Edit: Spum-chan
Hai tháng sau, điện Dưỡng Tâm, Hoàng đế nằm trên long ỷ, hỏi vài vị thần tử trong điện:
“Về chuyện Tô Bỉnh Văn, chư vị ái khanh thấy thế nào?”
Thân thể Hoàng đế gầy gọt, nhưng ánh mắt không hề mất đi sắc bén. Ánh mắt ngài lướt qua Hình Bộ Thượng Thư, Hình Bộ Thị Lang, Lại Bộ Thị Lang, cuối cùng dừng trên người Ngô Ảnh Trạch.
“Ấn luật pháp triều ta, định là tội xét nhà trảm thủ.” Có người trả lời như vậy.
“Ừm……” Hoàng đế khẽ gật đầu, ánh mắt hàm chứa dụng ý sâu xa nhìn Ngô Ảnh Trạch, hỏi: “Ảnh Trạch, ngươi thấy thế nào?”
Thánh Thượng lại thử mình …… Khi Thánh Thượng xử lí loại chuyện này sẽ không chút lưu tình, lại còn cố tình hỏi mình. Ngô Ảnh Trạch lấy lại bình tĩnh, hồi đáp:
“Bán quan chức, thu hối lộ, lạm dụng chức quyền, tội không thể tha.”
Giọng điệu ngắn gọn hữu lực, nhấn mạnh ý kiến của hắn.
Đương nhiên, không phải Ngô Ảnh Trạch không nghĩ đến việc cầu tình cho Tô Bỉnh Văn…… đó dù sao cũng là nhạc phụ tương lai của hắn mà. Nhưng ở trước mặt đương kim Thánh Thượng, ở trước mặt văn võ bá quan, ở trước mặt dân chúng thiên hạ, hắn phải có lập trường kiên định cho chính mình.
Hắn là tướng của một nước …… Nếu đã chọn con đường này, thì nhất định phải biết cách gánh lấy trách nhiệm…… Cho dù vì thế mà thương tổn đến người hắn yêu nhất.
“Ảnh Trạch.” Hoàng đế vừa lòng gật đầu, lại nói: “Tô Bỉnh Văn là nhạc phụ tương lai của ngươi, tội danh hắn phạm phải một khi bị định ra, Tô gia sẽ không bao giờ khôi phục được nữa…… Ngay cả như vậy, ngươi vẫn muốn cưới nữ nhi hắn sao?”
Ngụ ý, là muốn Ngô Ảnh Trạch giải trừ hôn ước.
“Hôn nhân này là gia phụ Ảnh Trạch định ra …… Nay gia phụ bệnh mất, Ảnh Trạch vẫn có trách nhiệm thực hiện ước định.”
“Ai……” Hoàng đế thở dài. “Nói không sai, nhưng dù sao Tô Bỉnh Văn cũng là tội nhân. Đương triều Tể tướng cưới nữ nhi tội nhân, về tình về lí đều không hợp, cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của ngươi.”
“Bệ hạ……”
“Như vầy đi…… Ảnh Trạch.” Hoàng đế nhìn hắn, bỗng nhiên cười nhẹ. “Trẫm gả công chúa Ưu La cho ngươi, sao hả?”
Ngô Ảnh Trạch bỗng chốc ngẩn ra, mấy đại thần xung quanh cũng kinh ngạc không thôi.
Công chúa Ưu La là con gái nhỏ nhất của Thánh Thượng, năm nay mới mười ba tuổi, dịu dàng đằm thắm, rất hiếu thảo, là niềm vui của Thánh Thượng.
“Bệ hạ……”
Ngô Ảnh Trạch biết hành động này của Thánh Thượng…… Mục đích chính là khiến cả đời này của hắn đều bị Hoàng tộc Long thị trói buộc chặt chẽ.
“Sao, ngươi không muốn?” Ánh Hoàng đế sáng như đuốc.
“Công chúa thiên kim chi khu, quốc sắc thiên hương, thần chỉ e không xứng với công chúa, tội cho nàng ……”
“Không xứng?” Hoàng đế bật cười cắt ngang lời hắn. “Ngươi là người trẫm xem trọng nhất, nếu ngươi không xứng, trẫm cũng không biết còn ai xứng hơn nữa…… Ảnh Trạch, ngươi đừng tìm cớ chống đẩy.”
“Thần không dám.” Ngô Ảnh Trạch trấn định nói: “Nhưng Công chúa điện hạ còn nhỏ như vậy…… Chỉ sợ không thích hợp.”
“Cũng đúng.” Hoàng đế nghĩ nghĩ, rồi mới gật đầu nói: “Vậy đợi vài năm nữa đi…… Trẫm sẽ nhớ rõ chuyện này đó, Ảnh Trạch à.”
Từ điện Dưỡng Tâm đi ra, Ngô Ảnh Trạch không biết mình nên có biểu tình thế nào.
Hắn không yêu Tô Tình, nhưng lại càng không muốn phụ Tô Tình để đi cưới một người vốn không gặp được mấy lần – công chúa Ưu La.
“Tể tướng đại nhân đúng là tiền đồ vô lượng a……”
Hình Bộ Thượng Thư ý vị sâu xa nói một câu, khiến Ngô Ảnh Trạch cười khổ không thôi.
“Vì sao? Vì sao? Vì sao……?!”
Trong phòng không ngừng mà truyền đến tiếng đồ vật bị ném vỡ.
