Editor: Dương Dương
Beta: tiểu Hồ
==================
Vừa nghe đến đây ánh mắt Tùng Dung lập tức trở nên âm trầm, có gì đó như vừa xẹt qua não y: “Cậu đang nói về Hiệp hội thánh nữ sao?”
“Đúng đúng! Chính là cái tên này, tôi nghe mẹ tôi bảo thành viên trong hội là một đám thần kinh, cứ nghĩ phụ nữ không kết hôn sinh con chính là cứu rỗi nhân loại, rất kinh khủng!”
Hạ Quân Chi nghe đến hít một ngụm khí lạnh, Hiệp hội thánh nữ này rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì sao lại có nhiều cô gái tự nguyện tham gia thế, Lý Hiểu Mẫn đã đành, Vương Nguyệt Lâm cũng thế. Xem ra hung thủ nhằm vào những đối tượng trong Hội này mà ra tay, giết đến hai người, nếu đúng thì chắc chắn sẽ còn người thứ ba, thứ tư…
Tất nhiên Hạ Quân Chi nghĩ đến thì Tùng Dung cũng sẽ nghĩ đến, y có một loại dự cảm vô cùng bất an. Nếu người chết đều là thành viên của Hiệp hội thánh nữ, vậy những người bị X giết trước kia phải chăng cũng có đặc điểm này?
Vụ án mười một năm trước vẫn chưa được phá, có phải vì không tìm được manh mối ẩn tàng của các nạn nhân?
Nghĩ đến đây Tùng Dung không ngồi yên được nữa, y nhanh chân chạy sang phòng giám thính kế bên, “Tề Tích, cậu lập tức bỏ việc đang làm xuống, đi tra tư liệu về các nạn nhân trong vụ án của X mười một năm trước xem có phải toàn bộ đều thuộc Hiệp hội thánh nữ không.”
Tề Tích bị mệnh lệnh bất ngờ của Tùng Dung làm cho bối rối, phun ra một ngụm nước, “Lão đại… không phải chứ! Án lâu vậy rồi sao mà tra?”
Hạ Quân Chi cười tủm tỉm đi qua vỗ vai hắn: “Không tra được cũng phải tra, cậu cứ phát huy nghề cũ của mình, giở chút thủ đoạn đặc biệt, lão đại sẽ không trách cậu, phải không lão đại?”
Tề Tích bất mãn bĩu môi, “Trong bụng mấy người lại nghĩ ra thứ xấu xa gì rồi? Khi không tự nhiên đòi tra án cũ? Không phải đã rõ tám phần là do cha con nhà họ Tiêu làm rồi sao.”
Tùng Dung giáng thẳng một cốc xuống đầu hắn: “Ngốc chết đi được! Tiêu Chấn Viễn giờ vẫn còn ngồi trong cục, Tiêu Quốc Chấn và Vương Nguyệt Lâm căn bản không có quan hệ gì với nhau, không đi tra án cũ thì lấy gì mà phá án đây!”
Tề Tích ủy khuất xoa đầu, mặt như đưa đám, Hạ Quân Chi phụt một tiếng cười ra, một tay ôm vai hắn, “Đi thôi huynh đệ, ca ca sẽ cùng cậu tra mớ tài liệu giăng đầy mạng nhện kia, đủ nghĩa khí rồi chứ?”
Nhìn theo bóng lưng xa dần của hai tên kia, Tùng Dung lấy điện thoại gọi Kiều Úc, muốn lập tức đem manh mối nói cho cậu biết, kết quả gọi nửa ngày không thấy ai bắt máy.
“Nhóc này làm sao rồi, sao lại không thèm nghe máy?”
========================
Bên này, trong lúc Tùng Dung ở sở cảnh sát, Kiều Úc một mình ở nhà, ngủ dậy không có gì làm liền đi pha một bình trà xanh ngồi trên sofa xem tivi.
