Ứng Thư Hà nhìn cô chằm chằm hơn nửa phút. An Nhu bị nhìn tới chột dạ bèn vội vàng giải thích: “Không phải, tớ có lý của tớ mà, nhà ở ngay đây nên nếu chạm mặt thì xấu hổ lắm.”
Ứng Thư Hà không thèm nói chuyện với cô nữa, cô ấy đi ra mở hé cửa, thật cẩn thận thò đầu ra ngoài. Rác rưởi đổ tung ngoài cửa đã được dọn sạch sẽ, người đàn ông đi ra trông rất mảnh khảnh, tay dài chân dài nên có vẻ hơi hơi gầy yếu. Có thể là trong nhà có máy sưởi nên cậu ta mặc áo ngắn tay và quần đùi, làn da lộ ở bên ngoài trắng tới khó tin. Những chỗ khác đều rất bình thường, nhưng mà cái gây chú ý nhất là,
Người này đeo mặt nạ Spider Man, đôi mắt của mặt nạ còn phát ra màu lam, mặt nạ che khuất cả khuôn mặt.
“…” Người này có bệnh à.
Ứng Thư Hà vô ý thức liếc về An Nhu đứng sau, định tìm kiếm cảm xúc tương tự ở mắt đối phương nhưng lại phát hiện cô sớm đã trốn tới chỗ sô pha, cả người cuộn lại, chống tay lên tay vịn nhìn cô ấy chằm chằm.
Khóe miệng Ứng Thư Hà giật giật, đột nhiên lui về phía sau. Cô ấy đột nhiên nổi hứng trêu An Nhu bèn bình tĩnh nói: “Anh chàng nha sĩ kia về rồi.”
Nghe thấy thế thì An Nhu khó tin trợn tròn mắt, cô không dám qua đó bèn vội vàng nói nhỏ: “Vậy cậu mau đóng cửa đi! Đóng đóng đóng!”
Ứng Thư Hà lại nhìn ra bên ngoài vài giây.
Shipper đứng đấy hiển nhiên cũng shock tới đờ người, anh ta dại ra chừng nửa phút, đến khi người nọ nhắc nhở mới đưa túi cho cậu: “Chào anh, tôi đưa cơm ạ.”
Hà Tín Gia giơ tay gãi gãi đầu, tóc còn lộn xộn vì mới ngủ dậy. Cậu cũng không hề tức giận khi bị gọi dậy mà chỉ bình tĩnh nói: “Tôi không gọi cơm hộp.”
Shipper nghe vậy bèn cúi đầu nhìn phiếu trong tay, nói: “Nhưng địa chỉ điền nhà này mà, có thể là bạn bè hoặc người thân…”
“Không phải tôi.” Hà Tín Gia trực tiếp đóng cửa lại.
Thấy thế, Ứng Thư Hà quay đầu lại nhìn về phía An Nhu, cô vội vàng nói: “Shipper lại đây thì tính sao?”
“Lại đây á…” Vẻ mặt An Nhu lúng ta lúng túng nhưng giọng thì rất bình tĩnh, “Cậu sợ gì chứ, mình có làm chuyện gì trái lương tâm đâu.”
Ứng Thư Hà không dọa nổi cô nên cảm thấy hơi bất ngờ, cô ấy cũng không nói gì mà ra ngoài nhận cơm hộp.
Lúc cô vào nhà thì An Nhu đã biến đâu mất rồi, cửa phòng vốn mở rộng thì giờ đóng chặt lại. Ứng Thư Hà nghi ngờ đặt cơm trên bàn rồi vào phòng, chăn trên giường căng phồng, hiển nhiên trong đó có người. An Nhu nghe thấy tiếng động thì thò đầu ra, cẩn thận hỏi: “… Đi chưa?”
Ứng Thư Hà: “…”
“Đi chưa? Có phát hiện là tụi mình cố ý không?” An Nhu hỏi lại.
“Lừa cậu đấy, nha sĩ không về, người đối diện là nam.”
“…”
“Cậu bảo không làm chuyện trái với lương tâm cơ mà? Sao phải sợ?”
“…”
Chiều ngày , trước khi Ứng Thư Hà đến phòng khám thì gọi điện thoại cho An Nhu, không bao lâu hai người đã đứng ở ngoài phòng khám rồi vào cùng nhau. Bởi vì hai người đã sớm hẹn trước nên rất nhanh đã được y tá dẫn tới phòng khám.
Vừa lúc đi ngang căn phòng mà lúc trước cô nhìn thấy Trần Bạch Phồn, An Nhu bèn liếc mắt nhìn qua.
Sau đó, ánh mắt dính chặt vào chỗ đấy.
