Edit: Spum-chan
Tô Tình thất thanh kêu lên: “Ngươi tới đây làm gì……”
“Xin ngươi tránh ra.” Giọng điệu Ngô Ảnh Trạch trầm thấp, vô cảm.
Tô Tình run rẩy, bất tri bất giác lui sang một bên, nhường đường.
Từ ba năm trước tới nay, lần đầu gặp lại, nàng chợt phát giác, mình vẫn không có dũng khí nhìn thẳng vào mắt của Ngô Ảnh Trạch, càng nói gì đến châm chọc hắn hay cười nhạo hắn.
Tô Tình thấy mình đã thua. Nàng mờ mịt tựa vào thân cây, nghĩ đến tương lai vận mệnh của mình.
“Tể tướng đại nhân…… Xin đừng……”
Quản gia Vương phủ còn đuổi theo phía sau. Ngô Ảnh Trạch không để ý tới, đi thẳng đến thư phòng.
Thị nữ Tiểu Tam đứng ở cửa thấy Ngô Ảnh Trạch đến, chỉ hơi cúi thấp đầu, không ngăn cản hắn.
Nàng thật sự rất hy vọng hai người sẽ không tiếp tục tra tấn lẫn nhau nữa.
“Nhược Đình!”
Kích động đẩy cửa ra, thanh âm người kia rét lạnh mà có chút run rẩy. Long Nhược Đình bị gió lạnh thổi vào mà nhíu mày lại, từ trong sách ngẩng đầu lên.
Ánh mắt kinh hãi, chỉ là thoáng chốc ngắn ngủi.
“Ngươi……”
Long Nhược Đình nhanh chóng đứng dậy, lướt qua Ngô Ảnh Trạch, đi đến ngoài cửa nói:
“Các ngươi lập tức rời khỏi nơi này, không có lệnh của ta không được tùy tiện đến gần.”
Bọn hạ nhân thức thời gật đầu, nhanh chóng kéo Tô Tình đang ngây ngốc rời đi.
Long Nhược Đình thở dài, sau đó đóng chặt cửa lại.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Long Nhược Đình xoay người, hơi tức giận hỏi: “Tể tướng đại nhân tới chơi, không thể bảo người thông báo một tiếng trước sao?”
“Nếu thông báo, ngươi còn chịu gặp ta sao?”
“…………”
Ngô Ảnh Trạch đứng bên Long Nhược Đình, ý cười bên môi mang theo một tia chua xót.
“Ngươi……”
Long Nhược Đình chú ý tới, bả vai và tóc Ngô Ảnh Trạch gần như đã ướt đẫm.
Trời lạnh như thế…… Người này, có phải điên rồi không?
“Ngô Ảnh Trạch……”
Y vừa định nói gì đó, nhưng lập tức bị hành vi kế tiếp cắt ngang.
Thời gian ngưng lại.
Long Nhược Đình bị đối phương ôm chặt vào lòng, tim y cũng căng thẳng theo.
Muốn tránh thoát…… nhưng sức lực của đối phương quá lớn……
“Rốt cuộc thì…… ngươi muốn làm gì?”
“Nhược Đình……”
Đầu Ngô Ảnh Trạch chôn ở cổ đối phương, nghe thấy hương thơm quen thuộc lại xa lạ kia, phút chốc chìm vào trạng thái gần như mê sảng nói.
“Nhược Đình…… Tư Ảnh kỳ thật là con của ta…… Đúng không?”
Thân thể Long Nhược Đình run nhẹ.
“…… Là của ngươi thì thế nào? Hiện giờ phụ thân của nó là ta, không có liên quan tới ngươi……”
“Vì sao ……” Thanh âm âm trầm vang lên, len vào nơi mềm mại nhất trong lòng đối phương. “Vì sao ngươi phải gánh lấy trách nhiệm phụ thân mà ta nên gánh? Vì sao ngươi phải giữ bí mật này…… nhiều năm như vậy?”
“Ngô Ảnh Trạch……” Long Nhược Đình hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại. “Ta nói lại lần nữa, việc này không liên quan tới ngươi ……”
“Nhược Đình…… Nói cho ta biết, ngươi yêu ta…… Ngươi yêu ta, đúng không?”
“Ngươi……”
“Thật sự là….. một vòng tròn thật lớn a.” Ngô Ảnh Trạch ha ha cười khẽ: “Kỳ thật vốn dĩ…… chỉ là chuyện yêu nhau đơn giản như vậy……”
“Ảnh Trạch……”
Rốt cuộc ngươi có biết mình đang nói gì hay không……?
