Thụy.”
“Hử?”
Ngự Ngạo Thiên kéo qua một chiếc ghế, mỉm cười ngồi trước mặt anh ta:
“Cậu cho rằng, nếu cậu và Phong Thần Dật không đi đến căn cứ quân sự đó, thì Tằng Giai Thụy nỡ lòng phá hủy sao?”
Điều này cũng đúng, căn cứ quân sự đó ít nhất cũng mất mấy chục tỷ để xây dựng lên. Mặc dù 12 quốc gia tham gia vào cuộc tìm kiếm và giải cứu, lý do tại sao Tằng Giai Thụy chần chừ không chịu phá hủy căn cứ quân sự là để thử vận may, nếu không ai phát hiện, ông ta sẽ không hủy đi tâm huyết của mình, có người phát hiện rồi, vậy ông ta chỉ có thể...
“Đúng rồi, Long Diệp, có chuyện tôi muốn hỏi cậu.”
“Chuyện gì?”
“Tôi nhớ cách đây không lâu, cậu tình cờ nói một câu, tài bắn súng của Dao Dao rất lợi hại, chuyện là như thế nào?” Lần đó, Ngự Ngạo Thiên vừa trở về từ Nhật Bản, bận bịu cho việc tranh cử, Long Diệp cũng tùy tiện nhắc tới, anh cũng không chú ý tìm hiểu.
“Là như vậy, lần trước tôi cùng Tiểu La Li không phải bị tấn công sao? Tôi đã đem sung trên người đưa cho Tiểu La Li để phòng thân. Sau khi Ly Thương đến để giải quyết mọi thứ, chúng tôi dự tính rời đi, ai ngờ lúc này có một tên còn sống đột nhiên đứng dậy, họng súng của hắn trực tiếp nhắm vào Tiểu La Li, chúng tôi nghĩ Tiểu La Li lần này toi rồi. không ngờ rất nhuần nhuyễn giơ súng lên, trực tiếp bắn vào đầu tên đó, sau đó Tiểu La Li cũng bị dọa ngất đi.”
“Ừm? Một cú bắn nát đầu, thật là kỹ năng bắn súng lợi hại.” Ngự Ngạo Thiên cười kỳ dị, vô thức bắt chéo chân.
“Đúng vậy, thực sự rất lợi hại. Lúc đó Ly Thương còn cho rằng cô ấy là sát thủ được gửi từ bất cứ đâu nữa. Phải rồi, Ngạo Thiên, sao cậu đột nhiên hỏi chuyện này?”
“Không có gì. Chỉ là vô tình nhớ ra thôi.” Ngự Ngạo Thiên mỉm cười nhún vai.
Long Diệp nghe xong không hỏi thêm gì nữa:
“Lần này cậu gặp nạn, có thu hoạch lớn gì không?”
“Ha, thu hoạch lớn nhất là… cuối cùng tôi biết… tại sao có người lại muốn lợi dụng bé con để đối phó với tôi!” Câu nói thâm sâu vừa phát ra, một tia gian xảo xoẹt qua đáy mắt Ngự Ngạo Thiên…
Biệt thự Phong gia.
Sáng sớm, Phong Thần Dật đưa Dao Dao đến biệt thự của Phong gia.
Xe chậm rãi đỗ trong gara, anh nắm lấy tay Dao Dao bước vào từ lối cửa chính.
“Nhị Thiếu gia, nhị thiếu phu nhân.” Người hầu đồng loạt cúi người.
Phong Tiêu đợi ở cửa từ lâu lao về phía trước:
“Dao Dao!” lời nói nặng nề rơi xuống.
Dao Dao mơ hồ liếc nhìn Phong Thần Dật, kể từ khi cô gả vào nhà chưa bao giờ thấy cha chồng đích thân ra đón qua người nào, xem ra giống như Thần Dật đã nói, cha cảm thấy có lỗi với mình:
“Cha, thật xin lỗi, để cha phải lo lắng cho con lâu như vậy.”
“Con không sao là tốt rồi! Con không sao là tốt rồi! haiz…” Phong Tiêu như trút được gánh nặng thở một hơi nhẹ nhõm.
Có lẽ đã bị lời nói của Hắc Viêm Long làm cho cảm động, ông suy nghĩ, Dao Dao gặp nạn là vì sao? Mặc dù ông không thích tiểu nha đầu này, nhưng tiểu nha đầu này cũng có mẹ sinh, cũng có cha dạy. Ông vì lo sợ con trai mình lo lắng mà đã che giấu tin tức về việc con dâu mình gặp nạn, đó… chính là ích kỷ!