Tô Tình giống như phát điên thấy đồ là ném, tận lực muốn phát tiết hết tất cả phẫn nộ trong lòng.
“Tiểu thư……” Thị nữ ở bên nơm nớp lo sợ khuyên nhủ: “Xin người bình tĩnh một chút……”
“Bình tĩnh? Bình tĩnh như thế nào?” Hốc mắt Tô Tình chứa đầy lệ, kích động gào to: “Phụ thân làm ra loại chuyện này…… Nhà chúng ta xong rồi! Xong rồi!”
Tô Tình vĩnh viễn cũng sẽ không quên ánh mắt sợ hãi khi phụ thân bị quan binh mang đi, sẽ không quên kinh ngạc mà Ngô Ảnh Trạch ban cho nàng…… bộ dáng của hắn lúc đó, cực kỳ bình tĩnh, cũng sẽ không quên khi nghe nói Hoàng đế ban hôn cho Ngô Ảnh Trạch, trong lòng mình có biết bao nhiêu tuyệt vọng……
Nếu lúc này đây Ngô Ảnh Trạch thật sự vứt bỏ mình, hắn không những được cưới công chúa làm phò mã, còn có thể cùng Thuận vương gia âm thầm qua lại tương thân tương ái……
Ngô Ảnh Trạch quyền khuynh thiên hạ…… Sao lại không cứu được phụ thân của mình? Hắn nhất định là không muốn, không muốn! Mình không thể cho hắn gì cả, mình với hắn mà nói chỉ là một trói buộc mà thôi……
Hắn muốn thoát khỏi loại nữ nhân dây dưa không dứt như mình…… Hắn vốn dĩ …… vẫn ghi hận chuyện đêm hôm đó!
Tô Tình càng nghĩ càng bi thương, càng nghĩ càng khổ sở, mấy ngày trước vừa được tin tức cực tốt kia…… giờ phút này lại biến thành cực kì tức giận.
Nếu Ngô Ảnh Trạch biết được chuyện kia, nhất định sẽ càng thêm căm hận mình……
“Kẹt” một tiếng, cửa mở.
“Rốt cuộc muội đang làm gì vậy……?”
Ngô Ảnh Trạch nhìn căn phòng bừa bộn và thị nữ lạnh run gần đó, nhíu mày.
“Ảnh Trạch –!”
Nàng chạy tới chỗ hắn, nắm chặt lấy tay hắn.
“Huynh có thể cứu phụ thân của muội đúng không! Huynh cứu ông ấy đi! Xin huynh cứu ông ấy……”
Ngô Ảnh Trạch bình tĩnh nhìn mái tóc hỗn độn, gương mặt khóc lóc của nàng, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vì sao……” Tia hy vọng cuối cùng của Tô Tình, bị dập tất một cách vô tình.
“Chuyện này ta cũng hết cách rồi, Tô đại nhân phạm tội quá nặng, hơn nữa lấy lập trường của ta mà nói, ta càng không thể thiên vị ông……”
“Ngươi chỉ lấy cớ thôi!” Tô Tình kích động cắt ngang lời của hắn: “Ảnh Trạch…… Ngươi muốn vứt bỏ ta phải không? Ngươi rõ ràng chỉ muốn vứt bỏ ta để cưới công chúa Ưu La!”
“Muội đừng cố tình gây sự.” Ngô Ảnh Trạch lạnh nhạt nói: “Đề nghị kia thật ra chỉ là do Thánh Thượng hứng thú nhất thời nói ra, không có thật đâu.”
“Ta không có cố tình gây sự…… Hiện giờ mỗi người đều đối đãi với ngươi như phò mã …… Hơn nữa chuyện nhà của ta lại thành ra thế này, ngươi dạy ta phải làm sao đây!?”
“Ta sẽ không cưới công chúa Ưu La.” Ngô Ảnh Trạch khẳng định.
“Nhưng ngươi cũng không cách nào cự tuyệt Thánh Thượng!” Tô Tình không chịu nổi áp lực, rốt cục thất thanh khóc rống lên.“Ta nên làm cái gì đây…… nên làm cái gì bây giờ……”
“Cho dù không cứu được phụ thân muội…… ta cũng sẽ chăm sóc muội.”
Trầm mặc một lúc lâu, Ngô Ảnh Trạch thản nhiên nói.
Tô Tình ở trong phòng một mình khóc đến tối.
Không biết từ khi nào, ngoài cửa sổ ầm ĩ tiếng mưa to.
Nước mắt đã không còn, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng…… Tô Tình từ từ ngẩng đầu, nhìn giọt mưa ngoài cửa sổ.
Nàng thật sự đã không còn đường để đi …… Phụ thân phạm vào tử tội, đệ đệ không ở bên người, vị hôn phu khoanh tay đứng nhìn……
Trên đời này, còn có ai có thể cứu vớt cả nhà bọn họ đây?
Tô Tình không phải người có thể dễ dàng nhận thua, dễ dàng cam tâm. Nàng biết mình còn một món vũ khí cuối cùng……
Một thứ làm cho nàng từng vui mừng, giờ lại thống khổ, nhưng hẳn là có thể cứu vớt được nàng.
Ngô Ảnh Trạch…… Ta quyết định bắt đầu từ hôm nay, cùng ngươi chia lìa.
Tuy rằng ta yêu ngươi, nhưng ta càng yêu…… chính mình.