“A, Tiểu La Li kia là… thành viên của caromen!”
Trong nháy mắt, trong mắt của ba người đàn ông cùng tránh ánh đèn flash.
“Caromen? Đúng là chỉ thu nhận những người có chỉ số IQ cao vào hội thôi sao?” Hàn Li Thương mở miệng lạnh nhạt nói.
“Đúng vậy! Không sai! Mà còn… Chỉ số IQ của Tiểu La Li chỉ thấp hơn so với Ngự Ngạo Thiên… năm điểm thôi!
“Cũng có thể nói, cô ấy có chỉ số IQ là hai trăm lẻ năm điểm sao?”
Chẳng trách lần trước cô ấy có thể dùng có hai phút để khôi phục lại dữ liệu đã bị xóa bỏ. Nhưng… lần này Long Kỳ càng muốn chửi bóng chửi gió rồi, cô ấy là một cô gái trẻ tài năng tại sao lại nhận lời mời đi ở thang máy nhỏ chứ? Đây chẳng phải là bị ép bức sao chứ?
“Anh… tư liệu của anh không sai chứ? Cái người ngực phẳng kia làm sao nhìn giống như một thiên tài được chứ với lại chỉ số IQ so với Ngự Ngạo Thiên năm điểm?”
“À, khi tôi mới bắt đầu cũng có sự hoài nghi về tư liệu này của Tiểu La Li có phải là đã làm sai không. Nhưng bất luận là kiểm tra đối chiếu bao nhiêu lần thì kết quả cũng đều là như vậy. Cô ấy đã được cử đi Nhật Bản du học từ năm mười hai tuổi khi chỉ mới là học sinh trung học năm nhất, sau đó liên tiếp được cử đi học đại học đứng đầu Nhật Bản, mà còn mỗi năm đều được nhận học bổng toàn phần từ Tổ chức thế giới, năm mười chin tuổi trúng tuyển vào trường đai học đứng đầu Trung Quốc. Mọi người có thể xem tư liệu.” Nói xong, Long Kỳ lấy một phần văn bản đến để trên bàn uống trà.
Long Kỳ hào hứng mở ra, tỉ mỉ xem xét: “Oa, ngực phẳng đạt được rất nhiều giải thưởng. Nên không biết ngực phẳng này có phả là một con mọt sách không vậy? Cho nên ngực phẳng xem ra có vẻ ngốc nghếch? Đần đần sao? Chỉ có học vô cùng giỏi?”
“Ai mà biết được chứ.” Long Kỳ nhún nhún vai, ánh mắt vô tình liếc sang mặt không có biểu cảm hướng về Ngự Ngạo Thiên: “Ê... Ngạo Thiên, anh?”
“Tôi chỉ cần tài liệu trước khi cô ta đi Nhật Bản!” “Quên nói, trong con ngươi sâu của hắn đảo qua một chút nham hiểm. Tình hình của cô ấy sau năm mười hai tuổi cũng là tìm cách lấy ra từ chính phủ Nhật Bản.”
Long Kỳ khàn giọng do hơi lạnh, cười không biết làm sao: “Thực ra, đây là điều thứ hai tôi muốn nói với anh. Là thế này tài liệu trước mười hai tuổi của Tiểu La Li... bị tình báo quốc gia phong tỏa nghiêm cấm rồi. Bất luận là ai cũng không có cách nào điều tra ra được. Tình hình của cô ấy sau năm mười hai tuổi cũng là tìm cách lấy ra từ chính phủ Nhật Bản.”
Đứng dậy, Ngự Ngạo Thiên nghênh ngang bỏ đi, ba người còn lại nhìn nhau ù ù không hiểu xảy ra chuyện gì…
“Ngao Thiên tại sao lại cần tài liệu về ngực phẳng trước năm mười hai tuổi chứ? Hơn nữa lại nói... tại sao tài liệu của ngực phẳng lại bị tình báo quốc gia phong tỏa nghiêm cấm chứ?”
“Có hai loại người có thể bị tình báo quốc gia phong tỏa nghiêm cấm tài liệu, một loại là nhân vật cực kỳ nguy hiểm.”
Lắng nghe những câu nói lạnh lung như vậy, Long Kỳ lắc đầu: “Xem ra cô ấy không phải là nhân vật nguy hiểm, còn loại thứ hai thì sao?”
“Loại thứ hai là… nhân vật có bối cảnh to lớn!” Quên nói, bầu không khí trong phòng lúc này trong chốc lát trở nên thật kỳ lạ...
“Không có tiền! Điện thoại cũng không liên lạc được! Xem ra lời Ngự Ngạo Thiên nói là thật, công ty đó thật sự là…” Dao Dao đã chờ đỡi cả ngày, tài khoản vẫn như cũ không có gì thay đổi, điện thoại của đối phương luôn trong trạng thái bận.
Bị lừa rồi… Cô bị lừa thật rồi!
Tại sao, tại sao ông trời không mở mắt như vậy, cô ấy đã vô cùng khó khăn rồi vậy mà lại còn bị lừa như vậy chứ?
