Editor: Ken aka Cụt chan
Beta: zizi
============================
Trong phòng giam không thấy ánh mặt trời, trên mặt đất tích tụ đầy nước bẩn, chất lỏng lạnh lẽo bao phủ lấy bàn chân, cúi đầu xuống còn có thể trông thấy xác chuột trôi bên cạnh chân.
Mùi tanh hôi tràn ngập, bóng đèn lờ mờ chợt lóe chợt tắt, khiến cho người ta càng thêm nôn nóng không yên.
Một hồi thanh âm tất tất tác tác truyền đến, tiếp theo cửa nhà tù mở ra, Trần Âm mặc một thân áo choàng trắng đi vào, trên mặt còn mang theo chút ý cười thích thú.
Kiều Úc nằm trên giường ẩm ướt, mở mắt nhìn hắn một cái, mặt không chút thay đổi lại nhắm hai mắt lại.
“Như thế nào lại không nói chuyện? Tôi nghĩ cậu chỉ cần nhìn thấy tôi sẽ lập tức giết tôi chứ?”
Kiều Úc nhếch miệng, ngay cả mắt cũng không thèm mở, nói: “Nếu tôi đã bị anh bắt lại, anh cần gì phải làm bộ làm tịch? Nói đi, tới tìm tôi làm gì?”Trần Âm ghét nhất bị Kiều Úc dùng thái độ thờ ở để khối phó với bất cứ chuyện gì này, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh, “Xem ra cậu ở trong này không tồi, có sức lực mồm mép khoe khoang không bằng suy nghĩ thật kỹ xem lại tại sao mình có thể sống sót?”
Kiều Úc cười nhạo một tiếng, “Nơi này thật sự không tồi, hàng ngày cùng xác chuột làm bạn, cũng quá yên tĩnh, nếu anh đến đây chỉ để xem tôi chết hay chưa, xin lỗi vì làm anh thất vọng rồi.”
Trán Trần Âm nhíu chặt, “Cậu chẳng lẽ không muốn biết vì sao tôi muốn bắt cậu?”
Kiều Úc mở to mắt, từ trên giường ngồi dậy, nhìn khuôn mặt thâm trầm của Trần Âm nói: “Anh đơn giản đối với đầu của tôi có hứng thú, nói thật cho anh biết, tôi cùng người thường không có gì khác nhau, anh không cần biến tôi thành chuột bạch làm thí nghiệm.”
Trầm Âm nở nụ cười, khoanh tay trước ngực nói, “Cậu thật sự không sợ tôi giết cậu? Hiện tại giết cậu đối với tôi dễ dàng như bóp chết một con kiến.”
“Anh còn chưa khám phá ra được đầu tôi có gì đặc biệt anh cam lòng giết tôi sao?” Kiều Úc nhướng mày hỏi lại, trong ánh mắt chợt lóe sự khôn khéo.
Trầm Âm méo mó mặt đứng lên, hừ lạnh một tiếng nói: “Không nghĩ đến cậu cùng trước kia đáng ghét như nhau.”
Kiều Úc chợt nheo mắt lại, “Anh có ý gì?”
Trần Âm nhếch miệng cười kỳ lạ, vỗ vỗ tay, một giáo đồ mặc áo choàng trắng đi đến, người này đội mũ phủ xuống nên không nhìn thấy mặt, nhưng thân hình thì có vài phần quen mắt.
“Chủ nhân, ngài tìm tôi?” Người này quỳ trên mặt đất, dáng vóc tiều tụy cúi đầu, Trầm Âm cười hì hì nói: “Ngửa mặt cậu lên cho hắn nhìn xem.”
Người nọ gật đầu, đứng lên bỏ chiếc mũ trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt trắng nõn tinh tế đến chói mắt, cặp mắt hoa đào như nước gần ngay trước mắt, Kiều Úc sợ ngây người, cậu lui lại phía sau vài bước, theo bản năng sờ sờ mặt mình, hai người giống nhau như đúc, nếu quần áo trên người không khác nhau thì thật không phân biệt rõ ai là ai.
