“Rất tốt, rất tốt.” Evanson tỉ mỉ đọc kỹ bản khế ước, sau khi xác định bản khế ước đó không có lỗ hổng hay cạm bẫy nào thì hắn ta liền đặt bút ký, nhưng cũng không quên hỏi thăm: “Vậy thì hiện tại Locke đang ở đâu?”
“Đông Âu.” Hash nói.
“Ồ, thật sự cảm ơn anh đã không nói hắn ta đang ở trên trái đất.” Evanson khẽ liếc mắt nhìn Hash. Đông Âu lớn như vậy, muốn tìm một người đâu phải là chuyện dễ chứ, nhưng mà hắn cũng không thể trông cậy Hash sẽ nói thêm được bất cứ điều gì.
Dù sao đối phương cũng là một tên ác ma, chỉ cần hắn không phá đám là tốt rồi, lại còn muốn đối phương giúp đỡ anh sao? Nếu không phải là vì vấn đề lần này rất nghiêm trọng thì có lẽ hắn ta cũng sẽ không nói ra hai chữ Đông Âu này mất.
“Anh phải nhanh lên.” Hash cảnh cáo: “Sắp đến đông chí rồi.”
Sau khi nói xong thì hắn ta lại biến thành một con rắn độc, sau đó chui vào trong miệng của Coulson, rồi điều khiển thân thể của Coulson đi về phòng. Khi đi đến cuối hành lang thì hắn ta bỗng nhiên ngoảnh đầu lại, nói với mọi người: “Mau mang chút đồ ăn đến đây đi, tuy loài rắn có thể nhịn ăn trong một thời gian dài, nhưng chỉ sợ thân thể này không chịu nổi.”
“Vậy anh muốn ăn gì?” Nick Fury hỏi lại. Đồng thời ông ta cũng không hy vọng đối phương sẽ nói ra tên của một món ăn kỳ quái nào đó.
“Quả táo.” Hash vẫn tiếp tục đi thẳng, trả lời mà đầu cũng không thèm ngoải lại.
“Xem ra con rắn này vẫn không thể bỏ được quả táo.” Evanson nhún vai nói.
Nick Fury cũng lấy điện thoại ra: “Bảo bọn họ lái xe bus đến đây đi.” Sau khi gác điện thoại xuống thì ông ấy lại quay sang hỏi Evanson: “Sao cậu lại nhìn ra được vậy?”
“Cái gì?” Evanson hỏi lại.
Nick Fury giải thích: “Sao cậu lại biết con rắn đến là có mục đích khác chứ không phải là đến để đòi món nợ hơn một nghìn linh hồn kia?”
“Địa vị của Hash ở địa ngục rất cao, hơn nữa nhìn vào việc hắn ta dám cùng Evanson lấy Mephisto ra làm trò đùa thì tôi càng thêm chắc chắn về điểm này.” Clade đứng lên giải thích: “Huống hồ đến ông còn không để một nghìn linh hồn kia vào mắt thì ông nghĩ Mephisto sẽ để ý sao? Phải biết rằng...” Clade nheo mắt lại: “Những linh hồn ở dưới trướng của Ma vương còn gấp mấy vạn lần con số đó.”
Xem thái độ này của Clade thì có thể thấy được cô ấy vẫn còn cảm thấy khó chịu với việc Nick Fury dễ dàng hứa hẹn sẽ bồi thường hơn một nghìn linh hồn cho Hash.
Evanson đi đến, sau đó khẽ đặt tay của mình lên trên vai của Clade, rồi quay sang nói với Nick Fury: “Vậy thì để tôi đưa ra ví dụ minh họa cho ông dễ hiểu nhé, nếu như tôi bị người khác lấy trộm một nghìn đô thì ông nghĩ tôi sẽ tìm cục trưởng của SHIELD như ông để đi giải quyết sao?”
“Nếu người đó là cậu thì câu trả lời sẽ là có.” Nick Fury trả lời không chút do dự. Nếu cậu bị trộm mất một nghìn đô vậy chắc chắn cậu sẽ phát điên! Hơn nữa cậu sẽ chạy đến văn phòng của tôi khóc lóc ầm ỹ, tìm đủ mọi cách làm cho tôi phải sử dụng vệ tinh để tìm tên trộm gúp cậu, sau đó sẽ lại ép tôi gắn cho tên trộm kia tội danh làm nguy hại cho an toàn của xã hội, hơn nữa còn phải xử án chung thân.
“Tôi chỉ là lấy ví dụ! Là ví dụ, ông có hiểu không?” Evanson tức giận mà hét lên.
“Chúng tôi đều biết đó là ví dụ.” Lúc này thì Melinda mới lên tiếng: “Nếu không thì anh cũng sẽ không đặt một nghìn đô ở trong nhà rồi để cho người khác trộm mất.”
Ai mà không biết mỗi lần được phát lương anh đều chia ra rồi để vào trong ba cái thẻ, mật mã đến cả người nhà của mình cũng lừa gạt, trên người không bao giờ có hơn đô.
Evanson khẽ cắn môi, sau đó dùng hai tay để ôm lấy mặt: “Xấu hổ quá đi mất.”