Khoảng thời gian này những chương trình dưỡng sinh trên tivi đặc biệt được yêu thích, từ khi thế giới có thêm một Trương Ngô Bổn, hai từ dưỡng sinh đã biến thành từ thông dụng, không cần biết là đậu xanh hay là tỏi, sau một đêm đều có thể trở thành lương dược chữa bách bệnh. Kiều Úc trước giờ không tin, cho nên luôn mang thái độ bán tín bán nghi đối với loại tiết mục này.
Nhưng không dễ dàng được nghỉ ngơi một chút, lâu lâu xem chương trình dưỡng sinh có thể gọi là một loại giải trí đi.
Hôm nay chương trình mời một ông lão râu tóc bạc phơ làm khách, giới thiệu là đạo sĩ từ đạo quán nào đó rất tâm đắc về thuật dưỡng sinh, ông ta nhìn người đàn ông mặt mày vàng khè trước mặt một cái, cao giọng khó lường híp mắt nói: “Xem chứng trạng của anh có lẽ là tì hư, tì tích thổ, trong âm dương ngũ tạng thuộc âm trung chí âm, là ‘nguyên nhân sinh ra thay đổi khí huyết’. Sắc mặt anh vàng như vậy, chắc chắn là mệt mỏi và ăn uống không điều độ, cảm xúc mất cân bằng, lao lực quá độ gây nên.”
Kiều Úc cười cười uống một ngụm trà, trong lòng nghĩ: lão đạo sĩ này thật ngộ, trực tiếp nói người ta rối loạn tiêu hóa không được à, cứ phải nôn ra một mớ lớn cổ văn để khoe khoang học thức.
Người kia nghe xong gật đầu liên hồi, gấp gáp hỏi: “Vậy tiên sinh có biện pháp điều trị không?”
Lão đạo sĩ kia vuốt râu cười nói: “Biện pháp thì có, nhưng phải kê đơn đúng bệnh, lúc nãy anh nói mình sinh năm sáu mốt, mệnh cách vừa đúng hệ thổ, cùng hệ với tì tạng, âm lại thêm âm, không dễ trị đâu.”
Lão đạo sĩ thở dài môt hơi, lắc đầu, bày ra một bộ thần toán biết mệnh trời.
Kiều Úc nghe xong chỉ muốn há miệng cười to, hiện nay bọn lừa gạt thiệt không ít nha, trực tiếp leo lên tivi luôn. Nếu một người bị bệnh mà có liên quan đến sinh thần bát tự thì mấy người bát tự yếu thôi đừng sống nữa.
Cười cười tắt tivi, Kiều Úc vươn vai một cái chuẩn bị leo lên giường ngủ một chút, đột nhiên cậu thấy cuốn ‘Từ Hồn’ được mở ra trên bàn vẫn còn nằm ở chương ‘Ngũ tạng ngũ hành, trấn từ chi hồn’.
Có gì đó như điện giật chớp ngang qua não cậu, cậu lập tức sững lại, một suy nghĩ lớn mật nảy ra trong đầu, tất cả manh mối như bị một bàn tay thần kì cầm lên, vô thanh vô tức vò thành một đống rối tung rối mù làm người ta bị kẹt trong đó.
Kiều Úc bay thẳng vào phòng, bày hết tư liệu của Lý Hiểu Mẫn và Vương Nguyệt Lâm ra so sánh đối chiếu, kết quả những gì cậu đoán đều là thật, vậy câu đố đã có thể giải rồi.
Lý Hiểu Mẫn sinh ngày //, sau khi chết bị lấy mất gan, mà Vương Nguyệt Lâm sinh ngày // lại bị móc mất tì tạng. Nếu giết người để bán nội tạng hung thủ sẽ chỉ nhắm vào một loại nội tạng duy nhất, không phải như hai vụ án này, trừ phi… lấy nội tạng không phải để bán, mà là có mưu đồ khác!
Nghĩ đến đây Kiều Úc không thể nào ngồi yên, nghĩ đến quan hệ giữa mệnh cách và ngũ tạng mà lão đạo sĩ kia nói, giả thuyết ‘dĩ thân uy từ’ lại càng được củng cố, nếu không có sai sót gì thì hung thủ tám phần là Tiêu Quốc Chấn!
