Trần Bạch Phồn gãi gãi cổ, ý bảo cậu cầm lấy điện thoại nhìn chút đi. Anh nghĩ ngợi một lát rồi quyết định tin vào năng lực của Hà Tín Gia: “Em xem có thể xóa bài post này không.”
Hà Tín Gia liếc anh, bình tĩnh nói: “Anh đề cao em quá.”
Trần Bạch Phồn lạnh lùng nhìn cậu.
“Nhưng tra IP chắc vẫn được.” Cậu tự tin nói.
Một tiếng sau.
Hà Tín Gia cẩn thận nhìn sắc mặt Trần Bạch Phồn ngày một lạnh, cậu hắng giọng rồi đứng đắn nói: “Ừm, lập trình viên của Weibo tài quá… ờ… Em chỉ có thể tìm được một phần server thôi.”
Trần Bạch Phồn không nói gì mà chỉ lạnh lùng cầm điện thoại chụp ảnh cậu.
Hà Tín Gia thấy thế thì lập tức nói: “Nhưng! Bạn em! Bạn em chắc chắn làm được mà!”
Trần Bạch Phồn ung dung để điện thoại xuống, anh nhìn cậu chằm chằm. Hà Tín Gia nơm nớp lo sợ ngồi cạnh anh như thể sắp bị hành hung tới nơi, cậu run rẩy nhấc điện thoại gọi cho bạn cùng phòng ngày học đại học.
“Alo?” Hà Tín Gia giơ ngón cái ra cho Trần Bạch Phồn, ý bảo anh không cần lo lắng nữa, “Nhờ cậu giúp một chuyện nhé?”
“Cậu có thể tìm được IP của một người từ Weibo không?” Nghe được câu trả lời của cậu ta thì Hà Tín Gia thở phào nhẹ nhõm, cậu đắc ý liếc Trần Bạch Phồn, “Có thể hả, vậy cậu có thể giúp tôi ——”
Hà Tín Gia còn chưa nói xong thì đã bị đối phương ngắt lời, nụ cười của cậu cứng lại: “Hả?… Chờ, chờ ch ——”
Bên kia đã ngắt máy.
Hà Tín Gia ngơ ngác buông điện thoại xuống, đề nghị: “Chúng ta khỏi tìm thì hơn.”
Trần Bạch Phồn cau mày: “Bạn em nói gì?”
“Cậu ta tìm được, nhưng chuyện này thất đức nên cậu ta sẽ không làm đâu.”
“…”
“Thật ra chúng ta cũng không cần phải tìm IP làm gì.” Hà Tín Gia lướt lướt mấy bài post trước của chủ Weibo, “Có địa chỉ mà? Học viện nghệ thuật phía Tây của Bạc Thành.”
“Cũng đúng.” Trần Bạch Phồn nhếch môi, “Anh đây cầm điện thoại đến cái trường kia hỏi từng người một xem có quen chủ post này không, sau đó quan sát vẻ mặt của họ rồi phân tích xem người đó có nói dối hay không hả?”
Hà Tín Gia: “…”
Trần Bạch Phồn bực bội dựa lưng vào tường, anh chậc một tiếng, nghĩ lại mấy comments trên Weibo bèn nói: “Không được.”
“Hả?”
“Anh phải về chiến đấu đây.”
“…”
Lâm Vi đang đạp xe, anh vừa nhai kẹo cao su vừa nhận điện thoại: “Gì đấy?”
“Anh à,” Lâm Chỉ cố tỏ ra bình tĩnh, cô hỏi nhỏ: “Ha ha ha anh có thấy top Weibo hôm nay không? Trời ạ ——”
Lâm Vi ngắt lời cô: “Chưa thấy, em gọi điện cho anh là để nói cái này à?”
“Em nói với anh chút thôi mà…”
“Đừng làm phiền anh, anh còn đang đạp xe đấy.”
Lâm Vi ngắt máy, anh đậu xe ở cửa một nhà hàng tiện lợi, nhớ tới giọng điệu của Lâm Chỉ thì đột nhiên cảm thấy hơi quai quái đâu đó bèn lấy điện thoại ra nhìn.
Đã lâu lắm rồi anh không vào Weibo, ngay cả app cũng đã xóa lâu rồi. Lúc này phải onl Weibo trên web, vừa vào đã thấy bài post thanh minh của An Nhu.
Lâm Vi hơi hơi sửng sốt, vô tình bấm vào nhìn.
Trong số mấy bình luận mới nhất thì có một bức ảnh: A a a đại đại, có người nói đây là chị á, thật hay giả thế?
