Sau khi nấu ăn xong xuôi, đồ ăn lục tục được bưng lên bàn.
Bàn ăn là bàn tròn, nhà họ Trần không quy định ai phải ngồi ở chỗ nào cả, mọi người đều ngồi tùy thích. Cha mẹ Trần ngồi cạnh nhau, An Nhu ngồi cạnh mẹ Trần, bên phải cô là Trần Bạch Phồn.
Mẹ Trần gắp cho An Nhu một miếng thịt, bà thuận miệng hỏi: “Có phải Quốc Khánh hai đứa định tới Tứ Xuyên không?”
An Nhu vô tình liếc Trần Bạch Phồn, cô thấy anh không có phản ứng gì mới ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ, tụi cháu đã mua vé vào mùng rồi.”
Mẹ Trần cười cong mắt: “Quốc Khánh dì cũng định đến đó chơi.”
An Nhu không biết chuyện này nên hơi kinh ngạc, cô hơi nhìn sang một bên thì thấy cha Trần ngồi cạnh bà có vẻ mặt khoa trương hơn cô nhiều, trông không khác gì bị phản bội cả.
Mẹ Trần: “Chắc là đi hai ba ngày gì đấy, dì muốn tìm mẹ cháu để đi dạo phố.”
Cha Trần cũng bất chấp việc hai người còn đang ở đây, ông nói: “Dạo phố gì mà tận hai ba ngày cơ?”
“Nhưng đã đi một chuyến rồi, đâu thể chơi mỗi một ngày được.”
An Nhu cảm thấy bọn họ sắp cãi nhau đến nơi rồi thì hơi căng thẳng, cô thầm véo đùi Trần Bạch Phồn, ý bảo anh mau nói mấy câu đi thôi.
Trần Bạch Phồn nuốt miếng thịt trong miệng vào rồi mới nói: “Vậy dứt khoát đi đủ bảy ngày đi.”
An Nhu: “…”
Cha mẹ Trần nghe thế thì đồng thời nói ——
“Cũng đúng.”
“Vậy sao được!”
An Nhu đề nghị: “Nếu không thì chú cũng đi đi ạ.”
Vẻ mặt cha Trần tươi hơn hẳn: “Cũng được, đã lâu rồi chưa đến đấy.”
Mẹ Trần liếc ông: “Ông hẹn nhóm lão Trương đi câu cơ mà?”
“Lâm thời có việc, không đi.”
“Mấy người có việc hết hả?”
Cha Trần nhìn bà: “Không, mỗi tôi có việc thôi.”
Đột nhiên An Nhu không thấy căng thẳng nữa mà phấn khởi nghe hai người lảm nhảm, cảm thấy như thế này siêu đáng yêu.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì Trần Bạch Phồn đã ngoan ngoãn ăn cơm xong, sau đó anh cầm bát để vào bồn rửa, rửa tay sạch sẽ rồi lại cầm cái bát không ra bóc tôm cho An Nhu, sau khi bóc xong xuôi mới để tới chỗ cô.
Trần Bạch Phồn nhìn bát cơm còn hơn phân nửa của cô thì cau mày: “Mau ăn đi.”
An Nhu ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.
Cha Trần ngước mắt lên nói với Trần Bạch Phồn: “Đặt cho ba mẹ vé máy bay vào hôm mùng đi.”
Trần Bạch Phồn gật gật đầu, anh rút giấy ra lau tay: “Con biết rồi.”
Sau khi mọi người ăn xong thì An Nhu dọn dẹp bàn ăn cẩn thận, cô bám theo Trần Bạch Phồn vào bếp. Cha mẹ Trần đang ngồi ở sô pha phòng khách, không biết đang nói gì.
An Nhu đẩy anh ra, cô nói nhỏ: “Để em rửa đi.”
Trần Bạch Phồn không từ chối mà chỉ đứng cạnh nhìn cô.
Anh thấy cô lúng túng cầm mâm làm nó suýt nữa rơi xuống, nước từ vòi phun thẳng xuống mâm, bọt nước cứ thế bắn tung tóe lên người cô.
Trần Bạch Phồn vô ý thức duỗi tay vặn nước nhỏ lại.
An Nhu cũng thấy mình quá vụng về, cô nhịn không được bèn nói: “Anh đi ra ngoài đi, lúc rửa bát đũa em không thích bị nhìn.”
Trần Bạch Phồn cụp mí mắt, không hề có ý định rời đi: “Có phải tắm rửa đâu.”
“…” Mặt cô hơi đỏ, “Dù sao thì anh cũng ra ngoài đi.”
“Sao em lại chê anh.” Anh tỏ ra tủi thân, “Mới nãy anh còn bóc tôm cho em, bóc tận hai mươi con tôm mà không hề oán thán, không cần hồi đáp.”
