Hôm nay là sinh nhật của Tony Stark, anh ta tổ chức một buổi party sinh nhật linh đình ở nhà, nhưng sau khi chỉnh nhạc, rap và làm một loạt những động tác quái lạ trên sân khấu trong bộ giáp sắt, bản thân anh ta đã đẩy bầu không khí lên cao trào. Nhưng mà Evanson không hề gia nhập vào xõa cùng đám đông mà chỉ yên lặng ngồi uống nước trong góc xó không ai để mắt đến.
“Không ra chơi sao?” Lúc này Natasha đã đi đến, hôm nay cô bận một chiếc đầm dạ hội màu xám, đồng thời mái tóc thường ngày vẫn để xõa cũng đã được búi lên.
“Thôi, tôi không thích cái không khí này lắm.” Có thể chính là tính cách trời sinh, cũng có thể là bệnh nghề nghiệp, Evanson hoàn toàn không thích mấy thứ tiệc tùng này nọ, trong căn phòng tối mờ, âm nhạc ồn ào, những ánh đèn màu lập lòe chiếu sáng, uốn éo cơ thể mình một cách khoa trương, chốc chốc lại còn phát ra mấy tiếng gào thét, tình hình này khiến cho Evanson cảm thấy thật vô vị.
“Vậy vừa hay, đúng lúc tôi cũng có việc cần tìm cậu.” Trước bữa tiệc, Tony đã nói với Natasha những lời sặc mùi ám thị nên cô muốn nói chuyện với Evanson một chút.
“Leng keng, ầm.” Ngay trước khi Natasha nói đến chuyện chính, trên lầu bỗng phát ra một loạt những tiếng vang cực lớn.
“Ha. Anh ta sẽ không sửa nhà vào đúng lúc này chứ.” Evanson ngước mắt nhìn trần nhà không ngừng rung lắc, lời anh vừa cất ra, trần nhà nơi Evanson vừa nói chuyện bỗng nhiên thủng một lỗ to, hai người rơi xuống từ bên trong.
Trong đó có một người mặc áo giáp sắt đỏ, không cần nói, người này chính là Tony, người còn lại thì lại mặc một bộ giáp kim loại màu bạc, hơn nữa sau khi rơi xuống liền nhảy bổ về phía Tony, chắc hẳn anh ta chính là bạn thân của Tony, Rhodey.
Do Tony đã ba hoa trên phiên điều trần, bảo gì mà trên thế giới trong vòng ít nhất mười năm, sẽ không xuất hiện kỹ thuật tương tự chiến y bằng sắt, nhưng mà hiện thực lại tát vào mặt hắn một bạt tai thật tàn nhẫn. Mỉa mai thay, trên đường đua ở Monaco, sự xuất hiện của Ivan Vanko đã chứng minh rằng lời nói này hoàn toàn sai lầm.
Điều này đã tặng cho quân đội một cái cớ tuyệt vời, họ muốn lấy đây làm bước ngoặt, cưỡng chế tịch thu giáp sắt của Tony. Nhưng trung tá Rhodey thân là bạn tốt của Tony, phí hết bao nhiêu là lời lẽ để ngăn chặn việc này, vì chuyện này mà đã phải chịu đựng áp lực rất lớn.
Vì vậy sau khi anh ta trông thấy Tony bận bộ giáp sắt uống tới ngất ngư rồi làm ra một loạt hành vi hoang đường, một cơn lửa giận bỗng trỗi dậy trong lòng.
Ở bên đó lão đây phải thề thốt hứa hẹn đủ điều, bảo rằng sự việc lần trước chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn, giáp sắt nằm trong tay anh là có thể yên tâm rồi, lại thêm bản thân anh là nhà thiết kế, còn có thể cải tiến nó, tóm lại là lợi nhiều hơn hại. Miệng mém chút nữa là bị mài rách mới thuyết phục được đám người ngoan cố trong quân đội.
Vậy mà cậu chỉ có thể hoàn toàn không biết quý trọng cơ hội mà tôi đã cố gắng giành lấy cho cậu. Có biết là hiện giờ đã có tin đồn bảo rằng tôi đã nhận tiền đút lót của cậu, nói tôi cái tên trung tá quân đội này không còn trung thành với quốc gia nữa mà thực ra là đang phục vụ cho cá nhân Tony Stark cậu.
Thế là anh ta quyết định sử dụng cách thức khá đàn ông để thức tỉnh Tony, chính là mặc một bộ giáp trụ khác đi đấu một trận với anh ta.