Nhưng cậu nghĩ thế nào cũng không hiểu, rốt cuộc Lý Hiểu Mẫn và Vương Nguyệt Lâm có điểm gì đặc biệt, không lẽ nói họ mệnh cách đặc biệt nên bị đem ra làm tế phẩm?
Một câu hỏi được hóa giải lại có thêm một câu hỏi khác, lúc Kiều Úc đang mặt nhăn mày nhíu thì điện thoại vang lên, số lạ, cậu nghi hoặc bắt máy.
“Alo, xin chào.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở nhẹ nhàng nghe như là của nữ sinh, “… a… cái kia, chào cậu.. tôi, tôi là Trương Nguyên, cậu còn nhớ tôi không?”
Kiều Úc nhướn mày kinh ngạc, cô bé này thật sự gọi điện cho mình, “Ô, mỹ nữ, là cô à, có việc gì không?”
“A, tôi biết gọi điện thế này hơi mạo muội, nhưng tôi thật lòng muốn làm bạn với anh, cho nên… cho nên… tối nay anh rảnh chứ?” Trương Nguyên ở đầu dây bên kia ấp ấp úng úng, cẩn thận mở miệng hỏi làm Kiều Úc liên tưởng đến thỏ con.
Kiều Úc cười cười, nhếch khóe miệng nói: “Mỹ nữ, không phải tôi không nể mặt, nhưng mà thật sự tôi có việc, không rảnh được.”
“Vậy à…” Trương Nguyên nhè nhẹ thở dài, Kiều Úc không cần nghĩ cũng biết cô bé nhất định đang buồn chán cúi đầu, “Nếu thế tôi không làm phiền anh nữa… tôi cứ nghĩ anh có hứng thú với gốm sứ, tính tìm anh nói chuyện một chút, không nghĩ đến làm phiền rồi, xin lỗi.”
Kiều Úc thật sự rất thích cô bé ngoan ngoãn này, đây không phải là cảm tình kiểu quan hệ nam nữ, cậu cười nhẹ một tiếng đang muốn từ chối, nhưng đột nhiên nhớ ra Trương Nguyên thuộc hệ khảo cổ đại học T, lại rất hâm mộ Tiêu Quốc Chấn, không chừng cô ấy biết mối quan hệ giữa ngũ hành bát quái và ngũ tạng.
Nghĩ xong Kiều Úc cũng không cự tuyệt nữa, tuy biết cho một cô gái mình không thích hy vọng là vô cùng tàn nhẫn, nhưng trước mắt hết cách rồi.
Kiều Úc đóng tài liệu, nhàn nhạt nói: “Thật ra tôi nhớ lại thì tối nay cũng không bận lắm, hay là tối nay tôi mời cô ăn cơm nha, địa điểm cô chọn được không?”
Tắt điện thoại, Kiều Úc gấp gáp ném hết tư liệu vào trong balo, cầm ví tiền lên chạy ra ngoài, vì chạy quá gấp nên cậu không phát hiện ra mình để quên điện thoại trên bàn.
Đêm mùa hè tới rất chậm, sáu bảy giờ mà trời mới chỉ hơi tối, sau khi tan tầm Tùng Dung cố ý đi đường vòng mua cháo hải sản Kiều Úc thích ăn nhất đem đến tận nhà, nhưng nhấn chuông nửa ngày không thấy ai mở cửa, gọi điện cũng không bắt máy.
Nhìn tô cháo còn bốc khói trên tay, Tùng Dung thở dài: “Nhóc đó chắc mệt quá ngủ rồi, bị thương còn sống chết thức đêm, giờ mới biết mệt.”
Y rút một điếu thuốc đưa đến bên miệng, vừa định châm lửa thì nhớ ra Lê Dạ Tinh ghét nhất y hút thuốc, y cười khổ, đem điếu thuốc cất lại vào túi, bây giờ người còn chưa theo đuổi được đã biết sợ vợ, Tùng Dung a Tùng Dung, lần này ngươi thua triệt để rồi.Chương : Manh mối gần trong gang tấc (canh một).
