"Nạn đói, bệnh dịch, chiến tranh, cái chết." Evanson lạnh lùng nói ra bốn từ ấy: "Đây là những khó khăn trong lịch sử văn minh loài người, khi bốn nỗi khổ này cùng giáng xuống thế gian, vô số người bỏ mạng vì bị những nỗi khổ đó hành hạ, cũng đã không biết bao nhiêu quốc gia, thành phố lớn vì đó mà sụp đổ.
"Nhưng đó cũng là Apocalypse mà Thượng Đế đưa xuống cho loài người." Evanson vẻ mặt chân thành, giọng nói hơi khàn khàn, dễ dàng khiến người nghe bất giác mà tin vào lời anh ta:
"Mỗi lần con người may mắn sống sót qua những trận khổ nạn đó, họ đều trở nên trưởng thành hơn, nền văn minh cũng phát triển lên, giống như họ quên đi đau khổ, khi mất đi động lực tiến về phía trước thì một Apocalypse mới sẽ lại xuất hiện.
Steve nghe mà ngẩn cả người, anh ta chớp mắt lia lịa rồi định thần lại. Giờ anh ta có chút hoài nghi là có phải mình đã đến nhầm chỗ rồi không?
Không sai, Steve không thích việc Nick Fury sắp xếp người phân tích tâm lý cho anh ta, bị một ông lão hoặc một bà lão giữ lại trong một căn phòng nhỏ, hỏi những chuyện không đâu vào đâu, còn bắt anh ta xem những bức ảnh không rõ ý nghĩa, rồi bị biết bao nhiêu người đứng chằm chằm quan sát phía sau lớp kính trong suốt. Nghĩ lại hoàn cảnh đó, anh ta lại cảm thấy buồn nôn.
Cho nên sau khi Steve nhìn thấy tên của Evanson, anh ta liền quyết định để cho người này làm người phân tích tâm lý cho mình, bởi vì anh ta không thấy Evanson có bất kỳ danh hiệu học vị nào về tâm lý cả.
Hơn nữa anh ta đoán rằng, sự phân tích tâm lý của Evanson sẽ không làm cho anh ta cảm thấy ngại ngùng, chắc là sẽ rất thoải mái thư giãn, nói vài câu chuyện phiếm là kết thúc rồi.
Nhưng anh ta chỉ đoán đúng phần đầu mà không đoán được phần cuối, mới đầu quả thực là nói chuyện rất vui vẻ, thoải mái, nhưng sao chưa nói được bao nhiêu thì đã bắt đầu nói linh tinh thế này? Còn nói cái gì Apocalypse, bọn họ có phải là đoàn kỵ sĩ có ba nam một nữ không?
Cái này phải trách ai đây? Tìm một thuật sĩ để tư vấn tâm lý, sao anh không tìm Faceless Men để chữa bệnh tâm thần luôn đi? Đảm bảo càng trị càng điên thêm.
"Anh không tin?" Evanson nhìn vẻ mặt không tán thành của Steve rồi nói: "Từ thời văn hóa phục hưng đến nay, cả phương Tây đều phát triển rất nhanh về tư tưởng cũng như khoa học, từ đó đến nay, hệ thống xã hội, giá trị quan, khoa học kỹ thuật của phương Tây có phần nhỉnh hơn.
"Nhưng!" Evanson đột nhiên cao giọng: "Điều gì đã dẫn đến tất cả những thứ đó?"
Miệng Steve mở ra ngậm lại không biết bao nhiêu lần, nhưng cũng không trả lời được câu hỏi này, bởi vì đáp án mà anh ta cho là đúng, đều bị đào thải.
Nói ra cũng không thể trách anh ấy được, bởi vì hoàn cảnh gia đình anh ta không được khá giải, thời niên thiếu trưởng thành cũng không được tốt đẹp, kinh tế sa sút, xã hội rối loạn. Hai lần chiến tranh thế giới làm cho anh ta không được hưởng nền giáo dục tốt nhất, rồi sau khi anh ta nhập ngũ cũng không có thời gian học hành.
"Nguyên nhân có rất nhiều, nhưng lý do quan trọng nhất là..." Evanson nhìn Steve nói: "Dịch hạch".
"Đây là bệnh dịch nổi tiếng nhất thế giới của phương Tây, mỗi lần bạo phát dịch bệnh, dân số châu Âu giảm mất / đến /, có lẽ đối với những con người sống trong thời kỳ đó, dường như ngày mai là ngày tận thế rồi." Evanson cảm thán một câu.
