Lúc Ôn Hành và chủ tịch Hồng cùng nhau đi cưỡi ngựa, một cậu trai không mặc đồ bảo hộ cưỡi ngựa lao vọt qua, phía sau là hai người trợ lý đang hốt hoảng gọi với theo.
Chủ tịch Hồng cười cười nói với Ôn Hành, “Con nhà họ Phạm đó, làm ầm làm ĩ với ba mẹ để đòi làm minh tinh. Mấy tháng trước bị ba nó nhốt trong nhà không cho ra khỏi cửa, nó nhảy thẳng từ cửa sổ lầu hai xuống luôn, suýt thì gãy chân. Giờ ổng không dám xen vào nữa.”
Ôn Hành đã nghe qua chuyện đàm tiếu này từ lâu, không để tâm lắm chỉ gật đầu một cái.
Ở phía trước họ, Phạm Tri Diễm siết cương ngựa, lăng người nhảy xuống khỏi yên, đứng thở hồng hộc chờ trợ lý tới lau mồ hôi cho.
“Ngoại hình cũng xuất chúng, là kiểu gương mặt có thể làm ngôi sao đấy.” Từ xa, chủ tịch Hồng nghiêm túc đánh giá tiểu công tử họ Phạm một phen, đoạn quay sang hỏi Ôn Hành, “Thấy sao?”
Ôn Hành hình như hơi lơ đễnh, nghe xong lời người bên cạnh nói rồi nhưng phải một lúc sau mới quay sang nhìn, vừa đúng lúc Phạm Tri Diễm ngẩng đầu lên. Ánh mắt chạm nhau.
Ôn Hành thoáng ngừng lại rồi mới nói, “Cũng tạm.”
“Chỉ cũng tạm thôi hả?”
Ôn Hành nhìn lại lần nữa để xác nhận, Phạm Tri Diễm vẫn đứng im theo dõi hắn. Hắn cau mày dời ánh mắt đi, “Cũng vậy cả.”
Chủ tịch Hồng lấy làm lạ lắm, sau đó bèn hỏi Ôn Hành nếu nhan sắc cỡ này cũng chỉ tạm được thì phải thế nào mới là đẹp theo tiêu chuẩn của hắn.
Ôn Hành im lặng rất lâu mới đáp, “Tôi quen biết… còn đẹp hơn nhiều.”
Gió hôm nay hơi lớn, sắc trời âm u như sắp mưa. Chủ tịch Hồng nghe không rõ khúc giữa Ôn Hành nói gì, nhưng hỏi lại thì hắn không nhắc lại nữa, chào ông rồi thúc ngựa quay đầu, bỏ chủ tịch Hồng lại phía sau.
Gió càng lúc càng lớn. Sau khi chào tạm biệt chủ tịch Hồng, Ôn Hành ngồi trong xe cúi đầu nhìn điện thoại. Hắn không ngừng kéo màn hình xuống để cập nhật tin nhắn, nhưng dòng tin cuối cùng vẫn chỉ dừng lại ở một chữ “Ừ” gửi lúc h. Ngoài ra chẳng còn tin nhắn nào mới.
Cuối cùng hắn khóa màn hình điện thoại. Đáp lại hắn là tiếng mưa rơi tí tách, càng lúc càng lớn.
Lúc chờ đèn đỏ, tài xế hỏi hắn có muốn quay về công ty không hay về thẳng nhà. Đợi đến khi đèn xanh sáng đèn rồi, Ôn Hành mới nói ra một địa chỉ khác.
Tan làm, Trầm Du Nhất ngước nhìn mưa to trút xuống sầm sập, cây cối bị gió quật ngả nghiêng, rồi lại nhìn xuống cái ô (cây dù) bé tí trong tay mình.
“Giờ muốn gọi xe cũng không nổi luôn đó,” đồng nghiệp xúm lại bảo nhau. “Không khác gì xếp hàng, của tôi báo chờ hai tiếng đây này.”
Một tiếng ‘ding’ vang lên, thang máy đã tới. Trầm Du Nhất và các đồng nghiệp cùng đi vào.
“Du Nhất,” một đồng nghiệp nữ gọi cậu, “Cậu tính về thế nào?”
“Chắc là đi tàu điện ngầm,” Trầm Du Nhất mỉm cười đáp, “Đi mấy phút là tới trạm rồi.”
Mỗi khi cậu cười rộ lên sẽ lộ ra hàm răng trắng sáng, đôi mắt đen tròn lấp lánh, thoạt nhìn rất dễ thương.