Chưa đặt chân vào xã hội thì không biết mảng tối của xã hội. Lần này về Trung Quốc, Dao Dao lần đầu tiên bước vào xã hội, qua thời gian hai tuần ngắn ngủi, cô nhìn thấy hết trăm trạng thái của xã hội loài người, cũng hiểu rằng những gì cô đang thấy bây giờ thực sự chỉ là một phần của tảng băng trôi mà thôi.
“Mẹ ơi, ông ơi…” Dao Dao kìm nén nỗi buồn khi đến bệnh viện
“Dao… Dao Dao, ông con…” Hạ Mẫu chỉ mới nói có hai câu thế thôi, nước mắt đã lưng tròng cứ thế rơi ra.
Dao Dao biết mẹ mình là một người phụ nữ kiên cường, nếu không phải là bị ép đến không thể thở được mẹ tuyệt đối sẽ không khóc như vậy. “Mẹ, con, con năm nay tiết kiệm được mười vạn tệ, mẹ xem có đủ không?”
“Con, con tiết kiệm sao?”
Đừng hỏi! Mẹ, cầu xin mẹ, đừng hỏi con là làm thế nào để tiết kiệm. Cầu xin mẹ đó. Cô thật sự rất sợ mẹ sẽ hỏi nguồn gốc của số tiền này, cô sẽ chịu đựng không nói ra nỗi thống khổ này được.
“Đủ, đủ.” Mẹ Lạc nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt, nở nụ cười miễn cưỡng. Bà hiểu con gái mình, cũng như nhìn thấy sự cầu xin trong mắt con, cho nên mới không hỏi con gái về nguồn gốc số tiền đó nữa.
Nhưng mà…
Dao Dao cũng hiểu mẹ của mình, cô ấy biết số tiền này thật sự sẽ không đủ! Nắm chặt tay: “Mẹ, mẹ chờ con. Con lập tức đưa số tiền còn lại đến đây.”
“Dao Dao? Con nói điều ngốc nghếch gì vậy chứ? Một trăm vạn, rốt cuộc con đang nghĩ gì vậy hả?!”
“Mẹ, mẹ yên tâm, Con không ăn trộm ăn cắp đâu. Chờ con... Chờ con...” Nói xong, cô lập tức quay người chạy ra khỏi bệnh viện.
“Dao Dao! Dao… Dao Dao… Đứa con ngốc nghếch này, không nói tiền không ăn trộm ăn cắp mẹ sẽ chấp nhận sao chứ. Ngốc nghếch… đứa con này…” Nước mắt lại rơi trên nhanh trên gò má già nua của Hạ Mẫu, bà thật sự rất sợ! Rất sợ đứa con gái sẽ làm ra những việc không nên làm.
Vào lúc hoàng hôn, Dao Dao đứng trước một tòa cao ốc lộng lẫy trong vòng nửa tiếng đồng hồ, biểu cảm trên khuôn mặt cô chốc chốc đấu tranh, chốc chốc ung dung thong thả rất là phức tạp.
“Không còn cách nào… không còn cách nào, tôi không còn lựa chọn nào khác rồi!” Nắm chặt tay, lấy thêm dũng khí, cô bước nhanh vào trong tòa cao ốc.
“Tiểu thư, tiểu thư! Dừng lại. Cô muốn tìm ai?” Nhân viên bảo vệ ở cửa chặn cô lại ngay chỗ bàn lễ tân. Dao Dao nhanh chóng lấy ra một tấm danh thiếp vàng từ trong túi của mình.
Nhân viên lễ tân choáng váng một lúc và lập tức mỉm cười nói: “Tiểu thư, xin mời vào.”
Tấm danh thiếp này lần trước Phong Thần Dật để lại trong thang máy, đối với trùm trong giới kinh doanh mà nói, trong tay họ đều nắm chắc hai loại danh thiếp, một loại là dùng cho nhu cầu kinh doanh, còn lại một loại danh thiếp được mạ vàng hai mươi bốn đang trong tay Dao Dao, nó tượng trưng cho tầm quan trọng của người sở hữu, cũng là thẻ thông hành không thể cản trở.
“Tiểu thư, xin hỏi… cô là?” Ngồi ngay cửa văn phòng phó tổng Lisa đang tự nghĩ không biết đã gặp cô gái nhỏ này ở đâu rồi.
“Xin… xin chào” Dao Dao cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân mình, nở nụ cười: “Cô là Lisa phải không? Tôi muốn gặp Phong Thần Dật.”
Nhãn cầu Lisa xoay chuyển: “Thật lòng xin lỗi, cô có hẹn trước với Phong tổng chúng tôi chưa? Nếu chưa có hẹn trước thì…”
Không chờ cho Lisa nói xong, Dao Dao một lần nữa đưa ra tấm danh thiếp màu vàng.
“Xin đợi một chút!” Xoay người, Lisa bước đi vào trong văn phòng tổng giám đốc, không đầy một lúc sau đi ra và nói: “Mời vào”.
Đẩy cánh cửa gỗ nặng nề ra, văn phòng tuyệt đẹp được phản chiếu trong mắt cô, nhanh chóng đi vào. “Phong…”
“Dao Dao thân yêu, em đang nhớ tôi sao?”
Đối mặt với lời nói đầy tính ngang ngược của Phong Thần Dật, cô thật sự không nói được, rõ ràng là ban đầu cô thích Phong Thần Dật không phải vì bộ dáng này!