"Nhưng chính nỗi đau như đến ngày tận thế đó nó đã phá vỡ tư tưởng kìm hãm nghìn năm của Thiên Chúa Giáo, để họ hiểu rằng giáo hoàng La Mã cũng không cứu được họ, những Quốc Vương và Lãnh Chúa mà họ kính yêu khi đối diện với bênh tật cũng không khác họ là bao".
"Cho nên, nền văn minh châu Âu nghìn năm nay như một bãi nước tù, sau đợt bệnh dịch quy mô lớn nhất liền bắt đầu phát triển với tốc độ vô cùng nhanh, thế nên rất nhiều thứ ngày nay đã được đặt nền móng từ thời đó".
"Đương nhiên, đừng quên điều quan trọng nhất là, văn minh châu Âu có thể huy hoàng rực rỡ như ngày nay là vì họ đã trải qua nỗi thống khổ như ngày tận thế, hơn nữa may mắn sống sót được qua cơn nạn, họ lại học thêm được nhiều bài học".
"Ừm, hình như cũng có lý." Steve gãi gãi đầu, nói: "Nhưng những lý luận mà anh nói có chút giống... Hydra".
Dùng nỗi đau ép buộc loài người, phục tùng theo sự lãnh đạo của bọn chúng, tiến hành cái gọi là tiến bộ, đây đúng là một trong những lý lẽ của Hydra.
"Ha ha..." Evanson cười khan nói: "Thật ra anh có thể xem các cuốn sách chuyên nói về văn hóa Phục Hưng, hầu hết đều đồng tình với quan điểm này, hơn nữa trong sách lịch sử dạy ở cấp cũng có đề cập một chút đến vấn đề này". Evanson nói xong rồi nhìn Steve một cách kỳ lạ, giống như muốn nói rằng, không lẽ anh chưa tốt nghiệp cấp ?
American Captain đương nhiên nhìn ra được ám chỉ này, anh ta nhếch mép, chân thành nói với Steve: "Trình độ học vấn của tôi... hình như cao hơn anh, hình như anh còn chưa tốt nghiệp cấp hai..."
"Làm sao nào? Tôi chưa tốt nghiệp cấp thì làm sao? Tôi có kiêu căng không? Tôi tự hào sao?" Evanson ngắt lời Steve. Cùng lúc trong lòng thầm tính toán, nhất định có một ngày phải kiếm được cái bằng thật hoành tráng mới được.
Đến Scourge - đạo quân của sự nguyền rủa còn có một đống giáo sư, mà đây thành viên trực thuộc của đơn vị lãnh đạo cao cấp lại có mỗi bằng tiến sĩ, thật quá đáng.
Đừng nghĩ rằng hắn đang nói đùa, biết đâu hai ngày nữa hắn lại đi tìm hai cái người đang chìm đắm trong câu lạc bộ đêm, cặp sinh đôi Eredar, nữ tiến sĩ, giảng viên của trường đại học danh tiếng để kiếm cái bằng đấy.
"Chúng ta nói về anh đi, Captain." Evanson không nghĩ lan man nữa: "Tôi cũng có đọc qua những tư liệu viết về anh, người ứng cử cho kế hoạch quân sĩ cao cấp rất nhiều, mà anh lại là một trong những người không đủ yêu cầu, vậy tại sao tiến sĩ Hawkins lại chọn anh, hơn nữa anh lại thành công, anh có thể nói cho tôi biết vì sao không, Captain?"
"Ý anh là vì tôi cũng từng trải qua đau khổ sao?" Steve hình như cảm thấy buồn cười: "Tôi cũng không nhớ đã từng chịu đựng những thứ đó".
"Vậy anh có thể chỉ cho tôi, những con hẻm tối ở ngoài kia." Evanson hất cằm ra bên ngoài cửa sổ: "Có con hẻm nào mà anh chưa từng bị đánh ở đó không?"
Captain America cũng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tuy con phố Brooklyn hiện nay khác xa so với trước kia, nhiều con hẻm nhỏ cũng đã biến mất nhưng vấn đề này không cần nghĩ nhiều vậy: "À... con hẻm nào tôi cũng bị đánh ở đó rồi".
"Có thắng không?" Evanson nói.
"Không, chưa từng." Steve không e dè lắc đầu, thừa nhận năm đó bị đánh liên tục.
"Nhưng anh cũng chưa từng thua." Evanson nói: "Trừ lúc anh bị đánh đến bất tỉnh ra thì cho dù anh bị đánh bao nhiêu lần đi nữa, anh cũng đều đứng dậy cho đến khi những người đánh anh tự động bỏ đi".