Nói thật lòng thì cách thức này có chút khó hiểu. Ít nhất thì Evenson không thể hiểu được, anh ta thực sự không rõ, có một số người khi làm những việc hồ đồ, đột nhiên bị bạn thân của mình đánh cho một đấm hoặc là tát một bạt tai thì có thể tỉnh ngộ hoàn toàn trong phút chốc, đả thông kinh mạch bộc phát sức mạnh, không chỉ hiểu rõ mọi lẽ, củng cố lý tưởng và niềm tin, còn có thể xả thân đi tìm boss liều mạng.
“Mau ngăn họ lại đi.” Đám người tiệc tùng giờ đây đã bị đuổi chạy hết rồi, trừ Tony và Rhodey vẫn đang vật lộn với nhau ra, chỉ còn lại Evanson và Natasha chỗ góc kẹt.
“Không, tôi thấy việc cần làm nhất hiện giờ chính là …” Evanson nhìn thấy pháo năng lượng trong tay Tony và Rhodey cùng lúc phóng ra, đồng thời hai luồng sáng năng lượng giao vào nhau trên không trung, lập tức thiết lập lớp phòng vệ hư không quây chắn mình và Natasha: “Đứng yên đừng cử động.”
“Ừ, uy lực của chiêu này quả thật đáng gờm.” Năng lượng của hai luồng giao lại với nhau gây ra một cú nổ cực mạnh. Giờ đây cả căn phòng chỉ còn là một đống bừa độn, khắp nơi đều là dấu vết cháy nổ, chỗ duy nhất may mắn tránh khỏi vụ này chính là chỗ của Evanson, phòng vệ hư không của anh đã chặn lại hoàn toàn năng lượng đang lan đến.
Giống như Evanson nói, chiêu này thực sự uy lực không hề bình thường nhưng tiếc là năng lượng đã bùng nổ khuếch tán ra, Evanson lại đang ở cách xa trung tâm vụ nổ nên năng lượng phải chống chịu không lớn, phòng vệ hư không của anh chỉ hơi lóe sáng một chút, hoàn toàn khác với việc lần trước bị Abhor dốc toàn lực ra một đòn thật nặng loang lổ chẳng khác gì mạng nhện.
“Cám ơn.” Natasha từ dưới đất đứng dậy thở phào một hơi nói với Evanson. Thân là đặc công hàng đầu như cô đương nhiên cũng dự kiến được vụ nổ nên lập tức xoay người nằm xuống. Việc nằm xuống này không phải là vì cô không tin tưởng năng lực của Evanson, mà là một kiểu phản xạ có điều kiện hình thành trong quá trình chiến đấu lâu dài.
“Sao thế? Mặt tôi bị gì sao?” Natasha đang sửa sang lại quần áo của mình, suy cho cùng thì đầm dạ hội tuyệt đối không thích hợp cho việc nằm xuống nên khiến cho cô hơi nhếch nhác, nhưng trong lúc cô chỉnh trang lại phát hiện ra Evanson đang nhìn mình, đã thế ánh mắt lại có phần kỳ lạ.
“A. Không có gì.” Evanson dời ánh mắt đi, tự hỏi có cần nói cho cô ấy rằng lúc cô ấy nằm xuống, váy vóc toàn bộ bay sang một bên nên bản thân đã nhìn thấy vài thứ đẹp đẽ không nên thấy, ừm, là dây-ren-đen.
“Tôi muốn gặp Nick Fury.” Evansno đột nhiên nói.
“Vừa hay, tôi cũng nghĩ như thế đây.” Natasha nhìn trung tá Rhodey bay đi mà nói.
Nhưng mà lần gặp mặt này lại không phải ở tổng bộ SHIELD mà là trong một quán ăn nhỏ bên ngoài.
“Tôi nói thẳng vào vấn đề nhé, hiện tại tình hình của Tony cực kỳ không tốt.” Evanson vừa gặp Nick Fury đã lập tức nói thẳng: “Vả lại bây giờ anh ấy đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng, đã chuẩn bị hậu sự cho bản thân rồi.”
“Nghiêm trọng thế sao?” Nick Fury nhướng mắt lên nói.
“Anh ấy vừa mới lấy một bộ giáp sắt đem tặng bạn thân, đây rốt cuộc là sao?” Evanson tiếp tục nói: “Trước khi chết tiêu xài hết tài sản của mình? Hay là tìm người kế tục Iron Man?”