Editor: Dương Dương
Beta: tiểu Hồ
==================
Vừa nghe đến đây ánh mắt Tùng Dung lập tức trở nên âm trầm, có gì đó như vừa xẹt qua não y: “Cậu đang nói về Hiệp hội thánh nữ sao?”
“Đúng đúng! Chính là cái tên này, tôi nghe mẹ tôi bảo thành viên trong hội là một đám thần kinh, cứ nghĩ phụ nữ không kết hôn sinh con chính là cứu rỗi nhân loại, rất kinh khủng!”
Hạ Quân Chi nghe đến hít một ngụm khí lạnh, Hiệp hội thánh nữ này rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì sao lại có nhiều cô gái tự nguyện tham gia thế, Lý Hiểu Mẫn đã đành, Vương Nguyệt Lâm cũng thế. Xem ra hung thủ nhằm vào những đối tượng trong Hội này mà ra tay, giết đến hai người, nếu đúng thì chắc chắn sẽ còn người thứ ba, thứ tư…
Tất nhiên Hạ Quân Chi nghĩ đến thì Tùng Dung cũng sẽ nghĩ đến, y có một loại dự cảm vô cùng bất an. Nếu người chết đều là thành viên của Hiệp hội thánh nữ, vậy những người bị X giết trước kia phải chăng cũng có đặc điểm này?
Vụ án mười một năm trước vẫn chưa được phá, có phải vì không tìm được manh mối ẩn tàng của các nạn nhân?
Nghĩ đến đây Tùng Dung không ngồi yên được nữa, y nhanh chân chạy sang phòng giám thính kế bên, “Tề Tích, cậu lập tức bỏ việc đang làm xuống, đi tra tư liệu về các nạn nhân trong vụ án của X mười một năm trước xem có phải toàn bộ đều thuộc Hiệp hội thánh nữ không.”
Tề Tích bị mệnh lệnh bất ngờ của Tùng Dung làm cho bối rối, phun ra một ngụm nước, “Lão đại… không phải chứ! Án lâu vậy rồi sao mà tra?”
Hạ Quân Chi cười tủm tỉm đi qua vỗ vai hắn: “Không tra được cũng phải tra, cậu cứ phát huy nghề cũ của mình, giở chút thủ đoạn đặc biệt, lão đại sẽ không trách cậu, phải không lão đại?”
Tề Tích bất mãn bĩu môi, “Trong bụng mấy người lại nghĩ ra thứ xấu xa gì rồi? Khi không tự nhiên đòi tra án cũ? Không phải đã rõ tám phần là do cha con nhà họ Tiêu làm rồi sao.”
Tùng Dung giáng thẳng một cốc xuống đầu hắn: “Ngốc chết đi được! Tiêu Chấn Viễn giờ vẫn còn ngồi trong cục, Tiêu Quốc Chấn và Vương Nguyệt Lâm căn bản không có quan hệ gì với nhau, không đi tra án cũ thì lấy gì mà phá án đây!”
Tề Tích ủy khuất xoa đầu, mặt như đưa đám, Hạ Quân Chi phụt một tiếng cười ra, một tay ôm vai hắn, “Đi thôi huynh đệ, ca ca sẽ cùng cậu tra mớ tài liệu giăng đầy mạng nhện kia, đủ nghĩa khí rồi chứ?”
Nhìn theo bóng lưng xa dần của hai tên kia, Tùng Dung lấy điện thoại gọi Kiều Úc, muốn lập tức đem manh mối nói cho cậu biết, kết quả gọi nửa ngày không thấy ai bắt máy.
“Nhóc này làm sao rồi, sao lại không thèm nghe máy?”
========================
Bên này, trong lúc Tùng Dung ở sở cảnh sát, Kiều Úc một mình ở nhà, ngủ dậy không có gì làm liền đi pha một bình trà xanh ngồi trên sofa xem tivi.