"Tôi muốn hỏi một chuyện, nếu khi đó anh nằm im xuống, anh sẽ bớt được vài cú đánh, vậy tại sao anh không nằm im xuống?" Evanson tò mò hỏi.
"Bởi vì nếu nằm xuống thì tôi sẽ mãi mãi phải nằm xuống." Steve khẽ rủ mi mắt xuống, đột nhiên nhớ đến một người, cũng từng hỏi anh ta câu hỏi như vậy, mà anh ta còn nợ người đó một cái hẹn: "Đứng dậy, phản công, bọn chúng sẽ biết để lần sau không chọc vào tôi nữa".
"Ha ha ha..." Evanson tự nhiên cười lớn: "Vậy mới đúng, Captain, những cú đánh mà anh phải chịu đó, chính là những nỗi khổ mà mỗi lần anh đứng dậy, là mỗi lần anh chiến thắng nỗi khổ, vì vậy mới tôi luyện anh trở thành một con người kiên cường bất khuất".
Evanson nói câu mang tính tổng kết: "Với những đức tính đó, anh vượt xa những người bạn khác, trở thành quân sĩ cao cấp và cũng với trái tim đó, anh mới không khuất phục sự điên cuồng và dã tâm của Red Skull".
"Rất nhiều người cho rằng, Captain America bị trói buộc bởi đạo đức và chính nghĩa, mà Red Skull không quan tâm đến những điều đó mới thực sự có được tự do. Nhưng thật ra, Red Skull chỉ là nô lệ của nguồn sức mạnh trong người hắn mà thôi, người có thể kiềm chế được bản thân mình như Captain mới là chủ nhân của sức mạnh trong cơ thể mình.
"Cứ coi như là anh nói có lý, tôi cũng có rất nhiều thứ cần học bổ sung..." Captain America đứng dậy, xem vẻ như muốn rời đi: "Nhưng tôi cho rằng anh hùng không chỉ giúp con người chiến thắng nỗi đau mà cần giúp con người tránh xa hẳn nỗi đau. Đó chính là mục đích để tạo ra tôi."
"Kiên định với lòng tin của bản thân, điều đó không sai, nhưng Captain..." Evanson chuyển đề tài nói: "Quy luật lịch sử và số mệnh không có sự đồng cảm, hoặc nói bánh xe lịch sử vẫn luôn lăn bánh về phía trước, sẽ không vì điều gì mà dừng bánh. Nó cũng sẽ không thay đổi chỉ vì ý chí của một mình anh".
"Nhưng tôi tin rằng, những nỗi đau này ắt sẽ có cách tránh được." Steve kiên định nói: "Nếu không có cách nào khác, tôi nguyện gánh vác một mình".
Người của Thượng Đế quả là danh bất hư truyền, nếu anh ta sinh sớm . năm, biết đâu người bị đóng đinh lên thập tự giá để chuộc tội cho loài người lại chính là anh ta.
"Thật là một người thú vị..." Steve đi rồi, Sarah bước vào thu dọn ly rượu: "Anh ta hơi giống..."
"Arthas Menethil." Evanson ngắt lời nói ra một cái tên: "Giống Arthas Menethil trước khi sa ngã, chính trực, dũng cảm, còn rất... ngây thơ." Muốn lấy thân ra gánh vác cho mọi nỗi đau của con người, quan điểm này không phải là rất ngây thơ sao?
"Vậy anh có hứng thú hứng thú làm Mal"Ganis và Ner"zhul không?" Sarah cúi đầu hỏi.
"Không... kết cục của hai kẻ đó đều không tốt? Evanson cự tuyệt, đùa gì vậy, hai kẻ đó mê hoặc Arthas đi vào con đường sa ngã, kết quả, một trong hai tên vừa mới thành công liền bị Arthas một kiếm chém chết, tên còn lại bị nuốt chửng trong quá trình dung hợp. Thế nên Evanson thể hiện rõ, những chuyện mất sức không được lợi gì, ai thích làm thì đi mà làm.
"Hơn nữa..." Evanson cân nhắc nói: "Anh ta và Arthas có một điểm khác nhau, anh ta không phải là người được sống sung sướng từ nhỏ, là một vương tử chưa từng trải qua thất bại, nửa cuộc đời của anh ta có thể viết thành một bộ phim nên anh ta rất kiên cường, không dễ gì mà lay động được anh ta".
"Nhưng ha ha ha..." Evanson cười gian: "Chắc chắn anh ta cũng có nhược điểm".
"Sarah, tìm thứ đó cho tôi, đó là nước cờ rất tốt đấy".