Thức Cốt Tầm Tung

chương 39: hy vọng có thể bắt đầu lại lần nữa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Anh Cung

Beta: zizi

===============================

Vụ án liên hoàn giết người cưỡng gian chấn động toàn quốc cuối cùng đã phá được, Trương Nguyên vô cùng may mắn sống sót, nhưng tinh thần bị kích động dẫn tới mất trí nhớ tạm thời. Tất cả người dân thành phố T đều phấn khích mãi, các tạp chí lớn đem tổ trọng án thành anh hùng cứu thế, mỗi ngày dùng mọi biện pháp khai thác tin tức về sáu người.

Nào là ‘Vị anh hùng của người dân thành phố, kỵ sĩ của thiếu nữ’, nào là ‘Những phân tích khách quan về tổ trọng án’, rồi cả ‘Dũng sĩ đấu sắc ma – thần hộ mệnh của nhân dân’… Tóm lại là đủ thể loại, dù đi ra ngoài mua cốc cafe cũng có thể gặp gỡ ký tên, thật sự có chút… đáng sợ.

Kiều Úc tỉnh dậy sau hai ngày hôn mê, trên người không có vết thương nào quá nghiêm trọng, chỉ là chân tạm thời không thể hoạt động linh hoạt được, cậu vội vàng muốn xuất viện, nhưng Tùng Dung nhất định không đồng ý, đành phải ngoan ngoãn bó bột, nằm dài trong bệnh viện.

“Xin anh đó, đừng gọt táo nữa, tôi không muốn ăn!” Kiều Úc bó tay nhìn người đàn ông đang ngồi trước giường bệnh gọt táo.

“Bác sĩ nói em cần phải bổ sung thêm vitamin, ngoan, ăn thêm chút nữa, câu tiếng anh là thế nào ấy nhỉ, hình như là An apple a day keeps the cái gì đó away.”

Kiều Úc lật ngửa người, trợn mắt nhìn y bằng ánh mắt xem thường: “Doctor.”

“Đúng đúng, aiz, tiếng anh của tôi đều trả lại cho giáo viên trung học mất rồi, mà cái này cũng không phải là vấn đề, lại đây ăn một miếng, quả này rất ngọt.” Tùng Dung giống như mẹ già đem quả táo cắt thành từng miếng nhỏ, dùng cây tăm xiên vào mặt trên giống như dâng cống phẩm rồi đưa đến trước mặt Kiều Úc.

“Anh sao có thể đáng ghét như vậy hả, tôi nói không ăn, nếu phải ăn như lời anh nói tôi thà ăn cháo hải sản!”

“Được được được, chờ ăn xong mấy miếng táo này tôi sẽ đi mua cháo hải sản.” Tùng Dung cưng chiều xoa đầu Kiều Úc, y rất thích bộ dạng trẻ con hiện tại của Kiều Úc, từ sau khi cậu tỉnh, giống như càng thêm ỷ lại vào mình, này quả thực là chuyện tốt giữa ban ngày.

Ngoài cửa phòng có tiếng động, sau đó vài người bước vào: “Ôi chao ôi, ngọt chết tôi. Làm sao bây giờ, Quân Chi, tôi cũng muốn ăn cháo hải sản, nếu cậu không mua cho tôi, tôi liền dùng trái táo đập chết cậu!”

Tề Tích ôm cổ, nói giọng quái gở, giống như yếu ớt không đứng thẳng được dựa lên người Hạ Quân Chi, Quân Chi ha hả cười, phối hợp nói: “Việc này thật khó, uống nhiều cháo hải sản sẽ bị tiêu chảy, tôi sẽ rất đau lòng nếu cậu bị tiêu chảy, chỉ cần cậu chịu khổ một chút, tim tôi cũng sẽ đau, haha…”

Tề Tích cùng Quân Chi kẻ xướng người họa, Thư Tình, Âu Dương trực tiếp cười to, ôm bụng kêu to chịu không nổi.

Kiều Úc bị bọn họ đem ra làm trò cười, cầm một quả táo ném Tề Tích: “Mấy người sao hôm nay lại tới thăm tôi?”

Tề Tích nháy mắt mấy cái với Kiều Úc nói: “Hôm nay là thứ bảy mà, hơn nữa bọn tôi học theo lão đại ý, giờ anh ấy mỗi ngày đều chạy đến bệnh viện, chăm hơn cả đến cục cảnh sát, chúng tôi sao có thể kém cạnh chứ.”

Tùng Dung cười nhẹ một tiếng, nhún vai không nói câu nào, tiếp tục gọt vỏ táo, Kiều Úc liếc y một cái, trong lòng có chút tê dại, vội vàng ho nhẹ một tiếng: “Lệnh khai trừ tôi đã được thông báo xuống rồi?”