Lâm Vi vừa click vào tấm hình kia thì chợt ngừng thở.
Đó là lúc anh học đại học năm hai, có một quãng thời gian học chung môn với An Nhu bèn chụp lén. Lâm Vi đột nhiên nhớ tới cú điện thoại vừa nãy của Lâm Chỉ bèn cau mày gọi lại: “Em đăng ảnh của An Nhu lên à?”
“…” Lâm Chỉ vội vàng giải thích, “Không phải, em chỉ cho bạn cùng phòng xem thôi… Là cậu ta tự đăng! Em đã ngăn cản rồi, thật đấy, nếu em mà muốn thì đã đăng lên lâu rồi.”
Lâm Vi tức tới độ bật cười: “Vậy sao em không bảo cô ta xóa bài đi.”
Lâm Chỉ nói nhỏ: “Không biết cô ấy đi đâu rồi, vẫn chưa về KTX.”
“Vậy em gửi ảnh chụp, họ tên, cách thức liên lạc của cô ta cho anh, mau lên.”
Nói xong bèn ngắt máy.
Lâm Vi sờ trán, lướt lướt danh bạ, bấm vào số điện thoại mà anh chưa từng dám gọi, định nhắn tin cho người đó, nhưng lại không biết phải nhắn gì.
Sau khi tắm rửa xong thì tâm trạng của An Nhu vẫn không tốt hơn chút nào, cô uể oải cầm điện thoại.
Cô click vào Weibo đọc tin nhắn, tuy rằng hầu hết mọi người đều hỏi chuyện ảnh chụp của cô, nhưng cũng không ít fans lâu năm gửi lời an ủi làm An Nhu tươi tắn hơi một chút
An Nhu lướt xuống phía dưới, đúng lúc thấy một account Weibo rất quen. Trước kia mỗi lần cô dùng account Nhu Chỉ post bài đều thấy người này bình luận, cũng coi như là fan trung thành của cô từ lâu.
An Nhu bấm vào tin nhắn của người đó thì ngớ người ra.
【Oa oa oa Nhu Chỉ ơi.】
【 Không biết chị có đọc được tin của em không, thật sự rất xin lỗi chị, bài post lúc nãy là do bạn cùng phòng của em làm, em không ngăn cậu ta được, hu hu, thật sự xin lỗi chị.】
【 Bây giờ em cũng không liên lạc được với cậu ta, chờ khi nào cậu ta về em nhất định sẽ bắt cậu ta xóa bài!! Chị đừng hoảng nha!!!】
An Nhu mím môi, tuy rằng cô không biết tại sao bạn cùng phòng với cô bé này lại có ảnh chụp của cô, nhưng mà ——
Cô nhanh chóng nhắn lại: Em có thể gửi phương thức liên lạc của bạn cùng phòng cho chị không?
Bên kia đáp rất nhanh: Được ạ.
Chẳng mấy chốc, cô ấy đã nhiệt tình gửi ảnh chụp, tên, cách thức liên lạc của Tiểu Văn cho cô rồi mới hỏi: Nhưng chị muốn làm gì ạ? Chị định tới đây tìm cậu ta sao?
An Nhu: Chị định kiện cô ta.
Tiểu Dư: “…”
Tiểu Dư: Ngầu vậy luôn á?
Tiểu Dư: Để em gửi cả địa chỉ của cậu ta cho chị nhé, có cần số thẻ căn cước của cậu ta không ạ?
An Nhu đang định nhắn lại thì Trần Bạch Phồn gọi điện cho cô, giọng anh rất dịu dàng, làm cô cảm thấy yên lòng: “Tắm rửa xong chưa?”
An Nhu nằm trên giường, cô ừ một tiếng, nói chuyện vừa nãy cho anh: “Mới nãy có một fan cho em biết cô ấy là bạn cùng phòng với chủ post, để lát nữa em xác nhận xem có đúng không.”
Trần Bạch Phồn cũng ừ, sau đó anh không nói gì nữa.
An Nhu nghe thấy tiếng bàn phím lạch cạch ở đầu dây bên kia bèn khó hiểu hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
“Đánh chữ.”
“Em biết anh đang đánh chữ rồi, em hỏi anh làm gì cơ.”
“Anh đang chiến đấu.”
“Hả?”
“Anh đang chiến đấu với mấy tên anh hùng bàn phím trên mạng.”
An Nhu: “…”
Tâm trạng tồi tệ cả ngày nay của cô lập tức bị đánh tan bởi những lời này của anh.
