Sau lần nói chuyện hôm đó, hai người cũng xem như đã hoàn toàn trao đổi tâm ý.
Nhưng nếu xét cho rõ ràng thì chỉ có Thẩm Quân là thành thật thổ lộ, còn Hình Kính Dương trước sau vẫn luôn ngậm chặt miệng, một chữ cũng không chịu phun ra.
Từ trước đến nay Thẩm Quân giỏi nhất chính là tỏ ra bình tĩnh, không nói, hắn cũng không hỏi nữa.
Hình Kính Dương bị hắn nhìn tới căng thẳng, vội vàng đứng lên cắp dép bỏ chạy, phút cuối vẫn không quên mang chiếc hộp tràn đầy thư tình kia đi.
Để bù đắp lại, kể từ ngày hôm đó trên mặt bàn Thẩm Quân luôn như vô tình mà có những thứ đồ nhỏ: hạt dẻ rang đường ở Thành Đông, trà hoa quả mà Thẩm Quân thích uống nhất, còn có khoai lang nướng ở cửa trường học hướng h.
Khi kết quả thi giữa kì được phát ra, Thẩm Quân vẫn như cũ đứng vững ở vị trí đầu tiên, tổng điểm bỏ xa hạng điểm.
Hình Kính Dương còn khoa trương hơn, chủ nhiệm lớp ngày nào cũng hếch mặt lên trời, đầy tự hào mà nói: “Con hư biết nghĩ quý hơn vàng, cứ đà này Hình Kính Dương cũng có thể đậu Thanh Hoa”.
Thẩm Quân không biết nghe được ở đâu, trở về học theo giọng điệu của chủ nhiệm chọc cho Hình Kính Dương tức điên lên.
“Bằng Tử bọn nó không chơi với tôi nữa, nói tôi phản bội, đm, ông đây học bài cũng là phản bội? Chắc chắn là muốn ăn chực cơm của ông, không có cửa đâu! Nghèo muốn chết đây.”
Thẩm Quân và Hình Kính Dương ngồi trong một quán ăn vỉa hè trông không hề ổn áp tí nào, có thể chứng minh là cậu nghèo thật.
Nhưng theo hắn biết, mẹ Hình Kính Dương mở cửa hàng quần áo, cha cậu làm trong công ty vận chuyển, quần áo đồ dùng của cậu cũng là hàng cao cấp, nói thế nào cũng là gia cảnh khá giả trở lên, không đến mức phải ăn tiêu tiết kiệm.
Hắn gắp cho Hình Kính Dương một miếng thịt, “Nhà cậu xảy ra chuyện?”
“Hả?”
“Không phải hết tiền rồi sao.”
Hình Kính Dương nhìn trái nhìn phải, một bộ dáng lén lút ghé vào người Thẩm Quân, khiến cho chiếc ghế nhựa xanh cũ kĩ phát ra tiếng kêu kẹt kẹt.
“Không phải sắp đến sinh nhật cậu à.”
Thẩm Quân nuốt nước bọt, ngây ngốc “Ồ” một tiếng.
Hắn chớp chớp mắt, hơi trái lương tâm khuyên nhủ: “Không cần quá tốn kém, cậu để dành tiền mua chút đồ ăn ngon, phát triển cơ thể.”
“Xì, không phải cậu cũng thích ăn mì khoai tây sao? Nơi này rất sạch sẽ.” Hình Kính Dương mua thêm hai cái xúc xích nướng, “Ăn nhanh còn đi chơi bóng.”
Thẩm Quân mặc một chiếc áo khoác màu trắng tinh, ngồi trong cửa hàng nhỏ bên lề đường, dưới chân là sàn bê tông bẩn thỉu, hắn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân có một ngày lại có thể chịu đựng được một nơi như thế này, thậm chí còn cảm thấy rất vui vẻ.
———
.
Thẩm Quân tháo khăn quàng cổ xuống, sửa sang lại quần áo mới cầm thẻ phòng lên mở cửa.
Trên chiếc thảm trắng ngập tràn sắc đỏ của cánh hoa, Thẩm Quân căn bản không nỡ đặt chân xuống.
Hắn nhẹ nhàng dẫm lên trên tiến vào, đi một vòng khắp phòng vẫn không thấy người đâu.
Một quả bóng bay lơ lửng bay đến trước mặt hắn, Thẩm Quân thản nhiên chộp lấy, “Hình Kính Dương?”
Bầu không khí vẫn yên tĩnh như cũ, Thẩm Quân mắt nhìn đồng hồ, năm giờ mười lăm, hắn cũng không đến sớm.
