Người tâm thanh tịnh, cây cầu hiện ra sẽ vô cùng bằng phẳng, người bấn loạn sẽ có cây cầu dốc hơn, lại trơn trượt.
Nếu ngã xuống sẽ bị thủy quái dưới Vong Xuyên hành hạ một phen, sau đó lại đứng ngay vị trí ban đầu.
Từ cổ chí kim, người có thể vững bước một đường đi qua rất hiếm, đa số phải rơi xuống một lần, loại còn lại bị rơi đến chai sạn cảm xúc mới không sợ nữa.
Cuối cùng qua khỏi cầu, đến Tam Sinh Thạch, âm linh liền đứng đó hồi tưởng quá khứ, những chuyện trước đây một mạch chảy nganhg tâm thức.
Sau đó cũng biến mất, đến nơi khác gọi là chuyển sinh.
Lại nói về canh Mạnh Bà cũng không cần thiết quá.
Con người đến chuyện mình sinh ra lúc nào còn không nhớ nổi, huống chi là kiếp trước.
Không cần nói số lượng, toàn bộ nhân gian người có thể nhớ tiền kiếp lác đác có mấy, cũng chưa thể khẳng định thực hư.
Một hồi sau, Lý An Đăng có hơi nhướn mày, nhìn ra cửa sổ.
Phía bên ngoài có bốn thân ảnh mờ mờ ảo ảo, đưa bàn tay lên làm động tác chào tạm biệt.
Rõ nhất là Dạ Huỳnh, ánh mắt lộ ra sự cảm kích.
"Đại sư, tôi đi đây!"
Lý An Đăng gật đầu, không muốn nói nhiều.
Sau đó bốn thân ảnh biến mất như chưa có chuyện gì xảy ra, thau đồng để lại mấy vết đen ngòm.
Hắn thu dọn một lát, xốc cái túi tùy thân lên đường.
Trước khi rời khỏi cửa, hắn ngoái đầu nhìn đến cái lọ sứ trên bàn, tạm thời không mang theo.
Ra ngoài dãy nhà trọ, Lý An Đăng đưa tay đón taxi.
Bỗng đâu một làn nước hoa xộc lên mũi.
"Đi không anh?"
"Hắt xì!"
Một cô gái tướng tá bốc lửa, mặc váy ôm không có bao nhiêu mảnh vải, trông có vẻ thiếu điều kiện.
Lý An Đăng chà sát cái mũi, không khỏi chân chính là nhà quê.
"Đi đâu?"
Hắn chưa từng thấy một cô gái bán hoa bao giờ.
Cô ta nhìn từ trên ngọn tóc đến dưới chân hắn đánh giá, miệng nở nụ cười, nốt ruồi trên miệng nhảy lên.
"Đi vui vẻ đó, em dẫn anh đi..."
"Dừng!" Lý An Đăng đưa tay ra.
Sư phụ dấu yêu từng nói, đứng gần lộ cái hay những con hẻm vắng, nếu gặp nữ nhân kêu gọi đừng nên nghe theo.
Hắn nhớ lại mới biết, không lẽ là dạng này sao.
"Xin lỗi, cô tìm nhầm người rồi!"
"Đồ điên!" Cô gái đang rơi vào tình trạng ế ẩm, nhìn Lý An Đăng chán nản sau đó đi sang bên kia đường.
Lý An Đăng mới ngẫm lại vừa rồi có làm cái gì không đúng sao.
Đột nhiên trong đầu hắn loé lên, sư phụ có nói là sẽ gặp một người nữ, đây có phải...!
Hắn chết lặng năm giây, dù cô ta trang điểm dày ba lớp như bánh da lợn, hắn có thể đoán sơ qua độ tuổi.
Chí ít cũng cỡ đại thẩm nha.
Hắn tự vỗ trán một cái, tự nhiên lại tin lời sư phụ, ông già này chuyên hố người ta mà.
"Biết mấy giờ rồi không?" Trước cửa nhà, Ngô Như Cầm khoanh tay không vừa ý nói.
"Mẹ, nay là sinh nhật bạn thân mà!" Con gái của cô là Lê Yến Xuân cũng ở đấy, bên lề đường còn để sẵn con xe hơi đen bóng.
"Đi với ai, con gái con đứa mà..."
Rốt cuộc chiếc taxi màu vàng dừng lại, Lý An Đăng cúi người thuật địa chỉ.
Tài xế taxi hình như biết được nghĩa địa này, nhìn lên hành khách không tin tưởng lắm.
"Cậu làm gì đêm hôm đến đó?"
"Con ngủ lại nhà con Mai mà, mẹ yên tâm!" Lê Yến Xuân nhõng nhẽo nói.
"Tôi làm quản trang!" Lý An Đăng đưa tấm thẻ đeo trên cổ, nhìn tài xế taxi nói.
"Vậy thì được!" Ngô Như Cầm đồng ý, mẹ của Tiểu Mai thân thiết với cô nên không sao.
"Được, lên xe!" Tài xế taxi nhìn qua một chút, gật đầu cười tỏ ra ái ngại.
"Cảm ơn mẹ, con yêu mẹ nhiều!" Lê Yến Xuân thay đổi ba trăm sáu chục độ, hí hửng trèo lên xe đóng cửa cái cạch.
Lý An Đăng mở cửa xe taxi, ngồi kế bên tài xế, đóng cửa cái cạch.
Con xe hơi màu đen qua bên đường, đi đến hướng Đông.
Taxi màu vàng chạy thẳng, không do dự chạy hướng Tây.
Một người chuẩn bị đi sinh nhật, đình đình đám đám, thoả sức trong náo nhiệt.
Kẻ thì đến nghĩa địa lạnh lẽo, lấy một bóng người rất khó khăn.
Hai chiếc xe ngược chiều nhau, cùng chạy đi trong đêm dài.
Một đêm đen có gió, nhiều nhà trắng không người.
Xe taxi vừa mới rời khỏi, chỉ còn Lý An Đăng trơ trọi trước đôi cổng rào bằng sắt.
Nhìn qua cái độ gỉ sét này, hắn còn sợ động vào cánh cổng rã thành tro bụi.
Nghĩa địa này quá lớn đi, đứng từ bên vào nhìn vào không thấy điểm cuối, như vô như tận.
Mộ phần toạ lạc nhiều không đếm hết được, ánh trăng chiếu xuống tô lên khung cảnh trắng xanh rất rợn người.
Đất đai cây cỏ khiến cho người ta có cảm giác hoang giao dã lĩnh.
Thời điểm này lập đông, trời âm gió lạnh, nơi thoáng đãng như thế này gió càng lạnh buốt, nhập vào thân thể đau tim xé phổi.
Cũng nhờ Lý An Đăng có dương khí cường thịnh, sức đề kháng cao, hơn nữa hắn đã quen với cái lạnh.
Lý An Đăng không vội đi vào, trước tiên phải ăn khuya.
Hắn là một dạng người quái dị, chẳng thấy ăn sáng, nhưng ăn khuya nhất định không thiếu bữa nào.
Đơn giản mà nói thuật sĩ ít khi làm việc ban ngày, khuya không ăn thì đợi đến khi nào.
Một ổ bánh mì xíu mại đậm mùi thành thị, Lý An Đăng đứng yên một chỗ tha hồ gặm.
Gió cuốn mây tan, hắn uống mấy hớp nước suối, bàn tay vỗ lên bụng.
Tiếp theo lật mặt dưới tấm thể xác nhận lên, đã được kẹp cái chìa khoá vào, đương nhiên là chìa khoá cổng.
Lý An Đăng lại chưa muốn cầm ổ khoá, giờ phút này còn ai có thể viếng mộ, không phải mở cửa chờ trộm mộ đến sao.
Cho nên hắn nhảy một cái trèo lên tường, phóng vào trong nghĩa địa.
Lên đây không quen biết ai, bất ngờ lại được làm quản trang, mà Ngô Như Cầm nói ngày mai Lý An Đăng có thêm một tên lính.
Đúng là cuộc đời đưa đẩy mà.
Làm quản trang cũng tốt, nhất là ban đêm.
Nếu có thể ngủ, ban ngày còn có thể tìm việc khác làm thêm.
Nhưng đó là Lý An Đăng nghĩ vậy, chứ người bình thường rơi vào đây dễ bị mất ngủ thì đúng hơn.
Ai có thể làm được chí ít kinh nghiệm trong nghề ắt phải trên dưới hai mươi năm, nghĩa địa này không bình thường.
Lý An Đăng nện bước khoái trá trong nghĩa địa.
Công việc của hắn chẳng qua trông nom thôi, nói trắng ra ngồi chơi, cuối tháng xơi nước.
Nhưng cũng phải có trách nhiệm, hắn quyết định đi dạo một lát, vừa đi vừa ngáp.
Đột nhiên xung quanh có mấy đợt sương mù thổi lên.
Lý An Đăng có thấy nhưng không để ý, trời lạnh dễ sinh sương mù thôi mà.
Đi được một hồi, đến khi quay lại thì mang cảm giác khác lạ.
Lý An Đăng nhớ chưa có đi qua mấy chỗ này, nghĩa địa thì ở đâu cũng như nhau, nhưng hắn để ý vị trí mộ phần không đúng.
Hắn đi loanh quanh, kết quả nhận ra mình bị lạc.
Hắn đứng lại, thật muốn chửi thề.
Nghĩa địa tuy lớn nhưng từ ngoài đi vào một đường thẳng thì lạc như thế nào cho được chứ? Lúc này ngoái đầu lại, hắn không thấy cổng ra, xung quanh toàn là mộ trắng.
Sau đó nghĩ đến chuyện gì, hắn vẫn tiếp tục đi.
Năm phút sau, Lý An Đăng đi qua mấy hàng mộ, rốt cuộc quay về chỗ cũ.
"Thì ra là quỷ đả tường!"
Thầm nghĩ, Lý An Đăng mỉm cười.
Nghĩa địa là nơi vắng người, có nhiều âm khí như vậy, cả thuật sĩ cũng không nhận ra sự khác biệt.
Màn sương mù vừa rồi, hắn nhớ lại mới biết là sương mù của quỷ đả tường.
Cái bọn này chuyên dẫn người ta đi lạc, bất quá chúng không hại người, chỉ trêu đùa cho vui thôi, nhưng người trong cuộc không hề thấy vui.
Lý An Đăng niệm Thanh Tâm Chú, bàn chân tiếp tục bước đi, tay móc ra cái la bàn âm dương..