Hôm nay…… rốt cuộc là ngày gì vậy? Vì sao ưu thương cùng nước mắt đã sớm chôn chặt vào đáy lòng, lại hiện ra sinh động như thế?
Cái ôm ấp áp này, tựa như trước kia……
Long Nhược Đình muốn cười, lại cười không nổi.
Y đột nhiên cảm thấy hoang mang.
Hôm nay, đâm thủng lớp ngụy trang này, từ nay về sau, bọn họ nên đối mặt như thế nào đây……?
“Tha thứ cho ta…… Nhược Đình……”
Thanh âm này, nghe thấy mà tâm không khỏi đau đớn.
Ngô Ảnh Trạch…… Ta vốn tưởng rằng, mình sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi.
Cánh tay hữu lực kia dần thả lỏng, sau đó đôi môi kia, cứ như vậy mà dồn dập áp xuống.
Môi chạm môi……hành vi này, vốn tưởng rằng, chỉ còn tồn tại cho trong trí nhớ hoặc mộng mị.
Không thể suy nghĩ, hành động theo bản năng đáp lại……Tựa như đã tìm lại được khát vọng từ rất lâu về trước.
Khi bản thân đối diện với tình yêu, thì ra cũng yếu đuối thế này sao……?
Long Nhược Đình mở mắt ra, định chấm dứt nụ hôn hơi thô bạo này, nhưng ngay sau đó, y cảm thấy đối phương không còn chút sức lực nào cả.
“Ngươi……”
Thân thể được buông lỏng, môi cũng được thả ra. Ngô Ảnh Trạch ngã xuống trên người y.
Trán nóng quá……
Thì ra là…… phát sốt.
Xem ra, hắn đã đúng dưới tuyết rất lâu……
Vì sao phải làm loại chuyện ngu xuẩn này……
Long Nhược Đình nhíu mày, thở dài một hơi.
Khi Ngô Ảnh Trạch tỉnh lại, đã là chạng vạng ngày hôm sau.
“Nhược Đình……”
Chuyện thứ nhất, là gọi tên người dường như chỉ có thể nhìn thấy trong mộng.
“Ta ở trong này, không cần gọi.” Long Nhược Đình xoay người, đi đến bên giường.
Ngô Ảnh Trạch nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện nơi này là phòng của Long Nhược Đình. Hơn nữa, là nơi bọn họ đã từng trải qua rất nhiều đêm bên nhau.
Thật sự là…… làm người ta hoài niệm.
“Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Hơn một ngày.” Long Nhược Đình mặt không chút thay đổi nói: “Đã hết sốt, lần sau xin đừng tới phủ ta nổi điên.”
“Nổi điên?”
“Trời rất lạnh, ngươi ăn mặc mỏng như vậy, trên người còn ướt đẫm …… Ngươi muốn chết có phải không?”
Ngô Ảnh Trạch không thèm quan tâm chỉ cười khẽ: “Thật vui a, ngươi còn lo lắng cho ta.”
“Ta chỉ là không muốn trong nhà có thêm một khối thi thể.” Long Nhược Đình lãnh đạm nói.
“Nhược Đình……”
Bỗng nhiên kéo nhẹ, thân thể thon gầy kia lại rơi vào cái ôm ấm áp của mình. Xúc cảm chân thật như thế……
Rốt cục không còn là mộng nữa.
“Nhược Đình…… Ta yêu ngươi, đây không phải lời nói dối.”
Long Nhược Đình không giãy dụa, trầm mặc một lát mới nói:
“…… Mặc kệ có phải là nói dối hay không, chúng ta đều đã đi quá xa…… đã làm những chuyện không thể quay lại, ngươi có biết không?”
“Ta biết.” Ngô Ảnh Trạch gật đầu. “Ta chỉ muốn hỏi, ngươi có chịu tha thứ cho ta hay không?”
“Ngươi không làm sai gì cả. Đừng nói tha thứ, ta thậm chí còn không có tư cách chỉ trích hành vi của ngươi.”
“Nhược Đình……”
Ngô Ảnh Trạch lo lắng siết chặt hai tay.
“Ta không có tức giận.”
“Ý của ngươi là……”
“Từ hôm nay trở đi, chúng ta là người xa lạ. Ngươi là Tể tướng, ta là Vương gia, ta có nhi tử tên là Tư Ảnh……” Ngón tay trắng nõn của Long Nhược Đình xoa lên mặt Ngô Ảnh Trạch, động tác cực kỳ dịu dàng.
“Tất cả…… bắt đầu lại đi.”