“…”
“Em thật không muốn bày tỏ gì ư?”
An Nhu im lặng nhìn anh chằm chằm.
Sau đó, Trần Bạch Phồn ngoan ngoãn cúi đầu để An Nhu nhón chân hôn lên mặt anh. Trần Bạch Phồn đã thỏa mãn giật lấy tay cô vuốt ve một lát rồi mới rửa sạch tay cho cô, anh nói: “Được rồi, em đứng một bên đi.”
“Em xem giờ mấy giờ rồi.” Trần Bạch Phồn vừa rửa bát vừa nói, “Tầm giờ mình về.”
An Nhu nghe vậy bèn lấy điện thoại ra nhìn: “ giờ.”
Trần Bạch Phồn ừ một tiếng rồi thuận miệng nói: “Lần sau anh về thì em cũng về với anh đi.”
Thấy An Nhu không nói gì thì anh nói tiếp: “Bình thường một tuần anh sẽ về nhà hai lần.”
An Nhu biết tần suất về nhà của anh, vì lúc trước mỗi lần anh về nhà cũng sẽ chuẩn bị sẵn cơm chiều cho cô rồi mới đi.
Trần Bạch Phồn vẫn không nghe thấy câu trả lời của cô thì không nói gì nữa, nhưng chưa đầy ba giây sau anh đã quay lại, gượng gạo dọa cô: “Em mà không đồng ý là anh nói cho mẹ anh biết đấy.”
An Nhu còn đang nghĩ ngợi lung tung bèn cười ra tiếng.
“Em có nói là không đến đâu.” An Nhu nói, “Em đang nghĩ chút chuyện thôi.”
Chẳng qua cô nhớ đến chuyện cô muốn học nấu ăn mãi mà chưa được thôi. Công việc của Trần Bạch Phồn cũng rất vất vả, thế nhưng mỗi ngày tan tầm anh đều về nấu cơm cho cô…
Đột nhiên An Nhu cảm thấy rất áy náy.
Hai ngày nữa cô thử đi học nấu ăn xem sao…
Hai người hàn huyên với cha mẹ Trần ở phòng khách một lát, đến giờ bèn đứng dậy định về. Hai vợ chồng nhà họ Trần đều tiễn bọn họ ra tận cửa, mẹ Trần nắm chặt tay An Nhu, bà ôn tồn nói: “Hai đứa đi đường cẩn thận, về nghỉ ngơi sớm nhé. Nhu Nhu nhớ tới đây thăm dì thường xuyên đấy.”
An Nhu chớp chớp mắt rồi gật đầu: “Sau này cháu sẽ tới thường xuyên ạ.”
Căn hộ đã cũ, cầu thang cũng rất hẹp, Trần Bạch Phồn và An Nhu một trước một sau xuống cầu thang.
Anh nắm tay An Nhu đi trước, đèn cảm ứng sáng qua từng bước chân họ. Hai người cũng không nói gì mà cứ im lặng đi tiếp.
Lúc ra đến cổng, An Nhu đứng ở chỗ để xe mới nói: “Chú với dì đáng yêu thật đấy.”
Trần Bạch Phồn nhướng mày: “Thế hả, so với anh thì sao?”
“…”
Chân cô ngắn nên dù anh đã cố tình đi chậm lại rồi nhưng vẫn trong tình trạng một người đi trước, một người đi sau. An Nhu cúi đầu đá hòn đá nhỏ ven đường, nói một câu bất thình lình: “Sau này hai ta cũng thế ư?”
Kể cả đã sống chung với nhau rất lâu, rất lâu rồi, nhưng vẫn yêu nhau vô cùng.
Giống họ vậy.
Trần Bạch Phồn không hiểu ý cô lắm, anh ngẫm lại một lát bèn kết luận: “Không đâu.”
An Nhu không thể tin nổi mà trợn tròn mắt nhìn anh, cô đột nhiên dừng bước.
Trần Bạch Phồn cảm giác được hành động của An Nhu bèn quay đầu lại nhìn cô, anh nói: “Ba anh vẫn còn để ý cái nhìn của người ngoài quá, ông ấy không thể show ân ái không kiêng nể như anh được.”
“…” Sao anh lại kiêu ngạo thế hả.
Trần Bạch Phồn mở cửa ghế phụ cho cô, anh cong môi: “Phồn Phồn phong độ tuấn tú có đẹp trai không?”
An Nhu quay đầu lại, cô thuận theo ý Trần Bạch Phồn mà nhìn anh chằm chằm, “Rất đẹp trai.”
“Bình thường anh không đẹp trai à?”
An Nhu gật đầu: “Chính xác.”
Trần Bạch Phồn: “…”
Nụ cười của anh cứng lại, ăn vạ bằng cách đứng yên ở chỗ cô.