Khoảng thời gian này những chương trình dưỡng sinh trên tivi đặc biệt được yêu thích, từ khi thế giới có thêm một Trương Ngô Bổn, hai từ dưỡng sinh đã biến thành từ thông dụng, không cần biết là đậu xanh hay là tỏi, sau một đêm đều có thể trở thành lương dược chữa bách bệnh. Kiều Úc trước giờ không tin, cho nên luôn mang thái độ bán tín bán nghi đối với loại tiết mục này.
Nhưng không dễ dàng được nghỉ ngơi một chút, lâu lâu xem chương trình dưỡng sinh có thể gọi là một loại giải trí đi.
Hôm nay chương trình mời một ông lão râu tóc bạc phơ làm khách, giới thiệu là đạo sĩ từ đạo quán nào đó rất tâm đắc về thuật dưỡng sinh, ông ta nhìn người đàn ông mặt mày vàng khè trước mặt một cái, cao giọng khó lường híp mắt nói: “Xem chứng trạng của anh có lẽ là tì hư, tì tích thổ, trong âm dương ngũ tạng thuộc âm trung chí âm, là ‘nguyên nhân sinh ra thay đổi khí huyết’. Sắc mặt anh vàng như vậy, chắc chắn là mệt mỏi và ăn uống không điều độ, cảm xúc mất cân bằng, lao lực quá độ gây nên.”
Kiều Úc cười cười uống một ngụm trà, trong lòng nghĩ: lão đạo sĩ này thật ngộ, trực tiếp nói người ta rối loạn tiêu hóa không được à, cứ phải nôn ra một mớ lớn cổ văn để khoe khoang học thức.
Người kia nghe xong gật đầu liên hồi, gấp gáp hỏi: “Vậy tiên sinh có biện pháp điều trị không?”
Lão đạo sĩ kia vuốt râu cười nói: “Biện pháp thì có, nhưng phải kê đơn đúng bệnh, lúc nãy anh nói mình sinh năm sáu mốt, mệnh cách vừa đúng hệ thổ, cùng hệ với tì tạng, âm lại thêm âm, không dễ trị đâu.”
Lão đạo sĩ thở dài môt hơi, lắc đầu, bày ra một bộ thần toán biết mệnh trời.
Kiều Úc nghe xong chỉ muốn há miệng cười to, hiện nay bọn lừa gạt thiệt không ít nha, trực tiếp leo lên tivi luôn. Nếu một người bị bệnh mà có liên quan đến sinh thần bát tự thì mấy người bát tự yếu thôi đừng sống nữa.
Cười cười tắt tivi, Kiều Úc vươn vai một cái chuẩn bị leo lên giường ngủ một chút, đột nhiên cậu thấy cuốn ‘Từ Hồn’ được mở ra trên bàn vẫn còn nằm ở chương ‘Ngũ tạng ngũ hành, trấn từ chi hồn’.
Có gì đó như điện giật chớp ngang qua não cậu, cậu lập tức sững lại, một suy nghĩ lớn mật nảy ra trong đầu, tất cả manh mối như bị một bàn tay thần kì cầm lên, vô thanh vô tức vò thành một đống rối tung rối mù làm người ta bị kẹt trong đó.
Kiều Úc bay thẳng vào phòng, bày hết tư liệu của Lý Hiểu Mẫn và Vương Nguyệt Lâm ra so sánh đối chiếu, kết quả những gì cậu đoán đều là thật, vậy câu đố đã có thể giải rồi.
Lý Hiểu Mẫn sinh ngày //, sau khi chết bị lấy mất gan, mà Vương Nguyệt Lâm sinh ngày // lại bị móc mất tì tạng. Nếu giết người để bán nội tạng hung thủ sẽ chỉ nhắm vào một loại nội tạng duy nhất, không phải như hai vụ án này, trừ phi… lấy nội tạng không phải để bán, mà là có mưu đồ khác!
Nghĩ đến đây Kiều Úc không thể nào ngồi yên, nghĩ đến quan hệ giữa mệnh cách và ngũ tạng mà lão đạo sĩ kia nói, giả thuyết ‘dĩ thân uy từ’ lại càng được củng cố, nếu không có sai sót gì thì hung thủ tám phần là Tiêu Quốc Chấn!