Vừa dứt lời, sắc mặt của mấy người đột nhiên thay đổi, mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong chốc lát đều im lặng, Tùng Dung để dao xuống trách: “Nói bừa cái gì thế, đang yên đang lành sao phải khai trừ em.”

Kiều Úc nhếch miệng cười: “Tùng Dung, anh đừng che giấu nữa, bản thân đã làm chuyện gì trong lòng tôi rất rõ, Tiêu Quốc Chấn đúng là do tôi giết.”

Rầm một tiếng, Tùng Dung đập quả táo lên mặt bàn: “Em có biết mình vừa nói gì không? Vết đạn trên đầu Tiêu Quốc Chấn không phải là do loại súng bình thường có thể tạo ra được, vì cớ gì em lại nhận là do mình làm?”

“Nhưng sự thực là hắn nổ súng làm tôi bị thương, tôi liền dùng súng của đồng bọn hắn bắn chết hắn.”

“Vậy đồng bọn của hắn đâu?”

“Chạy rồi.” Kiều Úc nhún vai, một bộ vân đạm phong kinh.

(Vân đạm phong kinh: Điềm nhiên, đạm mạc như mây, như gió)

Cả Quân Chi cũng nhịn không được nói: “Tiểu Tinh, tôi biết cậu sợ lão đại không có cách nào giải thích với Cục trưởng nên mới nhận lỗi về mình, nhưng cậu cũng không thể đem tiền đồ của mình ra đùa giỡn như vậy được. Tiêu Quốc Chấn sao có thể do cậu giết?”

Kiều Úc cười cười: “Anh yên tâm, cho dù Cục trưởng đưa tôi ra tòa, cùng lắm chỉ có thể phán tự vệ quá mức, không chết người được.”

Tuy rằng trên mặt lộ vẻ tươi cười, nhưng trong lòng đã phát run. Cậu không thể để Tùng Dung biết chuyện của Tây Sâm và K được, nếu tất cả bại lộ, mình và y sẽ không như trước được nữa, coi như bản thân ích kỷ, để được ở bên cạnh y, dù bị phán quyết vài năm cũng không tính là gì cả.

Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, tất cả nhìn thấy người đến đều nhanh chóng đứng lên.

“Cục trưởng?”

Kiều Úc đang muốn đứng dậy, Cục trưởng vội vàng xua tay, lộ ra nụ cười hòa ái: “Cậu đang bị thương, không cần đứng dậy. Vết thương trên đùi thế nào rồi, còn đau không?”

“Không có vấn đề gì lớn, viên đạn không gây tổn thương đến gân cốt.”

“Vậy là tốt rồi.” Cục trưởng vỗ vai Kiều Úc cười, gương mặt sắc bén đột nhiên trầm xuống, ông ta ho nhẹ một tiếng nói với mấy người đang đứng đằng sau: “Mấy người ra ngoài trước, tôi muốn nói chuyện riêng với Lê Dạ Tinh.”

Bọn Tề Tích không dám ho he, nhưng trong ánh mắt lại thoáng chút lo âu. Cục trưởng đích thân đến bệnh viên thăm Tiểu Tinh, không cần phải nói cũng biết là vì vụ Tiêu Quốc Chấn, nếu bọn họ ra ngoài chắc chắn Tiểu Tinh sẽ bị mắng chết.

Quân Chi thấy không ai nguyện ý rời đi, sắc mặt Cục trưởng ngày càng âm trầm, vội vàng hòa giải: “Mọi người ra ngoài đi, không phải Tiểu Tinh muốn ăn cháo hải sản sao, chúng ta cùng đi mua. Cục trưởng, ngài cùng Tiểu Tinh chậm rãi trò chuyện, chúng tôi không quấy rầy nữa.”

Tề Tích kéo tay áo hắn tỏ vẻ không muốn đi, Quân Chi nháy mắt với Âu Dương và Thư Tình, lôi kéo Tề Tích ra khỏi phòng bệnh.

Tùng Dung thản nhiên ngồi một bên, không có ý định ra ngoài, Cục trưởng thở dài, nhìn thẳng vào Kiều Úc ý vị sâu xa nói: “Nói cho tôi biết sự thật, hôm đó sau khi cậu đuổi theo Tiêu Quốc Chấn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Kiều Úc biết rõ chuyện gì phải tới cũng sẽ tới, nhún vai bất cần: “Tôi đuổi theo hắn vào rừng cây, thấy hắn cùng một người đàn ông che mặt đang tranh cãi, tôi nghĩ đó là đồng bọn của hắn nên trốn đi, im lặng quan sát, sau đó bọn họ xảy ra tranh chấp, đồng bọn của hắn bị hắn đả thương, bỏ lại cây súng rồi chạy đi.”