An Nhu ngẫm nghĩ một lát: “Nhưng tình nhân trong mắt hóa Tây Thi mà.”
“…” Ngay cả lúc cô nói vậy anh cũng không vui là thế nào.
Trần Bạch Phồn hơi liếc cô, anh ngồi vào ghế lái nhưng không nổ máy xe, cứ im lặng mãi không biết nghĩ gì.
An Nhu thấy vậy thì lập tức héo: “Em đùa thôi mà.”
Trần Bạch Phồn không nói gì.
An Nhu căng thẳng chỉ trích: “Anh là con trai mà, sao phải chú trọng ngoại hình thế chứ.”
“Anh cũng đâu còn cách nào chứ.” Trần Bạch Phồn lẩm bẩm, “Bạn gái anh chỉ trông mặt mà bắt hình dong thôi.”
An Nhu cười thành tiếng, cô thò lại gần sờ mặt anh, đôi mắt sáng lấp lánh cứ nhìn anh chằm chằm.
Trần Bạch Phồn bị cô nhìn lâu thì cũng hơi ngại, anh sờ mũi, nói: “Anh biết em đùa mà, anh chỉ đang nghĩ vài chuyện thôi.”
“Chuyện gì thế?”
Trần Bạch Phồn thành thật đáp: “Có lẽ anh phải chuyển nhà.”
An Nhu sửng sốt: “Sao lại phải chuyển?”
“Tín Gia có bạn gái, anh không tiện quấy rầy hai đứa nó.” Trần Bạch Phồn sờ tay cô, “Lẽ ra là phải dọn đi lâu rồi, nhưng vì em ở nhà đối diện nên anh mới lùi ngày.”
“Ồ, vậy anh dọn tới đâu thế?”
“Bắc Uyển.”
Tuy rằng từ Bắc Uyển đến khu chung cư của cô mất có mười lăm phút đi đường, nhưng mà tóm lại vẫn không tiện bằng ở đối diện được.
An Nhu thầm mất mát, nhưng thực ra thì hai người cũng không ở cùng nhau cả ngày đâu nên chắc sẽ không ảnh hưởng quá lớn.
“Vậy bao giờ anh dọn?”
“Cuối tuần chăng.”
An Nhu gật đầu: “Em biết rồi.”
Hai người im lặng một lát, dường như Trần Bạch Phồn đã nhận ra nếu không nói thẳng thì chắc chắn cô sẽ không hiểu đâu: “Em có muốn sống chung không?”
An Nhu ngơ ngác một lát, cô nhanh chóng hiểu ý anh bèn luống cuống đáp: “… Thế, thế hình như không ổn lắm đâu.”
Cô còn phải vẽ truyện tranh mà! Nếu ở chung chắc chắn sẽ bị phát hiện mất.
Nhưng hình như chỉ cần anh không quấy rầy cô lúc cô đang làm việc là được rồi…
Hơn nữa cô nhiều đồ quá, chuyển nhà rất phiền. Nếu không thì mang ít đi nhỉ…
Trần Bạch Phồn thở dài: “Không ổn chỗ nào cơ?”
An Nhu còn chưa nghĩ xong nên đáp bừa: “Em cảm thấy hơi rắc rối thôi.”
“Đúng là hơi rắc rối thật.” Trần Bạch Phồn nói, “Vậy ——”
An Nhu quay đầu nhìn anh, không hiểu sao lại lo anh sẽ nói “Vậy thì thôi”, cô đang định ngắt lời anh thì Trần Bạch Phồn đã nói: “Vậy để anh chuyển sang chỗ em.”
An Nhu bất ngờ nhìn anh.
“Thế hình như không còn rắc rối gì nữa nhỉ.”
Đột nhiên An Nhu quên béng đi những gì mình đang nghĩ, cô ồ lên một tiếng rồi gãi đầu: “Chắc vậy.”
“Để đêm nay anh dọn luôn.”
“Anh bảo cuối tuần mà?”
“An Nhu,” Trần Bạch Phồn cau mày, anh nghiêm túc nói, “Chúng ta không nên gây phiền phức cho người khác mãi được.”
“Ồ —— vậy anh lái xe đi.”
Trong lúc xe nổ máy, An Nhu nhìn ra ngoài cửa sổ thì đột nhiên ngộ ra.
Nên hai người chuẩn bị sống chung ư…
Trần Bạch Phồn lái xe vào khu chung cư rồi đỗ xe ở bãi, lúc anh đang định cởi đai an toàn ra thì An Nhu níu lấy tay anh, cô bối rối hỏi: “Chút nữa anh dọn sang nhà em thật à?”
“Sao? Em định đổi ý à?” Trần Bạch Phồn lập tức tỏ ra bị vứt bỏ.