Trần Bạch Phồn dựa lưng vào cửa sổ, khẩu trang kéo xuống phân nửa, đang cúi đầu sửa sang lại đồ vật. Anh đeo một chiếc kính nha khoa trong suốt nên khí chất trông lạnh lùng hơn hẳn bình thường, sống mũi thẳng, lông mi cong cong dưới đèn như sáng lên.
Dường như mới vừa giải phẫu xong nên dụng cụ bên cạnh hơi lộn xộn. Bên cạnh Trần Bạch Phồn là một người y tá, lúc này hai người đang vừa sửa sang dụng cụ vừa câu được câu không mà trò chuyện. Vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, giọng nói khe khẽ cũng tản mạn lười biếng.
An Nhu ngừng nhìn rồi nhấc chân bước vào phòng khám của Ứng Thư Hà. Cô đến cũng chẳng có ích gì cả, không có cơ hội để nói chuyện với anh, với cả hình như tự nhiên tìm anh để nói chuyện thì trông cũng rất khó hiểu.
Sau khi trị liệu xong, hai người cầm đơn thuốc bác sĩ cho đi đến quầy thanh toán. Ứng Thư Hà đưa đơn cho y tá còn An Nhu đứng ở bên cạnh cô ấy kiên nhẫn chờ đợi. Cô hơi hơi nhìn thoáng qua phòng khám kia, vẻ mặt trông rất mất mát.
Ngay lúc hai người các cô chuẩn bị phải đi thì như biết được sự mong đợi của cô, Trần Bạch Phồn bước ra khỏi phòng.
Dường như anh có chuyện muốn nói với y tá nhưng đúng lúc nhìn thấy An Nhu thì dừng bước, đôi môi hơi mở ra cũng khép lại. An Nhu cũng không tránh đi mà chỉ lạnh nhạt nhìn anh. Chẳng mấy chốc Trần Bạch Phồn đã ngừng sửng sốt, anh lễ độ gật gật đầu chào cô rồi quay đầu nói mấy chuyện với y tá.
An Nhu rũ mắt cầm đơn thuốc cho Ứng Thư Hà, hai người quay đầu đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng khám, Ứng Thư Hà tò mò hỏi: “Cậu quen anh nha sĩ kia à?”
“Không.” An Nhu nói dối.
Ứng Thư Hà nghĩ ngợi một lát rồi tạm thời tin lời cô nói: “Tớ cảm thấy cậu đến khám răng với tớ hình như khá vô ích, tóm lại nha sĩ của tớ không phải anh ta nên các cậu căn bản là không có cơ hội tới gần.”
An Nhu liếc cô ấy, lạnh lùng nói: “Tớ chỉ đơn thuần đi chung với cậu thôi.”
Ứng Thư Hà không thèm để ý đến cô, tiếp tục nói: “Nếu không cậu cũng đến xem răng nữa đi? Nhưng mà hình như hàm răng của cậu chẳng có vấn đề gì cả… Nếu không để lần sau tớ hỏi xem bọn họ có số điện thoại làm việc gì đó không.”
“Số điện thoại làm việc tớ đã…” An Nhu đột nhiên phản ứng kịp, cô nuốt những lời còn lại vào, “Cậu hỏi đi.”
Ứng Thư Hà đột nhiên hiểu được điều gì đó.
“Cho nên cậu định đi khám răng nữa à?”
“Không.”
“Vậy để tớ kiếm lý do cho, cậu nói cậu muốn kiểm tra hàm răng.”
“…”
Sau khi dẫn Ứng Thư Hà lên xe taxi thì An Nhu bèn đi dạo ở gần đó, tìm một quán trà sữa rồi vào ngồi, cô bưng ly ca cao nóng lên nhấp hai ngụm, mắt vẫn nhìn điện thoại chằm chằm.
Cô đặt cái ly xuống, ngòn trỏ gõ gõ trên bàn.
Ba giây sau, An Nhu cầm điện thoại gọi cho phòng khám nha khoa Ôn Sinh.
Lần trước tẩy răng đã hối hận lắm rồi, lần này sao lại còn xài cái cách này nữa chứ…
Bỗng dưng thấy đi khám răng cũng sẽ nghiện là thế nào…
Không khống chế được a a a a a.
Người trong tiệm trà sữa cũng nhiều nên hơi ồn ào, bên tai cô vang lên những tiếng tút tút, trong lúc chờ đợi thì An Nhu đột nhiên thất thần, nghe được nội dung nói chuyện của hai nữ sinh đằng sau.
“Đau chết mất, gần đây mỗi lần bà dì đến thì răng khôn của tớ lại nhiễm trùng, cậu nói xem tớ có nên nhổ không.”
“Nhổ đi, nếu không sau này mỗi lần bị cậu đều đau đấy.”
Bởi vì thất thần nên lúc An Nhu mở miệng ra định nói là “Kiểm tra hàm răng” thì biến thành “Nhổ răng khôn”.