Bởi vì người này có khuôn mặt y hệt Lê Dạ Tinh!
“Tại sao có thể như vậy…?!” Kiều Úc trong lòng run rẩy, đột nhiên cao giọng.
Trần Âm đắc ý đi tới, vuốt mặt Kiều Úc nói: “Mày rất kinh ngạc phải không, không nghĩ trên thế giới này còn tồn tại một Lê Dạ Tinh khác hả, Kiều Úc?” (xin lỗi vì từ đoạn này trở đi mình sẽ đổi xưng hô là mày-tao cho phù hợp với cảm giác của chán ghét bạn Úc của Trần Âm)
Kiều Úc mở to mắt: “Lời này của anh là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ. Kiều Úc a Kiều Úc, tao thật không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy mày, a K ra tay cũng không giết được mày, không thể tin mạng mày thật lớn.” Trần Âm bày ra khuôn mặt xinh đẹp tươi cười, khiến cho Kiều Úc không kịp thích ứng.
Quá nhiều thông tin ập đến ngay trước mắt, làm cậu trở tay không kịp, thậm chí hoài nghi chính mình đang nằm mơ.
“Anh….anh là người của Tây Sâm?”
“Không sai, rất ngạc nhiên sao? Có phải hay không muốn hỏi tại sao trước kia chưa gặp qua tao?” Trầm Âm nhếch mi, cười rộ lên: “Ha ha ha…… Mày thế nào lại không nhớ rõ tao, ha ha ha………… Thật buồn cười!”
Hắn đi đến bên cạnh giáo đồ áo trắng, đưa tay sờ sờ gò má người kia, sau đó người kia liền đau khổ té ngã xuống đất, da thịt trên mặt giống bị người khác xé ra, một chút một chút lột xuống, Lê Dạ Tinh kia từ gương mặt tuấn tú bỗng trở nên méo mó dị thường, máu tươi tràn ra, người nọ thét lên giãy giụa, cuối cùng trở lại im lặng, lộ ra gương mặt đã thay đổi hoàn toàn.
Kiều Úc kinh hãi chứng kiến một màn này trước mắt, không thể tin Trần Âm tay không tấc sắt hủy đi khuôn mặt của người kia, “Anh đang làm cái gì! Vì cái gì phải hủy mặt hắn!?”
Tuy rằng giáo đồ này cùng cậu không quen biết, thế nhưng nhìn người có khuôn mặt y chang mình từ từ bị phá hủy, cái loại kinh hoàng này không có từ nào có thể diễn tả.
Trần Âm giơ ngón tay lên, liếm máu tươi đang chảy xuống, cười nói: “Sợ sao? Nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn này thấy kinh khủng hả? Nếu tao nói với mày, khuôn mặt này là khuôn mặt vốn có sẵn mày có tin không?”
“Anh rốt cuộc đang làm trò gì? Đừng tưởng tôi sẽ tin vào trò ma quỷ của anh?”
Trần Âm hài lòng đối với giáo đồ mặt đầy máu kia phất tay một cái, đợi người đi rồi lúc sau mới nói: “Kiều Úc, trên thế giới tồn tại một loại năng lực không phải của con người, cần trải qua cải tạo từ bên ngoài, dù con người trời sinh vốn đã có loại năng lực này, mà những gì mày thấy tất cả đều là sự thật.”
Kiều Úc cười lớn một tiếng: “Đùa gì thế! Tôi không biết anh vì lí do gì lại tìm một người có hình dáng giống với Lê Dạ Tinh đến, thế nhưng, lời anh nói một chữ tôi cũng không tin, đừng nói với tôi là anh sở hữu siêu năng lực có thể thay đổi khuôn mặt của một người.”
“Sự thật chính là như vậy, không chỉ có mình tao có năng lực không thuộc người thường này, mày cũng có.” Gương mặt tuấn mỹ của Trần Âm phóng to trước mắt Kiều Úc, âm thanh trầm thấp lại đi vào lòng Kiều Úc.