“Vì sao cậu không đuổi theo?” Cục trưởng híp mắt theo dõi từng thay đổi của cậu.

“Bởi vì Trương Nguyên còn ở đó, nếu tôi đuổi theo kẻ kia, Trương Nguyên mà bị giết thì phải làm sao? Sau đó Tiêu Quốc Chấn ra tay muốn giết Trương Nguyên, tôi xuất hiện, hắn nổ súng làm chân tôi bị thương, tôi thừa cơ đâm cho hắn một nhát dao, cầm khẩu súng bị bỏ lại bắn chết hắn, sự tình là như vậy, tôi không hề che giấu gì cả.” Kiều Úc nói dối, nhưng vẫn bình tĩnh, mặt không đỏ tim không đập mạnh, ánh mắt chân thành như hồ nước.

Tùng Dung ngồi không yên, y đứng lên bước nhanh đến trước mặt Kiều Úc: “Lê Dạ Tinh! Em rốt cuộc biết mình đang nói gì không? Em là một pháp y, lần đầu tiên dùng súng, có thể một phát bắn trúng đầu Tiêu Quốc Chấn. Em coi người khác là kẻ ngốc sao?”

Kiều Úc nhìn Tùng Dung đang cố gắng vì cậu mà bào chữa, đột nhiên có chút muốn cười: “Có lẽ là vận khí của tôi rất tốt, may mắn bắn trúng đầu hắn.”

“Em….!”

Cục trưởng vẫn luôn im lặng chợt lên tiếng: “Tôi hiểu rồi, nếu đây là sự thật, tôi sẽ không có bất kỳ lời bào chữa nào giúp cậu nữa.”

Nói xong ông ta lấy từ trong cặp hồ sơ ra một tập văn kiện đưa cho Kiều Úc: “Quyết định xử lý đã đưa xuống, từ giờ trở đi Lê Dạ Tinh bị đình chỉ công tác một năm, có kèm theo văn kiện xử phạt, cậu tự mình xem đi.”

“Cục trưởng! Chẳng lẽ ông cũng tin đây là sự thật?” Tùng Dung gần như quên thân phận của mình, kêu lên.

“Im miệng! Tùng Dung, tôi là cấp trên của anh, đây là giọng điệu anh dùng để nói chuyện với cấp trên của mình? Tôi đã nghe xong ý kiến của anh, hình phạt này đã là thấp nhất rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Nếu anh không muốn làm tổ trưởng tổ trọng án thì ngày mai có thể viết đơn từ chức!” Sắc mặt Cục trưởng tái xanh, ba một tiếng ném tập tài liệu lên trên bàn.

Kiều Úc cầm tập tài liệu, không mở ra xem mà đặt ở đầu giường: “Cục trưởng, tôi biết ông đã giúp tôi rất nhiều, cảm ơn ông, với tội danh của tôi, nhận hình phạt này đã rất nhẹ rồi.”

Cục trưởng nghiêm mặt, hừ lạnh một tiếng, gật đầu, mở cửa bước ra.

Sắc mặt Tùng Dung ngưng trọng, lấy tập tài liệu nói với Kiều Úc: “Em biết Cục trưởng vì muốn nhanh chóng kết thúc vụ án mới đem mọi chuyện đổ lên đầu em, tại sao vẫn cố ý nhảy vào bẫy, rốt cuộc em đang che giấu chuyện gì?”

Kiều Úc thoải mái mà so vai: “Tùng Dung, tôi thực sự không thiện lương yếu đuối như anh tưởng tượng đâu, đứng trước cái chết bất kể là ai đều trở nên mạnh mẽ, chuyện Tiêu Quốc Chấn tôi không muốn nhắc lại, anh xem hiện tại tôi bị đình chỉ công tác, không có tiền ăn cơm, anh hẳn là nên có ý kiến gì đi chứ?”

Tùng Dung bị câu hỏi của cậu làm cho nói không nên lời, y biết Kiều Úc không giết người, nhưng lý do cậu giấu giếm thì y lại không thể đoán ra, trong lòng nghẹn uất khó chịu, hết lần này đến lần khác lại không thể đem cơn tức phát tiết lên người Kiều Úc.

Y thở phì phì gõ lên trên đầu Kiều Úc vài cái: “Bị em lăn qua lăn lại! Một ngày nào đó có khi sẽ bị em cố ý giày vò đến sinh bệnh.”