Đồng nghiệp nữ lớn tuổi hơn không khỏi trỗi dậy bản năng gà mẹ, không nhịn được vươn tay vò đầu cậu một cái, “Cậu bị ngốc hả? Đi từ đây chưa đầy một phút là ướt sũng rồi.”
Trầm Du Nhất mặt không đổi sắc, né tay của bà chị, giơ cái ô trong tay lên lắc lắc, “Không sao, em có ô đây rồi.”
“Gió lớn lắm…”
“Du Nhất nè, hay đi cùng tôi đi? Xe của tôi nửa tiếng nữa là tới rồi…”
“Thôi để tôi, tôi nhớ là nhà tôi và nhà Du Nhất cùng đường á…”
Các đồng nghiệp nhốn nháo thay nhau giúp cậu đưa ra các lựa chọn để tham gia giao thông sau khi tan làm, các đồng nghiệp nam cũng tới góp vui. Cậu do dự, lúc sắp sửa nhận lời của một đồng nghiệp nam tới nơi rồi thì lại chợt nhớ tới tin nhắn Ôn Hành gửi lúc trưa, chỉ đơn giản hai chữ: Đi lấy. Mới nghĩ tới đó thôi mà hình ảnh sống động Ôn Hành đang bất mãn nhíu mày đã xuất hiện.
‘Anh đã nói với em thế nào?’ Ôn Hành trong tưởng tượng của cậu một bộ bực bội, trầm giọng nói, ‘Chỉ là nhờ em đi lấy bộ đồ thôi, chuyện nhỏ nhặt đơn giản thế, vậy cũng không làm được à?’
Trầm Du Nhất bị khung cảnh trong tưởng tượng của mình khiến cho lòng tê tái. Đang định đưa ra lời từ chối ý tốt của đồng nghiệp thì cửa thang máy đã mở ra.
Trầm Du Nhất hai mắt mở tròn.
Trong thang máy, cậu đứng ở ngay vị trí chính giữa nên khi cửa thang mở ra, cậu đứng bất động cũng khiến người khác không ra ngoài được.
“Du Nhất, sao thế?” Có người hỏi.
Cậu bước ra khỏi thang máy, vừa ra đã nhỏ giọng hỏi, “Sao anh lại tới đây?”
Một thang máy đầy người, chưa ai kịp phản ứng lại. Đồng nghiệp nam thuận đường đang tính hỏi lại Trầm Du Nhất gì đó thì phía sau đã có người nhận ra Ôn Hành.
“Chủ tịch Ôn!”
“Là chủ tịch Ôn ạ?”
“Anh… tìm Phó tổng nhà chúng tôi ạ? Anh ấy về mất rồi…”
Công ty của Trầm Du Nhất từng làm một dự án cho công ty của Ôn Hành nên hắn cũng có chút quen biết với Phó tổng bên này, lâu lâu cũng sẽ đích thân tới đây nên đồng nghiệp của Trầm Du Nhất đều nhận ra.
Ôn Hành chỉ gật đầu coi như đáp, đoạn nhíu mày, kéo Trầm Du Nhất.
“Ăn mặc thế này à?”
Ý của hắn là Trầm Du Nhất mặc đồ mỏng manh quá. Nhưng cậu lại cúi đầu nhìn quần jean áo thun trên người mình, sượng sùng kiếm cớ, “Đừng—— “
“Tôi đưa Trầm Du Nhất về trước nhé.” Ôn Hành nói với các đồng nghiệp đứng phía sau Trầm Du Nhất, rồi nắm cổ tay cậu, nữa dẫn đi nửa lôi đi, kéo Trầm Du Nhất ra ngoài.
Trầm Du Nhất bị lôi lôi kéo kéo đến sảnh lớn có mái che ngay trước cổng công ty. Ôn Hành mở bung cái ô lớn trong tay, tính tiếp tục kéo cậu đứng vào tán ô của mình.
Chẳng hiểu sao Trầm Du Nhất lại cảm thấy hơi giận. “Buông ra!” Cậu nói, lần đầu tiên nói chuyện hơi lớn tiếng như thế với Ôn Hành. Bình thường lá gan của cậu nhỏ xíu, luôn là người rất ôn hòa, đối xử với Ôn Hành đều cẩn trọng hết sức. Vì sợ Ôn Hành không vui mà mỗi lần muốn lấy lòng hắn đều có vẻ rất ngốc nghếch.
Cho dù lúc này đang giận dữ, cậu cũng chỉ dám trừng mắt nhìn Ôn Hành, hơi to tiếng hơn một chút, thoạt nhìn vẫn có vẻ dễ bắt nạt.
Ôn Hành thoáng dừng lại, xoay người đối mặt với cậu.
“Trầm Du Nhất.”
Trầm Du Nhất liếc mắt nhìn phía sau mình, các đồng nghiệp cũng đi ra luôn. Cậu không muốn để bọn họ thấy mình và Ôn Hành dùng dằng ở đây, vậy nên cũng bình tĩnh lại.
“Không có gì.” Trầm Du Nhất nói, khôi phục dáng vẻ yếu ớt phục tùng, “Em xin lỗi.”
Không phiền đến Ôn Hành phải kéo nữa, cậu tự giác đứng vào tán ô, cúi đầu nhìn mũi giày của mình, “Đi thôi.”
Ngồi vào xe rồi, Trầm Du Nhất cũng đã tỉnh táo lại.
“Phải đi lấy bộ đồ của anh nữa,” Trầm Du Nhất nhìn ra ngoài cửa sổ, “Anh bảo tài xế đánh xe tạt qua đó một chuyến.”
Rõ ràng cậu là người ngồi ngay sau tài xế, nhưng lại phải bảo Ôn Hành để bảo tài xế “tạt qua một chuyến”.
Ôn Hành ngừng một chốc, tâm trạng chẳng hiểu sao lại thấy hơi tươi sáng hơn chút.
“Đánh xe qua,” hắn nói với tài xế.
Tiệm giặt là thật ra có dịch vụ mang đồ tới tận nhà, nhưng Ôn Hành chưa bao giờ dùng tới. Lần nào hắn cũng muốn phải là Trầm Du Nhất đích thân đi lấy cho mình.
Hắn nghĩ rất đơn giản. Trầm Du Nhất phải tranh thủ thời gian nghỉ trưa đi một quãng đường xa đưa áo khoác cho hắn, Trầm Du Nhất phải nhớ làm đồ sáng, những khó khăn của Trầm Du Nhất trong mắt hắn đều là chuyện nhỏ. Không quan trọng bằng hội nghị mà hắn phải tham gia, không quan trọng bằng những người hắn phải gặp. Tựu chung lại thì là chuyện có thể xem nhẹ.
Trầm Du Nhất và những khó khăn của cậu được nằm chễm chệ ở vị trí thứ nhất và thứ hai trong danh sách ‘Có thể xem nhẹ’ của Ôn Hành.
“Sao lại nhớ mà tới đón em vậy?” Trầm Du Nhất nhìn nước mưa tạt điên cuồng trên kính cửa sổ, giọng nhẹ bỗng.
Ôn Hành ngừng một chút rồi đáp, “Tiện đường.”
“Ồ.” Trầm Du Nhất lại bảo, “Sau này không cần tới nữa.”
Ôn Hành nhíu mày, không nói gì.
“Đồng nghiệp nhìn thấy không ổn lắm.” Trầm Du Nhất quay sang nhìn hắn, đã thấy giữa hai đầu lông mày nhăn tít lại, không nhịn được giải thích, “Mọi người đều biết anh.”
Ôn Hành không vui vẻ cho lắm, gật đầu. Trầm Du Nhất cũng thở phào, chợt cảm thấy rất mệt mỏi.
Sự im lặng càng lúc càng lan rộng, cậu cảm giác được vết thương ở đầu ngón tay hơi ngứa ngáy, không nhịn được dùng tay nọ nắm lấy tay kia.
Ôn Hành thấy thế, liền hỏi có chuyện gì.
“Không có gì.” Trầm Du Nhất không nhìn hắn, “Xin lỗi.”
Trầm Du Nhất giống như một chiếc máy tính đã được lập trình. Căn cứ vào ngữ cảnh để phán đoán xem cú pháp “Không có gì, xin lỗi” này có thể sử dụng được không. Nếu phán đoán là ‘Không’ thì chuyển sang ngữ cảnh tiếp theo, nếu là ‘Có’ thì sẽ trực tiếp xuất kết quả bằng âm thanh “Không có gì, xin lỗi.”
Lời của Ôn Hành luôn bị hệ thống phán đoán thành ‘Có’ nên cậu cứ hở ra là nói xin lỗi, Ôn Hành cũng quen rồi. Hắn thực sự cho rằng ‘Không có gì, xin lỗi’ có nghĩa là không có gì và xin lỗi thật.