Đêm xuân tương phùng ngày thứ tư, nhu tình hơn nước.
Thẩm Quân gối lên cánh tay Hình Kính Dương, tiếp nhận hết nụ hôn này lại đến nụ hôn khác.
“Bảo bối… ” Hình Kính Dương khẽ nhếch môi: “Tâm tình đã khá hơn chút nào chưa?”
Tâm trạng hắn đã bình tĩnh trở lại, nhưng mới vừa khóc xong, có chút mệt, Thẩm Quân không có hứng nói chuyện lắm.
Hình Kính Dương ghé đầu, từng chút từng chút cọ lên tóc hắn, nơi này có mùi củ mài hoà lẫn hương dừa đặc trưng của riêng Thẩm Quân, Hình Kính Dương như phát nghiện hôn lên tóc mái hắn, mang theo chút ý muốn bảo hộ mà nói: “Em ôm anh, mau ngủ thôi.”
Ngày hôm sau.
Hình Kính Dương không tránh khỏi bị người ép cho tỉnh giấc, nửa một bên cánh tay tê dại, Thẩm Quân còn đang vùi đầu vào cổ cậu.
Hình Kính Dương không muốn đánh thức hắn, vì vậy chỉ có thể tiếp tục chịu đựng trong tư thế khó xử này.
Tối qua cậu mơ một giấc mơ “không được tốt lắm”, cũng không phải những giấc mơ đã hành hạ cậu từ rất lâu kia.
Tuy rằng mới chỉ trôi qua mấy ngày ngắn ngủi, nhưng Hình Kính Dương cảm thấy, cậu có được Thẩm Quân so với trước đây còn nhiều hơn.
Nặng trĩu, tràn đầy, trong lòng Hình Kính Dương chất chứa toàn bộ thuộc về Thẩm Quân, như một chảo dầu đang sôi ùng ục, bọt nóng sắp ra tràn cả ra bên ngoài.
Nhưng mà… Cái đứa “Bé ngoan hiền” kia rốt cục là ai?
Hình Kính Dương nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy dáng vẻ bà ngoại lúc kia trông rất nghiêm túc, không giống đang nói bừa, huống hồ cậu còn mơ một giấc mơ lạ lùng.
Thẩm Quân vì một cái bóng trắng mà không cần cậu, trong mộng rất nhiều đồ vật đều chỉ là một mớ loạn xì ngầu.
Hình Kính Dương đoán, có khả năng, cái thứ đó có vẻ là một con chó nhỏ, mèo nhỏ, thỏ con? Dù sao chắc chắn là một vật sống, chỉ là Hình Kính Dương không có cách nào vật hoá nó.
Phiền.
Quá phiền.
“Thẩm Quân?” Hình Kính Dương đẩy đẩy hắn.
“Em hỏi anh một vấn đề.”
“Anh dậy đi, mau dậy.”
Thẩm Quân bịt kín lỗ tai, vẫn ngăn không được tiếng lải nhải ồn ào của cậu.
“Em muốn hỏi cái gì…”
“Anh thích em đen chút hay là trắng chút?”
Thẩm Quân lười biếng nói, “… Đen chút.”
Hình Kính Dương trộm vui vẻ trong lòng, hứng thú tăng vọt, “Vậy anh cảm thấy mắt em có đẹp không?”
“Không phải chỉ hỏi một vấn đề à…” Thẩm Quân lật người.
“Để anh ngủ tiếp một lát.”
Hình Kính Dương bò lại gần, ở phía sau Thẩm Quân lay qua lay lại, “Đẹp hay không đẹp?”
“Đẹp đẹp.” Thẩm Quân trả lời chiếu lệ.
“Vậy anh thích “bé ngoan hiền”, hay là thích em?”
Thẩm Quân cảnh cáo: “Đừng quậy nữa.”
Hình Kính Dương không nghe hắn, thừa lúc Thẩm Quân buồn ngủ, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước mà nói: “Mở mắt ra có nghĩa là thích “bé ngoan hiền”, nếu không thì là thích em.”
Thẩm Quân đang nhắm mắt, bị sự không biết xấu hổ của cậu làm cho hoàn toàn tức tỉnh, tàn nhẫn mở miệng: “Anh chọn “bé ngoan hiền”, Đông Miên đáng yêu bao nhiêu.”
“Đông Miên?!”
Hình Kính Dương quỳ thẳng người, “Anh không chỉ có, mà còn đặt cả tên?”
“Em cứ hâm mộ đi.”
“Ai hâm mộ!” Hình Kính Dương đứng lên, “Ai thèm đi hâm mộ một con chó chứ?”
“Ai nói với em nó là chó.” Thẩm Quân mới sáng ra đã bị Hình Kính Dương lôi dậy quăng quật một trận, cục tức không đè lại được trong lòng, “Đông Miên là tiểu tình nhân anh nuôi ở bên ngoài, ngoan vô cùng.”
“Em không ngoan à? Cánh tay em để cho anh gối còn đang tê rần rần đây này! Anh lại trả em một đứa tiểu tình nhân?” Hình Kính Dương một bên xuống giường một bên giật chăn túm lại, không cho Thẩm Quân lấy nửa góc, “Đông Miên Đông Miên, tên này vừa nghe đã biết là một con rùa.”
Thẩm Quân lấy gối đầu ném cậu, “Em cứ ghen đi.”