Kiều Úc cười cười, cầm miếng táo ăn, xong vỗ vỗ tay nói: “Tùng Dung, đáng lẽ tôi dự định cả đời không tha thứ cho anh, nhưng hiện tại…”

Cậu cố ý dài giọng, mắt đảo quanh, bộ dạng vô cùng hấp dẫn người khác, Tùng Dung nhịn không được hỏi: “Hiện tại làm sao?”

Kiều Úc giơ ngón trỏ lên: “Cho anh một cơ hội, đoán xem tôi muốn làm gì, đoán đúng thì tôi tạm thời tha thứ cho anh, đoán sai thì ngay lập tức cút ra ngoài cho tôi, về sau đừng tới đây nữa.”

Tùng Dung bị lời nói của cậu làm cho nghẹn luôn, ở trong lòng ngửa mặt lên trời thét to: Trời a! Lừa vợ về nhà sao lại khó vậy, ngài đây là muốn giày vò tôi sao, thực sự là như thế đi.

“Sao hả, không muốn đoán? Vậy được, phiền anh bây giờ đi ra, nhớ giúp tôi đóng cửa.”

Sắc mặt Tùng Dung từ hồng chuyển tím, từ tím thành xanh, vô cùng đặc sắc, y cảm thấy Dạ Tinh hôm nay vô cùng gian xảo, vô cùng… động kinh, đôi mắt cười hút hồn kia, đã xảy ra chuyện gì, tính cách kiêu ngạo này là làm sao (tuy rằng trước kia cũng rất kiêu ngạo) hay là đầu cậu cũng bị thương nhỉ?

“Lão nhân gia ngài muốn ăn cháo hải sản?”

“Sai, được rồi, một cơ hội này đã dùng hết, anh có thể lượn, đúng rồi, nhớ mang theo táo của anh.” Kiều Úc cố gắng nín cười, nhìn vẻ mặt giống như nuốt phải ruồi của Tùng Dung cậu liền cực kỳ dễ chịu, trong đầu vô cùng đen tối, thế nhưng trên mặt vẫn cứng rắn giống như núi băng.

Tùng Dung biết hôm nay Kiều Úc quyết tâm gây trở ngại cho mình, nhún vai nói: “Nhóc con, ba ngày không đánh liền leo lên đầu anh, em thật có bản lĩnh, chẳng lẽ tổ tông ngài đây không muốn ăn cháo hải sản sao?”

“Tôi nói thật cho anh biết, hiện tại việc tôi muốn làm nhất chính là nhanh chóng đuổi anh đi, anh đã đoán sai thì cút ngay đi.”

Tùng Dung vừa nghe thấy lời này liền vui vẻ, thì ra vật nhỏ lấy y ra làm trò cười: “Được thôi, tôi mang theo táo của tôi và mảnh thủy tinh vỡ đi là được?”

Nói xong y mặt không đổi sắc tim không đập mạnh xách túi táo lên, đầu cũng không quay lại xoay người bước đi, một loạt động tác mạnh mẽ dứt khoát, làm Kiều Úc tức giận không nói nên lời.

Cậu nện mạnh lên bàn, nhìn chằm chằm cửa mắng to: “Đệt! Anh mợ nó thượng lão tử, lão tử còn chưa lăn qua lăn lại anh vài ngày! Hỗn đản, nói đi là đi thật sao!”

Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Tùng Dung mỉm cười tiêu sái bước vào, khoanh tay dựa vào tường nói: “Tôi nghe thấy hết rồi, em yên tâm, tôi không phải là loại người ăn no liền phủi mông chạy mất, ý chí cách mạng coi như kiên định, con thỏ nhỏ em chỉ cần không chuồn mất, tôi tạm thời cố gắng thu nhận em.”

Kiều Úc bị chiêu này của Tùng Dung làm cho bừng tỉnh, tiếp theo mặt đỏ bừng: “Đệt, không phải bảo anh cút đi sao, anh quay lại làm gì?”

Tùng Dung xua tay, đi đến dùng sức nhéo nhéo mặt Kiều Úc cợt nhả nói: “Đừng cả ngày đệt tới đệt lui như vậy, nói ra thật khó nghe, em có ý gì? Nếu không thì, hôm khác anh ở trên giường tự mình dạy bảo em một chút.”

Kiều Úc không nói chuyện, tát ngay cho Tùng Dung một phát: “Lần sau tôi nhất định cho anh hiểu rõ chữ ‘đệt’ này viết như thế nào, đến lúc đó đừng khóc cầu tôi.”

Tùng Dung phì cười, lui ra: “Kỳ thực anh thấy tư thế cưỡi ngựa cũng rất tuyệt.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio