Bên ngoài trời đã tối đen.
Trong phòng không mở đèn, Thẩm Quân tỉnh dậy đầu tiên, hắn nhìn đồng hồ, hai giờ bốn mươi bốn phút sáng.
Bật đèn ngủ nơi đầu giường, lại vặn độ sáng xuống mức thấp nhất, Thẩm Quân nghiêng người, dùng lớp da thịt nơi đầu ngón tay nương theo ánh vàng nhàn nhạt, từng tấc từng tấc miêu tả khuôn mặt Hình Kính Dương, từ hàng lông mày đậm màu gọn gàng, sống mũi anh tuấn, cho đến đuôi mắt ướt hồng, Hình Kính Dương so với trước kia còn đẹp trai hơn.
Ngày hôm qua, thật sự không nên, cậu không nên bày ra cái sắc mặt uỷ khuất lại đáng thương hu hu kia mà khóc, như vậy chỉ càng khơi gợi lên lòng dạ xấu xa của đàn ông.
Thẩm Quân phía trên dịu dàng bao nhiêu, phía dưới lại càng hung ác bấy nhiêu.
Lần đầu tiên làm cũng chẳng được bao lâu, chủ yếu vì hắn đã rất lâu không thực hành, nơi đó vô cùng mẫn cảm.
Sau khi bắn, Thẩm Quân nằm tựa vào bên người Hình Kính Dương, yên lặng tận hưởng khoái cảm tuyệt diệu do cao trào dồn dập mang lại.
Qua một lúc, Thẩm Quân đột nhiên lại muốn nói gì đó, cái gì cũng được.
Mấy năm nay như thế nào? Có làm quen được bạn mới hay không? Ở Thượng Hải có nhớ nhà không? Đồ ăn ở đây liệu có hợp khẩu vị cậu?
Thẩm Quân có rất nhiều lời muốn hỏi Hình Kính Dương, nhưng khi hắn nghiêng đầu qua, chỉ là lơ đãng mà thôi, ánh mắt vô tình xẹt qua hình xăm nơi gáy trái của cậu.
Hình xăm ấy cũng sử dụng kiểu chữ gothic màu đen giống như hình ở ngón giữa trước đó, điểm khác duy nhất chính là, ở đây chỉ xăm một chữ —— S.
Dục vọng vừa dập tắt lại cuồn cuộn sôi trào, lần thứ hai, lần thứ ba…
Cuối cùng, hai người mệt đến mức thiếp đi lúc nào cũng không hề hay biết.
Hắn rút tay ra khỏi lưng Hình Kính Dương, lần lượt nhặt quần áo bị ném vương vãi từ trên giường tới phòng tắm.
Quần tây đã ướt sũng, Thẩm Quân cố chịu đựng cảm giác khó chịu mà mặc vào.
Vừa mới bước một chân ra khỏi cửa, hắn đã lộn trở lại, vén góc chăn thật kỹ cho Hình Kính Dương, sau đó mới cầm thẻ phòng và điện thoại di động đi ra ngoài.
Đêm đã khuya, mấy tiệm bách hoá gần đây cơ hồ đều đã đóng cửa.
Thẩm Quân đi tới nửa đường, tìm được một cửa hàng tiện lợi h vẫn còn hoạt động, hắn mua hai chiếc quần lót nam, nước khoáng, bốn hộp mì gói và một số đồ vệ sinh cá nhân các loại.
Lúc quay trở về khách sạn, bước chân của hắn đã gần như trở thành chạy bộ, suốt quá trình cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian.
Thẩm Quân nhẹ nhàng đẩy cửa vào, liếc mắt một cái trông thấy trên giường không còn bóng người, Thẩm Quân gọi một tiếng, “Hình Kính Dương?”
Không ai trả lời hắn.
Quần jeans của Hình Kính Dương không thấy, nhưng áo thì vẫn còn.
Phòng rất nhỏ, Thẩm Quân bước chân đi về hướng phòng tắm, cửa bị khoá trái từ bên trong, “Kính Dương?”
