Edit: Spum-chan
Ngô Ảnh Trạch gặp lại Long Việt Băng, vào ngày thứ hai sau khi nhậm chức.
Triệu gia – Thúy Ngọc lâu, nụ cười Long Việt Băng cứng đờ, cứ như sợ Ngô Ảnh Trạch sẽ vạch trần thân phận của hắn.
Nhưng sao Ngô Ảnh Trạch có thể làm vậy chứ, hắn cười vung tay lên, ra hiệu cho thuộc hạ mang Long Việt Băng về phủ chậm rãi ôn chuyện.
Thái độ của Long Việt Băng rất kiên quyết, thà chết không chịu hồi kinh. Hắn thuộc về cuộc sống ngoài cung, đồng thời cũng thích gia chủ Triệu gia – đương nhiệm võ lâm Minh chủ – Triệu Du Vân.
Một khi đã vướng vào tình cảm, chỉ sợ có khuyên thế nào cũng chỉ là phí công.
Ngô Ảnh Trạch chỉ còn biết nói Long Việt Băng là một đứa nhỏ đã trưởng thành. Có lẽ, từ lần đầu tiên Long Việt Băng biết Long Nhược Đình, hắn cũng đã âm thầm hạ quyết tâm.
Đứa nhỏ này…… giờ đã không còn nhỏ nữa, biến thành một nam nhân thành thục biết suy nghĩ, nhưng vẫn cứ khiến người ta đau đầu.
“Ảnh Trạch, ngươi cảm thấy hiện giờ tiểu hoàng thúc…… có vui vẻ không?”
Ánh mắt Long Việt Băng, vô cùng chân thành.
Nhìn đôi mắt đen láy của hắn, Ngô Ảnh Trạch nhẹ giọng trả lời:
“Chắc là vậy…… chẳng qua, y vẫn là có chút lo lắng cho ngươi.”
“Vậy là tốt rồi……” Long Việt Băng như trút được gánh nặng.
Tình thúc cháu giữa Long Nhược Đình và Long Việt Băng khiến cho Ngô Ảnh Trạch rất cảm động. Đồng thời, cũng khiến hắn vô cùng bi ai khi nhớ tới Tô Nguyên.
Đứa nhỏ kia…… chỉ sợ cả đời này đều vô duyên với hắn.
Ngô Ảnh Trạch khẽ thở dài.
Hiện giờ Tô Tình là Hoàng hậu, một Hoàng hậu suốt ngày thấp thỏm lo âu.
Hai người khiến nàng tâm thần không yên…… Một là Tiểu Tư Ảnh không có huyết thống hoàng gia, hai là kẻ đã trốn khỏi ngai vị – Long Việt Băng.
Mấy ngày nay…… lời đồn lan truyền trong cung thật khiến người ta sợ hãi.
Long Nhược Đình vốn không có tình cảm gì với nàng, nếu chuyện hai người kia không xử lí cho tốt…… một khi có vấn đề gì, nàng chắc chắn xong đời.
Tô Tình hao hết tâm tư tìm được loại độc Liên Diễm, lại hao hết tâm tư tìm đến một nhóm sát thủ.
Một ngày nọ, nàng tới tìm Tô Nguyên.
“Nguyên nhi…… Đệ giúp tỷ tỷ một việc được không?”
“Giúp cái gì?”
Tô Nguyên nhìn vẻ mặt tiều tụy của tỷ tỷ, cảm thấy nàng càng ngày càng…… không đúng.
Tô Tình kéo cánh tay đệ đệ, khẩn cầu nói: “Đệ giúp tỷ tỷ…… giết Long Việt Băng, được không?”
Đồng tử Tô Nguyên thoảng qua một nét kinh ngạc.
“Tỷ…… ngươi điên rồi? Sao đệ có thể làm chuyện này?”
“Không còn kịp rồi…… Hiện giờ hành tung của Long Việt Băng đã bị phát hiện…… Nếu hắn nghe khuyên nhủ mà quay về kinh, nói không chừng…… Hoàng Thượng có thể sẽ trả ngai vàng lại cho hắn……”
“Nói bậy……” Tô Nguyên nhíu mày. “Sao có thể có chuyện hoang đường như thế chứ.”
“Sao lại không thể? Ngươi cũng biết tình cảm thúc cháu của bọn họ ……”
“Tỷ tỷ…… ngươi muốn làm Hoàng hậu đến vậy sao?”
“Ta…… Ta đã không còn gì cả, muốn làm Hoàng hậu thì có gì sai?” Tô Tình biện giải lung tung, hai mắt sáng rực. “Làm Hoàng hậu…… mới có cơ hội trả thù kẻ muốn trả thù a…… Ta muốn giết hắn…… giết hắn……”
Tay Tô Tình cấu xé lung tung, cào ra mấy vết máu trên cánh tay mình.