Kiều Úc hung hăng đẩy hắn ra, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh. Mọi chuyện về tổ chức cậu đều nhớ rõ rành mạch, chính mình từ nhỏ ở nơi nào lớn lên, trừ bỏ một thân bản lĩnh cùng kiến thức pháp y, cậu căn bản không có năng lực gì, mà Trần Âm, cậu cho tới bây giờ không thấy qua, ai biết rốt cuộc hắn đang nói bậy bạ gì.
Nhếch khóe miệng, Kiều Úc cười lạnh nói: “Nếu anh mắc bệnh hoang tưởng, tôi khuyên anh nên đi bệnh viện kiểm tra một chút, đừng ở trong này biến mọi người thành đứa ngốc. Tôi không biết anh làm thế nào biết tôi chính là Kiều Úc, thế nhưng hiện tại Kiều Úc đã chết, tôi với anh không còn quan hệ gì, nên anh cũng đừng mơ dùng âm mưu quỷ kế đùa giỡn.”
Trần Âm không những không tức giận, ngược lại còn như nghe được chuyện gì buồn cười, vỗ tay nói: “Kiều Úc, mạng nhỏ của mày đang trong tay tao, tao cần gì phải lừa mày, đầu của mày chắc hẳn mất đi một khoảng kí ức, chỉ sợ bản thân mày cũng không biết.”
Kiều Úc im lặng, nhướng lông mày nhìn hắn: “Nói tiếp.”
“Năm đó nhận đặc huấn tổng cộng có ba đứa trẻ, mày, tao còn có a K, ba người chúng ta đại não đều đã trải qua quá trình cải tạo khác với người bình thường, đó là lý do khi tao tiếp xúc được với ý thức của mày, sẽ phải chịu lực cản trong đại não, chỉ điểm này tao cũng có thể không nhận lầm người.”
Kiều Úc rõ ràng không tin lời hắn nói, nhưng lại không tìm ra lý do gì để nghi ngờ, “Cho dù anh nói đều là thật thì thế nào, Kiều Úc là người đã chết, anh nói nhiều vậy cũng bằng thừa thôi.”
Trần Âm bỗng nhiên nhếch khóe miệng, hơi dùng sức vuốt gương mặt tuyệt mĩ, gương mặt xinh đẹp bỗng nhiên vặn vẹo, trong chốc lát cả khuôn mặt đều bị đảo lộn, da thịt đỏ tươi rơi xuống lộ ra bộ xương trắng âm u, hắn nhếch môi lộ ra hàm răng trắng: “Mày đã không chết, tao nghĩ nghĩa phụ cũng sẽ dung nạp mày, dù sao năng lực của mày vẫn còn tồn tại, hơn nữa lại thay đổi thành bộ mặt tuấn tú này, cho dù nghĩa phụ ông ấy không cho mày đi giết người, ít nhất còn có thể cho mày đến làm ấm giường.”
Kiều Úc nhìn khuôn mặt kinh khủng như vậy dạ dày buồn nôn ghê tởm, trong lòng dâng lên tức giận chưa từng có, cậu cười lạnh một tiếng nói: “Anh là đang khuyên tôi gia nhập tổ chức lần nữa? Đừng mơ. Huống chi, thân phận của tôi bây giờ là cảnh sát, không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào, các người bắt tôi cũng vô dụng.”
“Này không đến lượt mày quyết định.” Trần Âm bước chân thong thả đi, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Tao đã báo cho a K, rất nhanh nghĩa phụ sẽ biết mày còn sống, mày trốn không thoát đâu, nghĩa phụ muốn giết ai dù trốn tới chân trời góc bể cũng không thoát đâu.”
Kiều Úc cười lạnh nhìn Trần Âm nói: “Anh nghĩ rằng tôi đây sợ chết sao?”