“… Đợi chút.” Qua một lúc Hình Kính Dương mới trả lời hắn, sau đó dường như không hiểu đau đớn là gì mà rửa sạch mảnh thuỷ tinh còn bám lại trong da thịt, máu hoà cùng nước lẫn lộn chảy ra.
Cảm nhận được bất thường, Thẩm Quân từ bỏ việc vặn tay nắm một cách vô nghĩa, chuyển sang dùng nửa người trên đập mạnh vào cánh cửa.
Hình Kính Dương không thể không dùng miệng đi ngậm lại những đốt ngón tay nhô ra trên nắm tay, thẳng đến khi miệng vết thương trở thành màu trắng, mới giấu tay phải ra sau lưng, mở cửa cho Thẩm Quân, “Mới tỉnh, tôi đi rửa cái mặt.”
Túi xách phịch một tiếng rơi xuống.
Xuyên qua Hình Kính Dương, Thẩm Quân nhìn thấy tấm gương vỡ trên tường, còn có vết máu loang lổ đã khô được phân nửa nơi đó.
Thì ra, là hắn đã lý tưởng hoá mọi thứ, đem bọn họ suy nghĩ quá đơn giản.
Áp xuống tất cả những suy nghĩ hỗn độn, Thẩm Quân tiến thêm một bước đến gần Hình Kính Dương, hắn nghiêng người, nắm lấy cổ tay phải mà Hình Kính Dương đang giấu sau lưng, kéo về phía trước.
Lớp da thịt bong rách bởi vì bị chủ nhân xử lí sai cách quá nhiều lần mà nhiễm trùng, các mép vết thương đáng ra đã đóng vảy sưng vù lên, tạo thành một mảnh gớm ghiếc.
Trông thấy biểu tình nứt vỡ của Thẩm Quân, Hình Kính Dương muốn rút tay về, lại bị Thẩm Quân giật ngược trở lại, xương cổ tay bị người bóp đến đau phát run.
Hình Kính Dương cũng không dám mở miệng bảo hắn buông tay, Thẩm Quân ở trước mặt cậu đã bị bao phủ bởi một tầng áp suất thấp, như chỉ giây phút thôi là mưa bão sẽ ập về.
Hình Kính Dương rất phối hợp mà đi mặc quần áo, theo hắn ngồi trên xe taxi tới bệnh viện.
Toàn bộ quá trình, hai người chẳng ai nói với nhau câu nào.
Lúc bác sĩ chuẩn bị khử trùng cho Hình Kính Dương, Thẩm Quân đứng dậy, định đi ra ngoài.
“Cậu đi đâu?” Hình Kính Dương hỏi.
“Xuống lầu.” Hắn nghĩ một chút, giải thích: “Tôi đi hóng gió.”
Trong suốt thời gian bôi thuốc, Hình Kính Dương không hé răng rên lấy một lần, băng bó cũng rất trơn tru, rất nhanh đã làm xong gần hết công đoạn.
Sau khi nhận các loại thuốc chống viêm và giảm đau do bác sĩ kê đơn, còn chưa đợi cho người ta nói hết cách dùng, Hình Kính Dương đã nhanh chóng chạy ra ngoài, bắt gặp một bóng người đang một mình dựa bên hành lang.
Hắn hút thuốc.
Đằng sau làn khói u ám là khuôn mặt mơ hồ của Thẩm Quân.
Hình Kính Dương đến gần, hỏi: “Cậu cũng học hút thuốc rồi?”
Thẩm Quân cho cậu một điếu, “Cái này có gì mà phải học.” Hắn đưa bật lửa hướng về phía Hình Kính Dương, “Tới lúc nên biết thì sẽ biết thôi.”
Hình Kính Dương không châm lửa, ngược lại cúi người, để hai đầu thuốc chạm vào nhau, dùng bàn tay còn nguyên của mình để chắn gió, lợi dụng tia lửa giữa môi Thẩm Quân, hít hai hơi thật mạnh, bén rồi.
Mùi vị cay nồng trong giây phút tràn ngập cả lồng ngực, Hình Kính Dương ngẩng đầu, thổi vòng khói bay vào trong không trung, mới bắt đầu mở miệng, “Hình như tôi… Lại mơ thấy cậu.” Hình Kính Dương hơi quay đầu, cố ý nhìn thẳng vào Thẩm Quân, thả chậm ngữ điệu: “Nhưng mà, lần này chân thật quá.