“Được rồi, để tôi đổi một ví dụ khác.” Evanson nói với Nick Fury: “Nếu như ông bị người khác lấy mất đô thì ông có cử Barton và Natasha đi lấy về không?”
“Chắc chắn sẽ không.” Nick Fury nói, nếu phải phái hai người bọn họ đi thì tôi thà lấy đô trong công quỹ cho bớt việc.
“Thế thì không phải sao.” Evanson nói: “Khế ước San Venganza nói nhẹ không nhẹ, nói nặng cũng không nặng, cho nên nó không đáng giá để một ác ma như Hash đích thân ra tay.”
“Huống hồ thủ đoạn lần này của hắn... hừ hừ.” Evanson nói đến chỗ này là lại cảm thấy tức giận: “Bắt cóc con tin, để ép người khác đi vào khuôn khổ, đây đều là những thủ đoạn của mấy tên côn đồ đầu đường xó chợ. Nếu như không phải vì tình huống nguy cấp thì lão già cô đơn, bệnh tật kia sao có thể làm ra những trò hề mất hết cả danh dự như thế chứ.”
Nick Fury gật gật đầu, sau khi nghe những lời phân tích của Evanson thì ông ta cũng đã hiểu. Biểu hiện lúc đầu của ông ta có phần gấp gáp. Nguyên nhân lớn nhất là vì ông ta không biết gì về địa ngục cả. Hơn nữa lúc đó người mà ông ấy phải đối diện là Hash, con rắn độc trên vườn địa đàng, cho nên việc muốn có được thông tin từ nét mặt và biểu tình của đối phương là không thể nào.
“Quên đi, chúng ta không bàn về vấn đề này nữa.” Nick Fury khẽ lắc đầu nói: “Vấn đề mà chúng ta phải quan tâm vào lúc này là làm thế nào để tìm được Locke? Hơn nữa chúng ta còn không biết hình dáng của hắn như thế nào thì sao có thể tìm được chứ.”
“Cho dù có biết thì cũng không có ích gì cả. Ma quỷ đều có khả năng thay đổi hình dáng còn nhanh hơn là lật sách nữa.” Clade nói.
“Thật lòng mà nói thì tôi cũng không có cách nào cả.” Evanson nói tiếp: “Nhưng mà...” Ánh mắt của hắn ta khẽ sáng lên: “Chúng ta có thể tìm người để giúp đỡ.”
“Tìm ai?” Melinda và Nick Fury đồng thanh hỏi, sau đó ánh mắt của bọn họ đều nhìn về phía Clare.
“Loại chuyện như thế này thì thường do mấy người của Kamar-Taj chịu trách nhiệm.” Clare nói tiếp: “Nhưng mà những tên ma quỷ này đều vô cùng giảo hoạt, hơn nữa rất giỏi trong việc lẩn trốn. Cho nên chúng ta không có cách nào có thể tìm được hắn trong một khoảng thời gian ngắn được.”
Đây cũng là những lời nói thật lòng, đây không phải là lần đầu tiên mà nhóm người Mephisto hay Locke đến trái đất nhưng mà những người của Kamar-Taj lại chưa từng ngăn cản bọn họ.
“Vậy thì tìm người của địa ngục là được.” Evanson nở một nụ cười thần bí.
Melinda khẽ nhướn mày, sau đó nhìn xuống tay mình rồi hỏi: “Người mà anh nói đến chẳng lẽ là...”
“Johnny Blaze, giữa hắn ta và các ma quỷ đến từ địa ngục có được một sự cảm ứng rất mạnh.” Evanson nói tiếp: “Không phải là các cô vẫn đang theo dõi hắn sao? Vậy giờ hắn ta đang ở đâu?”
“Ghost Rider...” Nick Fury khẽ híp mắt lại: “Đương nhiên là chúng ta vẫn đang giám thị hắn ta, những bởi vì hắn ta rất đặc thù cho nên không thể phái đặc công đến giám sát được, vì vậy chúng ta chỉ có thể giám sát hắn thông qua vệ tinh thôi.”
“Đó là một cách làm rất thông minh.” Evanson gật gật đầu, phái đặc công đến để giám sát hắn ta không khác nào với việc tự sát cả.
Nick Fury cầm điện thoại lên, bắt đầu hỏi thăm vị trí của Johnny Blaze: “Thật vậy sao? Vậy thì quá trùng hớp rồi.”
Sau khi cúp điện thoại thì ông ta quay sang nói với Evanson: “Tên kia cũng đang ở Đông Âu, cụ thể là ở trong lãnh thổ nước Nga.”
“Chúng ta nhanh đi tìm hắn thôi, dù sao thì chúng ta cũng không có nhiều thời gian.” Evanson vừa nói vừa đi ra ngoài: “Làm phiền cục trưởng an bài phương tiện giao thông cho bọn tôi, nhưng mà tôi phải nói trước là tôi sẽ không ngồi QuinJet đâu, tôi đã chịu đủ rồi.”
“Tôi đã an bài xong hết cả rồi.” Nick Fury có chút đắc ý: “Đó là một chiếc xe bus rất hiện đại.”