Đầu óc cô đột nhiên chết máy, ngay cả khi đầu dây bên kia hỏi lại một lần cô cũng không hề phát hiện.
Trần Bạch Phồn mở cửa vào nhà đã thấy Hà Tín Gia đang nằm trên sô pha chơi game.
Hà Tín Gia lướt nhanh trên màn hình, cậu nói nhỏ: “Anh, anh rang cơm cho em nhé?”
Trần Bạch Phồn cởi áo khoác ra rồi lạnh lùng hỏi: “Không gọi cơm hộp à?”
“Em quên mất.”
Trần Bạch Phồn dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cậu rồi duỗi tay rót nước ấm thong thả uống.
Anh cẩn thận suy xét vài giây rồi nghiêm túc đề nghị: “Nếu không thì em đi tìm việc làm đi.”
Cứ ở nhà mãi có hại với sức khỏe lắm.
Ấn đường Hà Tín Gia giật giật, cậu tỏ ra không thể tin nổi nhưng đầu ngón tay không hề dừng lại chút nào. Sau đó cậu nghiêm túc nói cho Trần Bạch Phồn biết bản thân mình giàu thế nào: “Năm ngoái em chỉ bán bản quyền cuốn tiểu thuyết cho điện ảnh và truyền hình cũng thu được một ngàn vạn rồi.”
Trần Bạch Phồn không biết phải tốn bao nhiêu năm nữa mới thu được một ngàn vạn: “…”
“Anh, nếu anh thích thì em có thể mở cho anh ba cái phòng khám.”
“Không…”
Hà Tín Gia rất là âu sầu: “Xem tiền lương bây giờ của anh thì không biết bao giờ mới đủ tiền mở một phòng nữa.”
Trần Bạch Phồn liếc cậu chứ không nói gì, sau đó anh lập tức về phòng vào weibo, bình luận dưới bài post mới nhất của Tín Thụ: Haha, viết văn tệ thế có ra sách tôi cũng không thèm mua
Sau đó anh bị chửi hội đồng.
Tin nhắn bị oanh tạc, toàn người mắng.
Trần Bạch Phồn hơi đau lòng.
Mới nãy anh bị người ta nhục nhã nên đáp trả thôi, không ngờ lại có nhiều người mắng anh như vậy.
Không ai thích anh hết TUT.
Lịch kiểm tra răng của An Nhu là vào buổi chiều, trên sô pha có tốp ba tốp năm người đang ngồi, còn có cả hai người dựa lưng vào tường nói chuyện phiếm.
An Nhu đi thẳng tới quầy báo tên với y tá, rất nhanh đã được dẫn tới phòng khám của Trần Bạch Phồn.
Thấy lại là cô thì Trần Bạch Phồn tỏ ra sửng sốt vô cùng, An Nhu vô ý thức mà cúi đầu tránh đi ánh mắt của anh.
Cô hành động rõ ràng lắm à? Đâu có nhỉ…
Gần đây cũng chỉ có phòng khám nha khoa này thôi.
Hơn nữa lần trước cô để anh tẩy răng, cảm thấy anh kỹ thuật tốt nên tìm anh thêm lần nữa cũng đâu phải chuyện lạ gì.
Trần Bạch Phồn cũng không nói gì mà lấy một chiếc khẩu trang mới toanh đeo lên. An Nhu rất tự giác mà ngồi lên ghế nha khoa, đờ đẫn nhìn đèn bên trên.
Ngay sau đó, y tá đứng cạnh nói giúp cô: “Bác sĩ Trần, cô ấy hẹn nhổ răng khôn ạ.”
An Nhu chết ngắc, cô quay đầu nhìn về phía hộ sĩ: “Cái…”
Không đợi cô nói xong Trần Bạch Phồn đã gật đầu tỏ vẻ mình biết rồi, anh chiếu đèn vào miệng cô, ôn tồn nói: “Há miệng.”
Nghe thấy giọng anh, An Nhu lập tức nuốt những lời định nói vào, ngoan ngoãn há miệng ra. Mắt cô trợn tròn, to hơn hẳn ngày thường, vẻ mặt cũng ngơ ngơ ngác ngác.
Trần Bạch Phồn cong môi, anh làm bộ làm tịch cầm kính hiển vi soi răng lên kiểm tra nửa phút, sau đó dùng bàn tay đã đeo găng của mình sờ sờ vào chiếc răng số bảy, cũng chính là chiếc răng cuối cùng của hàm.
“Chiếc răng khôn này không mọc hoàn toàn, một bộ phận lợi hơi ôm răng làm cặn đồ ăn đi vào thì sẽ rất khó ra, như thế sẽ gây ra đủ thứ bệnh.” Trần Bạch Phồn rút đèn ra lẩm bẩm nói, “Nên nhổ thật.”
… Đợi chút.
Hình như cô có răng khôn đâu?