Thẩm Quân về đến nhà, nhìn thấy ngoài cửa đỗ ba chiếc xe, chân cũng bước nhanh hơn.
“Tiểu Quân?”
Trông thấy thư ký Trâu bước về phía hắn, Thẩm Quân khẽ khom người, “Chào chú Trâu.”
“Một năm không gặp, lại lớn hơn rồi.”
Một năm này hắn cao lên không ít, lúc trước kiểm tra sức khoẻ đo chiều cao là mét , Thẩm Quân cảm thấy hắn hiện tại còn có thể cao hơn nữa, nên không nói cụ thể, chỉ gật nhẹ đầu.
Khi Nghiêm tiểu thư còn chưa kết hôn Trâu Ngân Khải đã đi theo chủ tịch Nghiêm rồi, mà hiện giờ con trai Nghiêm tiểu thư đã lớn bằng chừng này, Trâu Ngân Khải khoác vai Thẩm Quân cười nói, “Sinh nhật vui vẻ nha! Tiểu Quân.”
“Cháu cảm ơn.”
Không biết là do trời lạnh hay làm sao, mắt thư ký Trâu ánh lên một tia nước, vội vàng nói: “Mau vào thôi, chủ tịch đang chờ cậu đấy.”
Trong nhà đèn đuốc sáng trưng, Thẩm Quân nhanh chóng bước vào, “Bà nội, ông nội.”
“Ôi, cháu cưng của tôi!” Bà ngoại Thẩm Quân là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, bà đã tổ chức rất nhiều buổi hòa nhạc từ lớn tới nhỏ, năm nay đã ngoài sáu mươi nhưng vẫn rất phong vận khí chất.
Bà chậm rãi đi tới, nắm tay Thẩm Quân kéo hắn ngồi xuống sô pha, “Để ta xem nào.”
Thẩm Trường Thanh thấy hắn về trễ, vốn định muốn phê bình mấy câu, lại ngại bố mẹ vợ cùng mẹ Thẩm ở đây, lời nói nghẹn lại trong miệng, gọi dì Tống bày mâm cơm lên.
Ông bà nội Thẩm Quân mất sớm, hắn chưa bao giờ nhìn thấy họ.
Ông nội tuy có nhiều con trai, nhưng lại thương yêu con gái nhất, xem con gái như cuống tim đầu phổi.
“Á Như, Tiểu Quân càng ngày càng giống con.”
Mẹ Thẩm Quân đang pha trà, thuận miệng nói: “Cũng không giống con lắm, tính cách giống hệt bố nó.”
Nghiêm Minh che khăn tay ho một tiếng, tóc đã ngả hoa râm, nhưng uy nghiêm thì vẫn như cũ còn đó, hướng về phía con gái nói: “Năm đó con sống chết cũng muốn đi theo Trường Thanh qua bên này, Thượng Hải tốt biết bao còn không giữ được người, bây giờ nói như vậy là đang tự nghi ngờ mắt nhìn người năm xưa của mình?”
“Cha!”
Nghiêm Minh rất vừa ý con rể của mình, trông thấy con gái vung tay phụng phịu còn vui vẻ cùng ba Thẩm cạn chén.
Thẩm Quân nhìn ông che miệng ho không ngừng, khuyên nhủ: “Ông ngoại, uống ít thôi ạ.” Nghiêm lão nhận cái chén Thẩm Quân đưa tới, đáp: ” Được được, uống trà.”
“Cũng chỉ có ngoại tôn mới nói được ông.” Bà ngoại Thẩm Quân lắc đầu liên tục, Nghiêm Minh gắp cho bà một ít đồ ăn, “Không uống, về sau cũng không uống nữa.”
Mẹ Thẩm trông thấy cảnh này thì nước mắt rơi lã chã, Thẩm Quân hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
“Sao lại khóc rồi? Còn đang đón sinh nhật đây này!”
Mẹ Thẩm nghe bà ngoại nói như vậy liền vội vàng thu hồi nước mắt, “A, con… Con vui quá.” Nàng nói năng có chút lộn xộn, “Mẹ, quà mẹ tặng cho Thẩm Quân đâu? Mau lấy ra.”