“Tỷ tỷ…… ngươi bình tĩnh một chút.” Tô Nguyên hoảng sợ ngăn lại hành động điên cuồng của nàng. “Có chuyện gì chúng ta từ từ nói……”
“Nguyên nhi, đệ đến Tô Châu đi……” Tô Tình mở to hai mắt, kích động nói: “Giúp tỷ tỷ giết Long Việt Băng, để Hoàng Thượng ngồi an ổn trên đế vị của y…… Hiện giờ tỷ tỷ chỉ có thể dựa vào ngươi ……”
“Tỷ tỷ……” Tô Nguyên chấn động, chua xót nói: “Kỳ thật người ngươi thật sự muốn trả thù…… là Ngô Ảnh Trạch đúng không?”
“Ngô…… Ảnh Trạch?”
“Ngô Ảnh Trạch……”
Tô Tình lẩm bẩm cái tên này, sau một lát, lại phát cuồng gào lên:
“Ngô Ảnh Trạch! Ngô Ảnh Trạch……! Hắn ở đâu! Ở đâu……”
“Tỷ…… ngươi làm sao vậy?”
Tô Nguyên bị Tô Tình đang kích động đẩy ra.
“Ngô Ảnh Trạch…… Ta hận ngươi…… Ta hận ngươi……!”
Tô Tình hoàn toàn không để ý tới hắn, tựa như đã quên đi sự tồn tại của hắn. Nàng bắt đầu liều mạng rít gào, liều mạng vứt hết mọi thứ. Bọn cung nữ thái giám rất nhanh đã nghe được động tĩnh, hoang mang ùa vào.
“Nương nương!”
“Lại nữa rồi…… Đi gọi Vương Thái y đến!”
“Nàng…… rốt cuộc là làm sao vậy?”
Tô Nguyên không ngờ, chẳng qua chỉ mới không gặp mấy ngày, Tô Tình liền biến thành thế này.
Nữ nhân giống như bị điên kia…… rốt cuộc là ai?
“Mấy ngày hôm trước nương nương đột nhiên phát bệnh…… Có thể là do áp lực quá lớn, hiện giờ chỉ cần một chút kích thích, người cũng sẽ rất khó khôi phục bình thường……”
Tô Nguyên không dám tin lời của cung nữ.
Oán phụ như đã chịu thù hận mấy đời kia…… rốt cuộc là ai?
Tỷ tỷ hắn…… Không phải là một nữ tử dịu dàng thiện lương sao……?
Nước mắt Tô Nguyên rơi xuống. Nện mạnh một quyền lên tường.
“Ta…… sẽ thực hiện nguyện vọng của ngươi, tỷ tỷ.” Hắn thì thào tự nói. “Ta sẽ…… giết Ngô Ảnh Trạch.”
Hắn quyết định muốn giết…… người nam nhân khiến hắn phải chịu vô số yêu hận chất chồng.
Trong rừng cây ngoại ô, Ngô Ảnh Trạch gặp chuyện. Long Việt Băng vốn nghĩ mục tiêu của thích khách chỉ có một mình hắn.
Nhưng ngay từ đầu thích khách này đã nhắm vào Ngô Ảnh Trạch, chỉ có khi hắn xuất thủ ngăn lại, mới dời được lực chú ý của thích khách lên người mình.
Long Việt Băng không hiểu. Ngô Ảnh Trạch thì biết rất rõ.
Khoảnh khắc một đao kia đâm vào vai hắn, khoảnh khắc ánh mắt của hắn và thích khách chạm nhau, Ngô Ảnh Trạch lập tức nhận ra…… đối phương, là Tô Nguyên.
Hận…… quả nhiên đến tận xương.
Một đao kia không đâm trúng tim hắn…… rốt cuộc là vì sao?
Nếu hôm nay thật sự bị đứa nhỏ mình từng thương yêu giết chết, vậy mình đúng là…… bị trừng phạt đúng tội. Ngô Ảnh Trạch không khỏi cười khổ.
Nhưng dù thế nào hắn cũng không thể chết…… Nếu không, Nhược Đình nhất định sẽ……
Nhất định sẽ rất khổ sở……
Ngô Ảnh Trạch và Long Việt Băng, rốt cuộc vẫn bình an vô sự.
Thời khắc nguy cấp, Long Nhược Đình mang theo đại nội cao thủ đuổi tới, bắt lấy Tô Nguyên.
Long Nhược Đình rời kinh tới Tô Châu, hành động này thật khiến người ta bất ngờ, nhưng sợ gièm pha chốn cung đình, Long Nhược Đình không thể không bí mật xử lý việc này.
Ngô Ảnh Trạch biết Long Nhược Đình rất tức giận, nhất là sau khi hắn bị thương mà còn cầu tình cho Tô Nguyên.
Dù thế nào đi nữa, Ngô Ảnh Trạch cũng không thể để Long Nhược Đình động thủ với Tô Nguyên. Bởi vì…… người Tô gia sở dĩ biến thành như hôm nay, phần lớn nguyên nhân đều là do hắn.
“Nhược Đình, ngươi hãy bỏ qua cho Tiểu Nguyên đi…… hắn không biết gì cả.”
“Tể tướng đại nhân? Xin hỏi ngươi đang chơi trò gì vậy? Chẳng lẽ ngươi quên vừa rồi suýt chút nữa ngươi đã toi mạng rồi sao?”
“Ta biết rõ…… Nhưng mà……”
“Vậy câm miệng cho ta!” Long Nhược Đình thật sự nổi giận.
Hết chương