Thẩm Quân cởi áo khoác ra, muốn đem nó mắc lên móc áo, đến gần mới phát hiện phía trên tủ quần áo có một cái nơ con bướm thật to.
Hắn vươn tay rút dây lụa màu vàng, vô thức nín thở, nếu đoán không lầm thì ——
“Sinh nhật vui vẻ, Thẩm Quân!”
“Chào mừng gia nhập quân đoàn người lớn của chúng tôi!”
Thẩm Quân bị cậu rải một thân đầy ruy băng, cố gắng mở ra một nửa con mắt.
Hình Kính Dương tay bưng bánh ga tô, nến cũng đã được châm lửa đầy đủ, chỉ là vẫn kẹt trong tủ quần áo mãi không ra được, một tay cậu đeo mũ sinh nhật lên đầu Thẩm Quân, thúc giục nói: “Nhanh ước đi.”
Trái tim vô thức đập trật vài nhịp, Thẩm Quân thở ra một hơi, nhắm mắt lại chắp tay hành lễ.
Hình Kính Dương vui vẻ hát bài hát chúc mừng sinh nhật, tuy có chút lạc điệu, nhưng thanh âm cũng coi như là có từ tính.
Thẩm Quân cong cong khoé miệng, thổi tắt ngọn nến.
“Ước cái gì đó?”
Thẩm Quân kéo cậu ra khỏi tủ quần áo, “Nói ra thì sẽ không linh nghiệm.”
“Thật sao?” Hình Kính Dương cùng hắn ngồi trên ghế sa lon, “Thẩm Quân lấy dao nĩa đi.”
Thẩm Quân nghe lời cậu nghiêng người, vừa quay đầu liền bị bánh kem bôi đầy mặt, “Cậu dễ lừa quá đó!” Bên tai là tiếng cười vui vẻ của Hình Kính Dương, trong trẻo như tiếng chuông đinh đang ban sáng.
Thẩm Quân bình tĩnh lấy khăn giấy lau mặt, Hình Kính Dương nhìn một hồi, cảm thấy có chút không đành lòng, muốn tới lau giúp hắn, Thẩm Quân liền gạt tay ra.
Hình Kính Dương cũng cảm thấy mình quá đáng, kéo ống tay áo Thẩm Quân, “Cậu giận đấy à?”
Kem bơ quá dính, Thẩm Quân đứng lên đi vào phòng tắm, Hình Kính Dương bị hắn đóng cửa nhốt ở bên ngoài, rầm rầm đập cửa.
Thẩm Quân rửa mặt sạch sẽ xong thì quần áo cũng ướt, dính ở trên người không thoải mái, hắn cởi áo len ra, chỉ chừa lại kiện áo ba lỗ màu đen.
Hình Kính Dương ở bên ngoài một mực đập cửa không buông, Thẩm Quân sợ cậu làm hỏng cửa, hướng ra ngoài nói: “Cậu nên biết tôi ghét như vậy.”
Thẩm Quân ưa sạch sẽ, vui thì vui, nhưng Hình Kính Dương đây là đang đạp lên ranh giới cấm của hắn.
Hình Kính Dương ương ngạnh, phản bác lại: “Sinh nhật mà, chơi một chút không được sao.”
Thẩm Quân thật đúng là chưa từng tổ chức sinh nhật như thế bao giờ, nhớ lại bộ dáng ban nãy của mình vừa chật vật lại khó coi, hắn không muốn ở trước mặt Hình Kính Dương trở thành một trò hề.
Mở to vòi nước, Thẩm Quân gia tốc thu dọn sạch sẽ mới mở cửa ra, hướng về phía Hình Kính Dương nói: “Đến đây, rửa tay.”
Thẩm Quân chớp mắt, có giọt nước đọng trên lông mi hắn, chập chờn như phát ra ánh sáng.
Hình Kính Dương đột nhiên tiến tới gần, giơ tay giữ lấy đầu Thẩm Quân, mút lấy giọt nước vô tri vào miệng, xong xuôi lại hướng phía dưới di chuyển, dán lên đôi môi ướt át của Thẩm Quân, dụ hoặc nói: “Cậu nên “Mở quà” rồi.”
“Còn chưa tắm.”
Hình Kính Dương đem đầu lưỡi duỗi vào, loạn xạ liếm lên hàm răng cùng cánh môi Thẩm Quân, thay hắn cởi cúc quần, “Cùng nhau.”.