Một đôi găng tay bông màu đen viền trắng, bằng mắt thường có thể thấy đường may không được đều cho lắm.
“Là bà tự đan ạ?”
“Dĩ nhiên rồi.” Bà nói, vươn tay nắm lấy tay Thẩm Quân.
“Phải biết quý trọng đôi tay này nghe không? Mẹ con không biết đánh đàn, chút nguyện vọng này của bà chỉ có thể trông cậy vào con.”
“Dạo này con cũng có luyện tập.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Bà tựa đầu lên vai Thẩm Quân, “Chơi một bài cho ta nghe đi.”
“Bà muốn nghe bài gì?”
“Bài hát đầu tiên bà dạy cho con – Ngôi sao nhỏ.”
Bên cạnh cửa sổ kính trong suốt là một cây đàn piano màu trắng, đây là món quà sinh nhật lần thứ mười của Thẩm Quân.
Hắn ngồi trên ghế, bóng lưng tựa như cây tùng vươn thẳng tắp, những nốt nhạc chậm rãi gợn sóng, trong trẻo và hoàn mỹ như khi hắn còn nhỏ.
Thẩm Quân hơi quay đầu nhìn qua, hắn đã lớn, còn nàng đã già.
Đêm đó tuyết rơi dày đặc, khiến chuyến bay của ông bà ngoại ngày hôm sau cũng bị hoãn.
Thư ký Trâu một mình vội vàng ngồi tàu cao tốc trở về.
Lúc ăn sáng, ông ngoại Thẩm Quân đánh tiếng hỏi hắn có muốn đi Thượng Hải hay không.
“Nghỉ đông con sẽ đi.”
“Không phải đi chơi.” Nghiêm Minh giải thích với Thẩm Quân, “Con có muốn tới đó học không?”
Sự kinh ngạc trong phút chốc của Thẩm Quân không thể thoát khỏi ánh mắt ông, “Cha con đang phát triển ở Nam Kinh.
Thượng Hải và Nam Kinh rất gần.
Bà của con cũng lớn tuổi rồi, thường xuyên nhớ con không ngủ được.”
Thẩm Quân sờ ngực, “Con có chút không muốn đi khỏi Thẩm Dương.”
“Có gì mà không nỡ, nghe nói con với bạn học cũng không thân lắm.”
“Con chưa muốn thay đổi môi trường.
Đợi lên đại học, con sẽ đi Thượng Hải bồi bà.”
Ba mẹ Thẩm ngồi bên cạnh không tỏ thái độ, có một số việc không thể nói ra, sẽ càng khiến mọi chuyện càng thêm khó xử.
Ngược lại vẫn là bà ngoại hắn nghĩ thoáng, “Tiểu Quân không thích thì thôi, nói thế nào cũng là quê quán, ở đây còn có tuyết rơi đẹp hơn mấy chỗ khác nhiều.” Bà đưa cho Thẩm Quân bánh mì đã phết mứt hoa quả, “Tiểu Quân muốn ở đâu thì ở đấy.” Lại quay đầu hướng Nghiêm Minh nói: “Thời gian này tôi sẽ ở đây, ông về trước đi.”
“Tôi làm sao mà về?” Nghiêm Minh buông đũa xuống, “Bà có biết là mình…”
“Ba.” Mẹ Thẩm cắt đứt lời của ông, “Để mẹ ở lại vài ngày đi.”
Nghiêm Minh không nói được gì, chống nạng đầu rồng đứng dậy đi lên lầu.
Thẩm Quân đứng dậy đeo cặp sách, giống như đền bù sự bất kính vừa rồi nhẹ nói: “Bà ngoại, bà muốn ở đây bao lâu cũng được, tan học con mua cho bà kẹo bông gòn, trường học của con có bán, rất ngọt.”
“Được.” Bà đưa tay sờ sờ lên vai hắn, “Đi đi, sắp muộn rồi.”.