An Nhu buồn cười, cô nhẹ nhàng nói: “Chiến đấu gì chứ, anh mau đi tắm đi.”
An Nhu nói thêm với anh vài câu bèn ngắt máy.
Cô nhìn số điện thoại mà Tiểu Dư gửi tới bèn gọi điện thoại cho Tiểu Văn, có thể là thấy số điện thoại ở Bạc Thành nên Tiểu Văn cũng không ngắt máy mà nghe.
An Nhu bình tĩnh hỏi: “Có phải là Lý Văn không ạ?”
“Đúng rồi, ai thế?”
“Weibo của cô là Văn Văn Văn Văn mỗi ngày đều nhiều chuyện đúng không?”
“… Ai vậy?”
Nghe thấy giọng nói bắt đầu trở nên hoảng loạn của bên kia thì tâm trạng An Nhu tốt hơn hẳn, cô cười khẽ: “Lúc nãy không phải tôi đã nói rồi ư, cô cảm thấy vì là thế giới ảo nên tôi không tìm thấy cô đúng không?”
Nói xong bèn ngắt máy, thấy Tiểu Văn gọi lại cũng không nghe máy mà chặn luôn.
Sợ gần chết. An Nhu lẩm bẩm.
Lúc An Nhu đang định bảo Trần Bạch Phồn chuẩn bị hồ sơ thì có một dãy số xa lạ nhắn tin cho cô.
【Anh là Lâm Vi, xin lỗi em, mấy bức ảnh kia là do em gái anh cho bạn cùng phòng của nó xem, không ngờ bạn cùng phòng lại post ảnh lên mạng. Đây là cách thức liên lạc với bạn cùng phòng của nó. Có việc gì cần em có thể tìm anh, rất xin lỗi em.】
Nếu anh ta nói thế thì có nghĩa Lâm Vi là người chụp mấy bức ảnh kia.
An Nhu miễn cưỡng có thể hiểu ra tiền căn hậu quả rồi, đơn giản là anh ta biết bút danh của cô, sau đó nói cho em gái mình, em gái anh ta lại kể cho bạn cùng phòng.
Sau khi nghĩ kỹ thì cô lạnh lùng nhắn lại: Anh xóa ảnh tôi đi là được.
Bên này, Trần Bạch Phồn còn đang chiến đấu với anh hùng bàn phím nghe thấy tiếng chuông cửa. Tối thế này còn tới tìm anh thì chỉ có thể là Hà Tín Gia, Trần Bạch Phồn cũng không vội mà lề mề một lát mới lết ra huyền quan mở cửa.
Hà Tín Gia dựa lưng vào tường, cậu đứng đắn nói: “Người bạn kia của em nói, vì là trang web trường nên không tra được IP cụ thể, nhưng cậu ta có thể phá code để xóa bài post đó đi.”
Trần Bạch Phồn khó hiểu hỏi: “Sao đột nhiên cậu ta chịu làm việc thất đức này vậy?”
Hà Tín Gia thuận miệng nói: “Vợ cậu ta cũng thích truyện tranh của An Nhu.”
Trần Bạch Phồn không nói gì nữa, anh nghĩ một lát: “Để anh hỏi An Nhu đã.”
Đúng lúc đó, điện thoại của Hà Tín Gia rung lên, cậu cúi xuống nhòm: “Ồ, bạn em nói chủ Weibo tự xóa post đi rồi.”
Trần Bạch Phồn nhớ tới những gì An Nhu vừa nói thì tỉnh ngộ.
Hà Tín Gia ngáp dài ngáp ngắn, cậu nói nhỏ: “Anh còn nhớ chuyện lúc trước em bị bạn đăng ảnh lên không, may mà em phát hiện sớm, không bị ai nhìn thấy.”
“…”
“Làm thế cũng chưa đủ cơ sở để kiện đâu, cùng lắm thì mình được bồi thường mấy đồng. Thà mình xài chiêu “gậy ông đập lưng ông”, đăng ảnh của người ta lên Weibo cho hả giận còn hơn.”
“Thế hình như không tốt đâu.” Trần Bạch Phồn từ chối.
Hà Tín Gia liếc anh, cậu nói tiếp: “Nghe nói chủ Weibo kia bị ghét lắm, cứ phân tích ngôi sao nào phẫu thuật phẩm mĩ, ngũ quan của ca sĩ nào ——”
Sau đó, Trần Bạch Phồn ngước mắt lên, hỏi: “Em có ảnh chụp của người đó hả?”
“…”