Từ nhỏ, Phong Tiêu đã dạy Phong Thần Dật, làm người không thể ích kỷ, nhưng ông lại...
“Mau vào đây ngồi đi. Trong nhà còn có một vị khách, để ta giới thiệu cho các con.”
Có khách? Ai lại đến thăm vào buổi sáng sớm như vậy? Dao Dao và Phong Thần Dật nhìn nhau và đi sau Phong Tiêu đi vào phòng khách.
“Băng Dạ tướng quân, đây là con trai thứ hai của tôi Phong Thần Dật, và con dâu thứ hai Lạc Dao Dao.”
Băng Dạ?!
Dáng người cao to, lạnh lẽo rơi vào mắt Dao Dao, cô giống như thỏ con bị sợ hãi đứng bất động tại chỗ.
“Băng Dạ tướng quân, xin chào.”
“Phong nhị thiếu gia, xin chào.”
Hai người đàn ông bắt tay lịch sự, nhưng trên mặt lại không chút biểu cảm.
Nếu không phải Dao Dao chìm trong ám ảnh của Băng Dạ, có lẽ cô sẽ bị chọc cười bởi cảnh tượng này, mặt than đấu với mặt lạnh thật sự hiếm thấy!
“Con dâu, tại sao con không chào hỏi Băng Dạ tướng quân của Á Tư Lan Quốc?” Lan Bội Nghê đang ngồi bên kia hỏi.
Lan Lăng đứng bên cạnh trợn mắt xem thường:
“Đúng vậy! Thật không lễ phép. Băng Dạ tướng quân là người tôn quý nhất nước tôi ngoại trừ Nữ hoàng!”
Vốn đang ôm tâm trạng vui vẻ về thăm cha chồng, nhưng khi nghe những lời của mẹ chồng, phản ứng đầu tiên của Dao Dao là muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
“Chào… Băng Dạ tướng quân.”
“Ừm.” Băng Dạ mặt không biểu cảm quay về ngồi trên ghế sofa.
Dao Dao hít một hơi thật sâu và ngồi cạnh Phong Thần Dật.
Thấy họ đang nói về chính sự, Dao Dao tìm cớ rời phòng khách.
Ngồi trên một chiếc ghế dài trong khu vườn, cô ngẩn người nhìn vào một chỗ.
Thực ra suy nghĩ kỹ, Băng Dạ chưa làm qua chuyện gì tổn hại đến mình, nhưng tại sao mỗi lần gặp Băng Dạ đều có cảm giác bất an mãnh liệt như vậy?
“Này, em dâu, mọi người đang tán gẫu, sao chỉ mình em ngoại lệ, một mình chạy ra ngoài đây?” Lan Lăng khiêu khích đi tới trước mặt Dao Dao.
Cô lịch sự gật đầu:
“Chị dâu. Em nghe không hiểu họ đang nói gì, nên em muốn ra đây hít thở không khí.”
“Ha, tôi mới nghe nói Băng Dạ tướng quân nói rằng cô gặp nạn ở Á Tư Lan Quốc, mà còn được anh ta giữ tạm thời tại phủ tướng quân phải không?”
“Ừm...”
“Thế nào? Nước ta rất giàu có đúng không? Nên biết, mẹ của mẹ chồng ta chính là chị ruột của nữ hoàng đương nhiệm, còn cha ta chính là cháu ruột của nữ hoàng. Nếu so ra, người kế nhiệm Lan Nhược điện hạ còn phải gọi tôi một tiếng chị.” Lan Lăng cao ngạo nói xong.
Dao Dao âm thầm thở dài.
Ai cũng nghe ra được Lan Lăng cố ý bốc phét. Là bắt nạt cô không hiểu tình hình hoàng gia của Á Tư Lan Quốc?
Tại Á Tư Lan Quốc, chỉ có huyết mạch chính thống của Nữ hoàng mới có địa vị cao, tiếp theo mới là chị em của Nữ hoàng, còn anh em của Nữ hoàng có địa vị vô cùng thấp ở Á Tư Lan Quốc.
Tương tự như, Lan Nhược nói phải gọi Lan Lăng là chị sao? Là hoàn toàn không có khả năng, đừng nói quan hệ của Lan Lăng với Lan Nhược, cho dù cha mẹ ruột của Lan Nhược còn sống, cũng phải quỳ xuống thỉnh an Lan Nhược.