“Không phải!” An Nhu xua tay, “Chỗ em không có ga trải giường mới đâu ——”
Phòng của An Nhu có bốn phòng hai sảnh, trừ thư phòng, phòng giữ quần áo và phòng của cô thì còn một phòng chứa đồ nữa. Nhưng lúc trước có một lần Trần Bạch Phồn nghỉ trưa ở đây nên ngày hôm sau An Nhu đã dọn dẹp phòng chứa đồ đi và trang trí nó lại, phong cách cũng không khác phòng của anh bên nhà Hà Tín Gia là bao.
Bởi vì An Nhu ngại không nói nên Trần Bạch Phồn cũng không biết phòng này của nhà cô như thế nào, chỉ nghe cô hàm hồ nói đây từng là phòng của Ứng Thư Hà.
Tuy rằng cô có nguyên một bộ khăn trải giường khác, nhưng chưa giặt giũ gì cả.
Cô nghĩ ngợi một lát, đang định nói bảo anh hai ngày nữa hãy dọn sang thì anh đã mặt dày nói: “Không cần, anh ở chung phòng với em là được.”
An Nhu nghe vậy thì lạnh mặt nhìn anh, Trần Bạch Phồn lập tức sửa miệng: “Không, ý là anh có ga giường mà.”
“Mà anh ở phòng nào thế? Phòng của bạn em á? Nhưng anh không muốn chiếm phòng của người khác đâu.” Trần Bạch Phồn nói năng rất chính nghĩa: “Nên tốt nhất là để anh ở chung phòng với em đi.”
An Nhu cạn lời, cô trực tiếp xuống xe.
Trần Bạch Phồn cũng xuống xe theo, mới hai ba bước đã bắt kịp cô, chẳng mấy chốc An Nhu đã dừng bước, cô quay đầu nhìn anh, vẻ mặt bứt rứt: “Không phải là chiếm phòng của người khác, phòng kia vốn là của anh rồi, Thư Hà bình thường toàn ngủ với em.”
Cô nói xong thì dừng lại một lát, giọng hơi thấp xuống: “Mà, hơn nữa em cũng chưa sẵn sàng.”
Trần Bạch Phồn xoa đầu cô: “Anh biết rồi, không đùa em nữa.”
Sau đó anh khom lưng ôm lấy An Nhu, cọ cọ đầu vào cổ cô, “An Nhu chuẩn bị phòng cho anh, tốt quá rồi.”
Sau khi đến tầng năm thì An Nhu lấy chìa khóa ra, cô vừa mở cửa vừa nói: “Vậy anh đi dọn đồ trước đi, để em sắp xếp lại phòng chút đã.”
Đúng lúc đó thì cô nghe thấy tiếng cửa mở khóa từ nhà bên cạnh, cùng với tiếng bánh xe lạch xạch. An Nhu quay đầu nhìn lại đã thấy Trần Bạch Phồn đang kéo một rương hành lý về phía nhà cô.
“… Xong rồi á?”
“Ừm, thiếu thì đến lấy sau cũng được.”
An Nhu liếc anh rồi mới mở cửa ra, cô dẫn anh đến căn phòng trống kia.
Căn phòng đã lâu không có ai ở nên không được mở cửa, bên trong hơi có mùi mốc. Trần Bạch Phồn mở cửa ra, anh sờ sờ mặt bàn thì thấy một lớp bụi mỏng bèn nhanh chóng dọn dẹp, An Nhu đưa giẻ lau cho anh, chẳng mấy chốc đã ra hình ra dáng rồi.
Thấy anh toát mồ hôi thì An Nhu chỉ vào phòng tắm: “Anh đi tắm trước đi, mai còn phải đi làm đấy, để em trải ga giường cho.”
An Nhu trải ga giường xong thì vật lộn tiếp với vỏ chăn, cô lăn lộn hồi lâu mới xong, khi cô đã mướt mồ hôi đi ra khỏi phòng Trần Bạch Phồn thì đúng lúc anh cũng vừa ra khỏi phòng tắm.
Anh chỉ đang mặc một chiếc quần đùi, nửa thân trên trần trụi, tóc ướt dầm dề, nước cứ thế chảy xuống từ mặt tới cằm, hầu kết, ngực…
An Nhu lập tức quay mặt ra chỗ khác, cô lớn tiếng nói: “Sao anh không mặc quần áo hả?”
Trần Bạch Phồn từ từ đến chỗ cô, “Anh tắm rửa xong không thích mặc quần áo.”
“…”
Anh đứng cạnh cô, trên người còn vương mùi sữa tắm của An Nhu, “An Nhu, anh không phản đối em không mặc gì đâu, nên em cũng đừng cấm anh, nhé?”
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Bạch Phồn: Ba anh vẫn còn để ý cái nhìn của người khác quá, đúng là sự sỉ nhục của giới giả vờ giả vịt như anh đây.