Trần Âm cúi đầu cười ra tiếng, nhún nhún vai nói: “Kiều Úc mày vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ không sợ chết, nhưng có một người tính mạng phụ thuộc vào mày, tao nghĩ mày chắc chắn không muốn nhìn thấy hắn chết đâu.”
Nói xong hắn vỗ vỗ tay, hai giáo đồ áo trắng lôi một người cao lớn đến, ngọn đèn tỏa ánh sáng mờ nhạt dưới đất, chiếu sáng gương mặt người kia.
“Tùng Dung!” Kiều Úc lỡ miệng kêu lên tên người nọ.
Tùng Dung giống con rối cũ nát ngã xuống đất, gương mặt anh tuấn không có chút sức sống, đôi môi mỏng tái nhợt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, quần áo ướt sũng nước bẩn, cả người đều chật vật không chịu nổi.
Tim Kiều Úc đập mạnh vài cái, tóc gáy toàn thân đều dựng lên, cho tới nay Tùng Dung giống như ngọn núi sừng sững không bao giờ ngã, mặc kệ có nguy hiểm gì anh đều kiên quyết đem cậu che chở phía sau, thế nhưng hiện tại người đàn ông cao lớn này lại vô thanh vô tức (im hơi lặng tiếng) ngã trước mặt cậu, điều này làm cậu thoáng chốc khó chấp nhận được.
Cậu không rõ Tùng Dung là người thông minh, sao lại bị Trần Âm bắt dễ dàng đến vậy, nghi vấn trong lòng chưa kịp nói thành lời, Trần Âm đã cười nói: “Mày là ngạc nhiên vì sao tao lại có thể bắt hắn?”
Kiều Úc mở miệng, hừ lạnh một tiếng: “Hẳn là cái tên có hình dáng giống tôi làm chuyện tốt đi?”
“Ha ha ha…… Coi như mày không ngốc, người đàn ông này lại rất ngốc nghếch, tao tùy tiện tìm một người đến diễn một vở kịch, hắn dĩ nhiên sẽ tin là thật, nghĩ đến mày đã chết, aiiiii, hắn thật sự rất yêu mày.”
“Mày câm miệng!” Kiều Úc ôm Tùng Dung vào lòng, toàn thân hơi hơi phát run, vừa rồi nhìn thấy người kia có hình dáng giống với Dạ Tinh cậu lẽ ra phải đề cao cảnh giác mới đúng, nên sớm đoán được Trần Âm cho mình gặp người kia hẳn là có ý đồ. (từ đây mình cũng sẽ đổi xưng hô vì Trần Âm bắt đầu chọc đúng chỗ đau của bạn Úc rồi)
“Mày thả anh ấy đi. Chuyện tổ chức gì đó anh ấy căn bản là không biết.”
“Nga~~~” Trần Âm kéo dài âm thanh, cười nhạo nói: “Như vậy tốt nhất, đường đường là tổ trưởng tổ trọng án, lại thích một kẻ giết người không chớp mắt, khi phát hiện ra không biết hắn sẽ có suy nghĩ gì đây?”
Những lời này lập tức chạm đến điểm yếu của Kiều Úc, cậu không sợ chết, cũng không sợ thủ đoạn hiểm ác của lão Tây Sâm, cậu chỉ sợ ánh mắt tuyệt vọng của Tùng Dung sau khi biết được sự thật, càng sợ hãi Tùng Dung vì cậu mà chết.
Trần Âm thấy Kiều Úc không nói gì, ánh mắt cũng không ngừng lóe sáng, trên mặt nổi lên nụ cười đắc ý: “Kiều Úc, tao thật không nghĩ tới mày có thể động lòng, tao cho mày ba ngày suy nghĩ, đến lúc đó mày không đồng ý, tao liền đem người đàn ông của mày cắt ra cho chó ăn. Ha ha ha…….”
============================
Lảm nhảm: nghe câu ” người đàn ông của mày mà mát lòng mát dạ >O
Ta đang bị cả nhà phản đối vì kéo đội ngũ xuống cái hố ngược tâm này =.=!!! mọi người thấy sao @@