Coulson và Melinda hoàn toàn không để ý đến trên bàn từ lúc nào đột nhiên lại xuất hiện một quyển sách. Trên bìa quyển sách ấy có vẽ những biểu tượng rất khó hiểu, còn loại bìa da màu đen u ám ấy vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy có một cảm giác trơn láng ớn lạnh, hệt như da người vậy.
Sau khi thấy quyển sách, cả Melinda và Coulson đều nhìn vào đó chằm chằm, tinh thần cũng trở nên ngơ ngẩn, tựa như mọi sự chú ý đều bị quyển sách thu hút hết vậy.
“Này!” Chỉ đến khi Evanson nhẹ nhàng gọi, hai người mới bừng tỉnh lại. “Lúc nãy hai người nhìn thấy gì?” Evanson vừa nói vừa cất quyển sách đi ngay trước mắt của hai người họ.
“Xin lỗi, lúc nãy tôi hơi lơ đãng. Cậu nói cái gì? Tôi có nhìn thấy thứ gì sao?” Coulson dụi mắt một cái, vì lúc nãy cứ chăm chú nhìn quyển sách nên mắt anh giờ đã khô hết cả rồi. Trong lòng tự hỏi mình làm sao thế? Đang làm nhiệm vụ mà lại lơ đãng, thật không chuyên nghiệp chút nào. Sau đó anh bỗng thấy Melinda nhìn mình với một vẻ khó hiểu.
“Anh không nhớ à? Quyển sách ấy? Lúc nãy vừa đặt trên bàn mà?” Melinda ngạc nhiên hỏi.
“Nhớ cái gì? Sách gì? Cô đang nói gì thế?” Coulson ngơ ngác hỏi lại. Chính anh cũng thấy kỳ lạ, chỉ trong một thời gian ngắn sao anh lại có cảm giác mình đã quên mất một nội dung gì rất quan trọng nhỉ.
Melinda đột nhiên bật dậy, mau chóng rút ra một khẩu súng lục chĩa thẳng vào Evanson rồi hét lớn: “Nói mau, cậu làm gì anh ấy rồi?”
“Này này, Melinda, cô đang làm gì thế? Bình tĩnh lại đi.” Coulson cũng vội vàng đứng dậy, cố trấn an cô khi thấy Melinda rút súng ra.
“Cậu ta đã giở trò!” Melinda vẫn rất tập trung: “Cậu ta đã giở trò gì đó trong đầu anh, làm rối loạn ý thức của anh.” Sau đó cô nhìn Evanson: “Nghe đây, nếu cậu không mau chóng thu lại cái trò của cậu thì tôi sẽ bắn vỡ đầu cậu ra đấy!”
“Cậu Richter?” Coulson cũng rút súng ra, tuy anh không hiểu rõ tình hình nhưng hoàn toàn tin Melinda: “Cậu có thể giải thích không?”
Evanson ngẩng đầu, nở nụ cười ngại ngùng nhìn hai người rồi khẽ nói: “Weakness.”
Bịch bịch. Hai đặc vụ dày dạn kinh nghiệm lập tức ngã phịch xuống ghế, đừng nói là nổ súng, giờ đây họ cảm thấy ngay cả việc hít thở cũng cần phải dồn hết sức mới làm được. Đây là nhờ họ vốn là đặc vụ cao cấp, ý chí kiên dịnh và cơ thể mạnh mẽ, nếu đổi lại là một người thường, sau khi bị trúng câu thần chú làm suy yếu này của Evanson thì ngay cả sức cho tim đập còn không có nữa là.
“Ẳng.” Hubbs đang nằm sưởi nắng lúc này mới ngoạm lấy hai khẩu súng bị đánh rơi xuống đất rồi mang đến, đồng thời đòi ăn. Evanson bèn dịu dàng nhìn lại nó, ý muốn nói: “Cút đi.”
Evanson tháo băng đạn của súng, một viên đạn lập tức rơi ra. “Lắp đạn rồi à? Đúng là rất cẩn thận.”
“Cậu Richter… Cậu làm thế này… sẽ không có kết cục tốt đâu.” Coulson ngồi trên ghế thều thào nói.
“Thả ra.” Melinda nói.
“Thật sự tôi cũng không muốn làm thế này đâu.” Evanson cũng thấy khổ tâm lắm chứ. Quyển sách mà anh lấy ra hoàn toàn không phải Sách Tử Linh gì cả, từ này chỉ là do anh bịa ra thôi, hoàn toàn không biết nó có tồn tại trên đời không, nếu anh thật sự muốn viết ra một quyển như thế thì cũng viết được, nhưng hiện tại thật sự không có quyển sách ấy, thứ mà anh lấy ra chỉ là quyển “Bách Khoa Phép Thuật Warlock” thôi. Thật ra theo kế hoạch của anh, nếu như anh không nhắc thì Coulson và Melinda hoàn toàn sẽ không để ý đến quyển sách này, cho dù nó có đặt ngay trên bàn đi nữa thì họ cũng sẽ ngó lơ. Rồi sau khi anh phân tán sự chú ý của họ và cất quyển sách đi thì họ sẽ lập tức quên ngay quyển sách. Nhưng điều bất ngờ sau đó lại chính là, Melinda hoàn toàn không hề quên quyển sách.
“Nghe đây, tôi hoàn toàn không có ác ý, nếu có thì bây giờ tôi giết hai người dễ như trở bàn tay. Tôi làm thế này hoàn toàn là ngoài ý muốn, hơn nữa…” Evanson cầm lấy hai khẩu súng trên bàn rồi tự bắn vào người mình ba phát. Nhưng khi viên đạn còn cách cơ thể anh khoảng mười milimet thì lập tức bị một màn chắn màu xanh lam chặn lại, viên đạn bị chặn lại lập tức rơi bộp xuống mặt đất. “Nether Protection (Phòng Hộ Hư Không), trò nhỏ thôi. Hai người hoàn toàn không thể làm tôi bị thương được.” Sau đó anh nói với Melinda: “Nhưng nếu nhất quyết muốn xử tôi thì tối nay chúng ta gặp riêng.”
“Được rồi, bây giờ tôi sẽ hóa giải phép thuật, các người đừng có rút súng đấy, OK?” Evanson lúc này vỗ tay vài cái. Hai người đối diện giống như bị trúng gió nhiều năm giờ đột nhiên tỉnh lại, trước tiên là hít một hơi thật dài, sau đó mới điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình một cách khó khăn.
“Khỏe hẳn rồi chứ?” Evanson quan tâm hỏi.
“Bốp!” “Ối!” Melinda đang nhắm mắt xoay cổ, đột nhiên đứng dậy, lần này không phải rút súng mà là tát thẳng vào mặt của Evanson. Evanson hoàn toàn không kịp chuẩn bị nên ăn trọn một cú tát của cô.
“Ừ, tôi khỏe hẳn rồi, hơn nữa cũng đã xử được cậu rồi.” Melinda vặn cổ tay, nói ra câu nói châm chọc một cách đắc ý.
“Ồ, thế à? Đúng là bất ngờ.” Evanson xoa mặt, trên đó vẫn còn hằn rõ một dấu tay đỏ bừng. “Khốn kiếp, biết thế thì tôi đã tạo cả Demon Armor (Ma Giáp Thuật) () rồi.”
Đáng đời, đây chính là hậu quả của tự ý gây chuyện. Ai bảo một người chuyên thi triển pháp thuật tầm xa lại dám đến gần khiêu chiến, à không phải, chọc ghẹo một tên cướp chứ? Hơn nữa tên cướp này lúc nãy còn bị trúng đòn suy yếu nên rơi vào trạng thái kích động nữa.
“Được rồi, chúng tôi đều bình tĩnh lại rồi, cậu Richter, cậu bắt đầu giải thích được chưa?” Coulson đến giờ vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy mình đã bỏ lỡ một thứ gì đó, sau đó thì Melinda đột nhiên nổi cơn, cuối cùng không hiểu sao lại bị đánh ngã.
“Được rồi, đặc vụ Coulson, giờ anh thử nhớ lại, từ lúc anh hỏi tôi Sách Tử Linh đâu, tôi nói ‘ở đây này’, cho đến lúc tôi gọi anh tỉnh lại, trong khoảng thời gian đó thì anh nhớ được những gì?” Evanson hỏi.
Coulson cố gắng nhớ lại, anh đột nhiên phát hiện ra khoảng ký ức ấy hoàn toàn trắng trơn, giống hệt như xem một bộ phim mà mất đi một đoạn giữa vậy. “Không có, chẳng có gì cả. Nhưng mà… À, nghe Melinda nói lúc nãy có một quyển sách đúng không?” Sau đó Coulson mở to mắt: “Trời ơi, lúc nãy cậu đã lấy ra Sách Tử Linh đúng không? Quyển sách ấy ở ngay đây.”
“Ừm hửm.” Evanson gật đầu.
“Nhưng tôi chẳng nhớ gì cả, có thể nói là hoàn toàn không có ấn tượng gì. Cho nên Melinda mới cho rằng cậu đã giở trò gì đó với đầu óc của tôi, nên mới đột nhiên rút súng ra.” Coulson phân tích nguyên nhân kết quả của những sự việc vừa xảy ra: “Thế… rốt cuộc cậu có…”
“Đương nhiên là không, tôi lôi Sách Tử Linh ra cho các người xem rồi lại xóa đi ký ức của các người, bộ tôi điên à?” Evanson kiên quyết phủ nhận việc mình đã động tay động chân với một người đàn ông.
Coulson nghĩ một lúc, cảm thấy cũng đúng, anh ta hoàn toàn không cần phải làm thế. Nếu không muốn cho chúng tôi biết thì cứ nói là làm mất Sách Tử Linh rồi, hoặc bị Tòa Thánh Vatincan hủy rồi là được, dù gì chúng tôi cũng không hiểu tình hình mà. Chứ việc lấy ra cho xem rồi lại xóa đi ký ức đúng là dư thừa.
“Chuyện này hoàn toàn là bất ngờ, lúc nãy tôi đã nói, những người được khai sáng nhưng không có tư cách trở thành Warlock thì sẽ sợ quyển sách này, tự động tránh xa nó. Còn những người không thể khai sáng được thì hoàn toàn không nhìn thấy quyển sách, cho dù có nhìn thấy cũng sẽ lập tức quên ngay sự tồn tại của nó, giống như anh vậy.” Evanson giải thích cho Coulson: “Nếu không nhờ tôi nhắc thì anh cũng sẽ không nhìn thấy quyển sách. Tôi làm như thế là muốn chứng minh cho các người biết lời tôi nói đều là thật. Học không được là học không được, thậm chí ngay cả tư cách học cũng không có.”
“Cho nên cậu mới dùng cách này để chứng minh, người không có năng khiếu mà muốn học phép thuật thì cũng giống như người mù mở mắt vậy.” Coulson cảm thấy suy nghĩ của mình đã bị nhìn thấu rồi, đối phương làm như thế là muốn khiến anh, hoặc là cả SHIELD từ bỏ đi ý định bắt cậu ta phải nói ra bí mật rồi đào tạo ra một số lượng đặc vụ phép thuật. Ôi, trời ạ, nếu như quá khó hoặc quá nguy hiểm thì còn khắc phục được. Nhưng đằng này nhìn cũng không thấy, quay đầu đi là quên, thế thì phải làm sao đây?
Nhưng đúng lúc này, Coulson đang vò đầu bứt tai đột nhiên quay đầu chín mươi độ, dùng ánh mắt không dám tin để nhìn thẳng vào Melinda.
“Nhưng mà, có một người nhìn thấy này.”
() Ma Giáp Thuật: phép thuật tạo ra áo giáp.