Nhưng cậu nghĩ thế nào cũng không hiểu, rốt cuộc Lý Hiểu Mẫn và Vương Nguyệt Lâm có điểm gì đặc biệt, không lẽ nói họ mệnh cách đặc biệt nên bị đem ra làm tế phẩm?
Một câu hỏi được hóa giải lại có thêm một câu hỏi khác, lúc Kiều Úc đang mặt nhăn mày nhíu thì điện thoại vang lên, số lạ, cậu nghi hoặc bắt máy.
“Alo, xin chào.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở nhẹ nhàng nghe như là của nữ sinh, “… a… cái kia, chào cậu.. tôi, tôi là Trương Nguyên, cậu còn nhớ tôi không?”
Kiều Úc nhướn mày kinh ngạc, cô bé này thật sự gọi điện cho mình, “Ô, mỹ nữ, là cô à, có việc gì không?”
“A, tôi biết gọi điện thế này hơi mạo muội, nhưng tôi thật lòng muốn làm bạn với anh, cho nên… cho nên… tối nay anh rảnh chứ?” Trương Nguyên ở đầu dây bên kia ấp ấp úng úng, cẩn thận mở miệng hỏi làm Kiều Úc liên tưởng đến thỏ con.
Kiều Úc cười cười, nhếch khóe miệng nói: “Mỹ nữ, không phải tôi không nể mặt, nhưng mà thật sự tôi có việc, không rảnh được.”
“Vậy à…” Trương Nguyên nhè nhẹ thở dài, Kiều Úc không cần nghĩ cũng biết cô bé nhất định đang buồn chán cúi đầu, “Nếu thế tôi không làm phiền anh nữa… tôi cứ nghĩ anh có hứng thú với gốm sứ, tính tìm anh nói chuyện một chút, không nghĩ đến làm phiền rồi, xin lỗi.”
Kiều Úc thật sự rất thích cô bé ngoan ngoãn này, đây không phải là cảm tình kiểu quan hệ nam nữ, cậu cười nhẹ một tiếng đang muốn từ chối, nhưng đột nhiên nhớ ra Trương Nguyên thuộc hệ khảo cổ đại học T, lại rất hâm mộ Tiêu Quốc Chấn, không chừng cô ấy biết mối quan hệ giữa ngũ hành bát quái và ngũ tạng.
Nghĩ xong Kiều Úc cũng không cự tuyệt nữa, tuy biết cho một cô gái mình không thích hy vọng là vô cùng tàn nhẫn, nhưng trước mắt hết cách rồi.
Kiều Úc đóng tài liệu, nhàn nhạt nói: “Thật ra tôi nhớ lại thì tối nay cũng không bận lắm, hay là tối nay tôi mời cô ăn cơm nha, địa điểm cô chọn được không?”
Tắt điện thoại, Kiều Úc gấp gáp ném hết tư liệu vào trong balo, cầm ví tiền lên chạy ra ngoài, vì chạy quá gấp nên cậu không phát hiện ra mình để quên điện thoại trên bàn.
Đêm mùa hè tới rất chậm, sáu bảy giờ mà trời mới chỉ hơi tối, sau khi tan tầm Tùng Dung cố ý đi đường vòng mua cháo hải sản Kiều Úc thích ăn nhất đem đến tận nhà, nhưng nhấn chuông nửa ngày không thấy ai mở cửa, gọi điện cũng không bắt máy.
Nhìn tô cháo còn bốc khói trên tay, Tùng Dung thở dài: “Nhóc đó chắc mệt quá ngủ rồi, bị thương còn sống chết thức đêm, giờ mới biết mệt.”
Y rút một điếu thuốc đưa đến bên miệng, vừa định châm lửa thì nhớ ra Lê Dạ Tinh ghét nhất y hút thuốc, y cười khổ, đem điếu thuốc cất lại vào túi, bây giờ người còn chưa theo đuổi được đã biết sợ vợ, Tùng Dung a Tùng Dung, lần này ngươi thua triệt để rồi.