Lúc tỉnh lại, tôi vẫn còn có thể cảm nhận được, nhiệt độ cơ thể, hô hấp, ngay cả… lực độ lúc cậu tiến vào, tôi đều nhớ rất rõ.”
Nghe đến đây, Thẩm Quân lại châm một điếu thuốc khác.
“Hiếm có giấc mộng nào đẹp như vậy.
Lúc trước, cậu hoặc là bắt tôi quên đi cậu, hoặc là chỉ để lại cho tôi một bóng lưng.
Cho dù tôi có gọi cậu như thế nào, cậu đều mặc kệ.”
Hình Kính Dương nói xong lại bật cười, cậu hỏi Thẩm Quân, “Tôi vẫn luôn không hiểu, cậu nói xem, lúc hai chúng ta yêu đương, mấy chuyện ngọt ngào này kia bọn mình làm đâu có thiếu, vậy mà sao tôi lại không thể mơ được giấc mơ nào tốt chút chứ… ”
Dừng một lúc, Hình Kính Dương bỗng đổi giọng điệu, như bất lực mà tự nói cho chính mình nghe, “Mơ chút chuyện tốt, là lại tin, tin cậu thật sự đã trở về.”
Thẩm Quân hút đến ác hơn, từng đoạn khói bụi không cần ai gẩy nối tiếp nhau rơi xuống đất.
Hình Kính Dương nghiêng đầu, cực đoan nói: “Mà không phải là nghĩ… Có phải cậu chỉ là tới tìm cái loại hàng rẻ tiền như tôi đây làm một nháy, chịch sướng rồi, liền mặc quần rời đi.”
Vừa dứt lời, liền bị Thẩm Quân ngay lập tức chặn miệng, lần này thật sự là “chặn”, bốn cánh môi dán vào nhau, không liếm cũng không cắn.
Thẩm Quân chỉ không hy vọng Hình Kính Dương lại tiếp tục vũ nhục chính mình.
Trong chốc lát, nhận ra hơi thở của Hình Kính Dương đã dần ổn định trở lại, Thẩm Quân lùi về phía sau, nắm lấy bàn tay băng bó chằng chịt của của cậu, cách một lớp băng gạc hôn nhẹ lên vết thương bên trong.
“Kính Dương, cùng tôi về nhà, được không?”
“Về nhà? Đi đâu?”
Thẩm Quân giang tay, ôm chặt lấy Hình Kính Dương vào lồng ngực, chạm lên chữ cái khắc tên họ của hắn ở sau tai, theo từng hơi thở mà dần trở nên nóng hồng, “Cậu phải nói “được”.”
Mệnh lệnh của Thẩm Quân cậu theo bản năng không thể vi phạm, Hình Kính Dương học theo ngữ khí của hắn, trả lời một câu “được”, lúc sau vẫn là không nhịn được, hỏi: “Cậu thuê nhà ở ngoài trường học?”
“Không phải.
Đưa cậu đi gặp cha mẹ tôi, cậu có nguyện ý hay không?”
“… Có thể không? Tôi?!”
“Cậu nên trả lời là “tôi nguyện ý”.”
Lúc này Hình Kính Dương không nghe lời nữa, cứ liên tục hỏi hắn có thể hay không, Thẩm Quân từng tiếng từng tiếng khẳng định mà trả lời.
Chờ đợi suốt một thời gian dài như vậy, thậm chí không có chút hy vọng nào, đánh mất đi thứ gì đó là điều không thể tránh khỏi.
Niềm tin đã bị thời gian mài mòn, còn cả chút cảm giác an toàn vương vãi sót lại, hắn nhất định sẽ đem toàn bộ tìm trở về, nguyên vẹn mà hoàn trả lại cho Hình Kính Dương, một phân cũng không thể thiếu.
Thẩm Quân đếm từng chút một, cứ chầm chậm tới, có lẽ lại là cách nhanh nhất..