“Tôi cũng cho là như vậy.” Natasha ở bên cạnh bổ sung vào: “Theo như tôi quan sát thì Tony bây giờ đã hoàn toàn trong trạng thái chìm đắm trong tuyệt vọng.”
“Thật là gay go.” Nghe tin hồi báo của họ xong, Nick Fury sờ cằm, sau đó chỉ Evanson một hồi rồi nói: “Dù sao vẫn còn một tin tốt, đề nghị lần trước cậu gửi đến thông qua Natasha rất có giá trị, chúng tôi phát hiện lithium peroxide (LiO) có thể trung hòa kim loại Palladium trong máu, có điều chỉ hiệu quả tạm thời thôi.”
“Cho dù là lâu dài cũng chẳng có ích gì.” Evanson huơ tay trước ngực nói: “Chỉ cần Tony vẫn đeo món đồ đó thì palladium kim loại sẽ không ngừng xâm nhập vào cơ thể anh ấy, phương án cuối cùng của anh thế nào rồi?”
“Chưa có đầu mối gì hết.” Nick Fury nản lòng nói.
“Có thể nói thử xem là phương pháp gì không?” Evanson hỏi: “Tony biết tôi đi là để làm gì nhưng trước giờ anh ấy chẳng nói qua với tôi về mấy thứ này. Thế nhưng thấy anh ấy đến cả phương hướng căn bản để giải quyết vấn đề cũng chẳng có nên tôi cảm thấy tạm thời cứ kéo dài mạng sống đã chẵng còn ý nghĩa gì quá lớn nữa, hiện tại chỉ có thể trông đợi vào phương án cuối cùng nơi anh thôi.”
“Mấu chốt trong việc giải quyết vấn đề của Tony nằm ở bộ phận ở ngực anh ấy.” Nick Fury suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nên nói ra: “Thiết bị đó đang duy trì tính mạng của Tony, đeo nó sẽ liên tục ngăn cơ thể anh ấy trúng độc nên chúng tôi dự tính tìm một loại nguồn năng lượng hoàn toàn mới để thay thế bộ phận đó. Chúng tôi tìm thấy vài manh mối trong tài liệu bố Tony để lại, nhưng tiến độ trước mắt thì... không có tiến triển.”
“Đừng nhìn tôi như thế, tôi đã huy động hết những nhà nghiên cứu giỏi nhất.” Nick Fury nhìn thấy Evanson nhìn mình một cách cổ quái giống y như đang muốn nói bản thân đã chưa cố gắng hết sức vậy.
“Những nhà nghiên cứu giỏi nhất? Chưa chắc đâu.” Evanson nói.
“Thật sự là những người giỏi nhất rồi, hay ý cậu muốn nói là cậu biết ai giỏi hơn nữa?” Nick Fury hỏi.
“Tôi thật sự có biết một người.” Evanson nói.
“Ai?” Nick Fury vô cùng hiếu kỳ, trong lòng tự nhủ cậu một mình làm nên điều kỳ diệu à, trong giới khoa học cậu còn có thể biết nhiều thế hay không?
“Hừm, người hiện giờ đang đắm chìm trong tuyệt vọng đó.” Evanson buồn cười nói.
“Tony?”
“Không sai, chính là anh ấy, anh ấy từ bỏ hy vọng là vì anh ấy chưa nghiên cứu phương hướng, bây giờ anh đưa hướng giải quyết cho anh ấy, anh ấy sẽ liền cho anh biết được sự khác biệt của một thiên tài khoa học với những người bình thường. Nhưng mà hiện tại chúng ta còn có lựa chọn khác nữa sao? Dựa vào tiến độ trước mắt của anh, chúng ta đều đã dùng hết các cách để kéo dài mạng sống cũng chưa chắc có thể nghiên cứu ra được. Huống hồ đây là thông tin mà cha anh ấy để lại, chẳng phải sao?”
Nick Fury nhìn ra ngoài cửa sổ cẩn thận suy tính một lúc, cảm thấy quả thật là một ý kiến hay, không thể nghi ngờ thân phận của Tony trong lĩnh vực nghiên cứu, để anh ấy làm việc này nói không chừng thật sự sẽ có kỳ tích xuất hiện.
Không chờ nữa, sáng ngày mai sau khi nghỉ phép về nhà toàn việc với việc, bận rộn cả một ngày, mệt chết được nên việc đổi mới dời sang sáng mai vậy.