Giữa những cặp tình nhân vừa trẻ tuổi lại vừa bất ổn định, cãi vã là điều khó mà tránh khỏi.
Thậm chí đôi khi, tốc độ có thể nhanh đến nỗi, một khắc trước còn ước gì có thể moi tim đào phổi dâng lên cho người ta, giây sau đã đen mặt làm loạn.
“Em ghen đó, thì sao!” Hình Kính Dương bị Thẩm Quân làm cho tức điên, “Anh còn không chịu nói cho em, hôm nay em sẽ ghen chết cho anh xem!”
Thẩm Quân hoàn toàn có lý do để tin tưởng Hình Kính Dương kiếp trước là một bình dấm tinh, còn là cái kiểu dấm nói đổ là đổ thành một biển dấm nữa.
Hắn cũng sớm nên thừa nhận, có vẻ chính mình đã tìm được một người yêu lòng dạ còn nhỏ hơn cả đầu kim siêu nhỏ.
Nhưng Thẩm Quân đối với chuyện này không hề cảm thấy có gì đáng tự hào, ngược lại, hắn còn lo lắng nếu tiếp tục phát triển về sau, kiểu tính cách này của cậu sẽ gây rắc rối cho hai người.
Thẩm Quân đi đến bên cạnh Hình Kính Dương, bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề tiềm tàng này: “Chuyện nên nói anh nhất định sẽ nói cho em, nhưng trước đó, có một chuyện anh cần thiết phải nói trước.
Anh và em ở bên nhau, em cũng không thể quá đa nghi, nghi kị lẫn nhau quá nhiều sẽ phá hủy tình cảm giữa hai chúng ta.”
“Em không có đa nghi, em chỉ là tò mò, huống hồ anh nói về nó như thế…” Hình Kính Dương lầm bầm: “Anh chọc em trước mà.”
“Đừng giảo biện.” Thẩm Quân hỏi thẳng: “Em chắc chắn em chỉ là tò mò, không có ghen tuông?”
“…” Hình Kính Dương bị Thẩm Quân nhổ gốc, bèn phối hợp giả đò hứa hẹn: “Về sau em sẽ học cách khống chế chính mình.” Cậu túm lấy bàn tay Thẩm Quân, “Giờ anh nói nhanh đi, gấp chết em rồi.”
Phía nam phòng có một cái tủ kính, Thẩm Quân ở ô thứ sáu hàng thứ hai từ dưới cùng đếm lại, lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, cùng Hình Kính Dương ngồi ở bên khung cửa sổ, bảo cậu mở nó ra.
Chiếc hộp gỗ tối màu không có khóa, Hình Kính Dương nhấc nắp lên, đập vào trong tầm mắt là một tấm ảnh nhỏ, được chụp vào mùa thu năm , chạng vạng tối.
Trong hình là một chú mèo con, được một cậu bé ôm vào ngực.
Mèo con màu trắng, hai chân lại dính đầy bùn, để lại trên trên áo cậu bé vài dấu chân không được sạch sẽ cho lắm, một người một mèo đều đã lấm bẩn.
Tấm ảnh không được ép plastic, viền ảnh đã có chút ố mòn nhưng vẫn đủ sạch sẽ, chẳng khó để thấy được tình yêu và trân trọng của chủ nhân dành cho nó.
“Anh nhặt Đông Miên ở cổng trường, dùng hộp giấy đem nó mang về nhà, ảnh là mẹ chụp cho bọn anh, có phải rất đáng yêu không?” Đây là lần thứ hai Thẩm Quân khen Đông Miên.
Hình Kính Dương gật đầu, ánh mắt lại chỉ đặt ở trên người cậu bé nhỏ, hoàn toàn đã quên ghen tuông.
Khi còn nhỏ, trên mặt Thẩm Quân vẫn còn nét phúng phính của trẻ con, mắt đen vừa to vừa tròn, nhìn vào máy ảnh trông lại thấy long lanh ươn ướt.
Không phát hiện Hình Kính Dương đột nhiên thất thần, Thẩm Quân thao thao bất tuyệt mà chia sẻ với cậu tính xấu nhỏ của Đông Miên: “Em đừng bị vẻ bề ngoài của Đông Miên lừa, Đông Miên cào người rất đau, ăn nhiều, kêu cũng lớn, hơn nữa nó rất dính anh, đối với ba mẹ thì rất hung dữ.” Thẩm Quân cười nói, “Kỳ thật Đông Miên không hề ngoan,”
“… Cũng không biết nó hiện tại thế nào.”
“Anh không nuôi nó sao?” Hình Kính Dương hỏi.
“Nuôi không được mấy ngày, Đông Miên bị ba tặng cho người khác, cũng chưa kịp lưu phương thức liên lạc của người ta.” Thẩm Quân thở dài, “Trách anh yếu quá, lông thú cũng dị ứng.”
Thẩm Quân thân thể kiều quý, Hình Kính Dương sớm đã kiểm chứng qua, cậu không giật mình, chỉ là không hiểu, “Anh thích nó như vậy?” “Nó” mà Hình Kính Dương hỏi chính là Đông Miên.
“Ừ.” Thẩm Quân dứt khoát trả lời, nghiêng đầu hỏi Hình Kính Dương, “Không phải em cũng cảm thấy nó đáng yêu sao?”
Hình Kính Dương chụt một cái hôn lên mặt Thẩm Quân, từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy ảnh chụp đã muốn làm như vậy.
“Không đáng yêu bằng anh.”.