Buổi tối, lúc Hạ Hoằng Thâm trở lại phòng. Tống Quân đang xem TV.
Vân Thông là một thị trấn nhỏ thị trấn này có khách sạn tốt, khách sạn này có thể miễn cưỡng xem như sạch sẽ mà thôi.
Tống Quân tắm rửa xong, ngồi ở trên giường xem TV. Nghe thấy tiếng gõ cửa của Hạ Hoằng Thâm, lập tức nghĩ giả bộ ngủ, sau lại nghĩ đến cửa chỉ để hé. Hơn nữa chỉ có mình ở nơi này không có ai, lúc sau mở cửa cho hắn.
Hạ Hoằng Thâm sau khi tiến vào chỉ hỏi hắn một câu: “Tắm à?” Sau đó chính hắn cũng lấy đồ đi tắm rửa.
Lúc tắm rửa xong đi ra, Tống Quân đang nằm ở trên giường nhàm chán chuyển kênh ti vi.
Hạ Hoằng Thâm chỉ mặc đọc một cái quần. Hơn nữa quần dài khoá kéo đều không có, lộ ra quần lót bên trong, nửa người trần trụi ngồi ở bên giường lau tóc.
Tống Quân khống chế ánh mắt của mình không để nhìn về phía bên kia, hắn cầm điều khiển nhấn tới nhấn lui đã chuyển hơn mười kênh, sau đó hỏi: “Chúng ta rốt cuộc tới nơi này làm gì?”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Tìm đồ vật.”
Tống Quân buông điều khiển TV từ xa: “Ngươi rõ ràng là nhận uỷ thác khám nghiệm pháp y!”
Hạ Hoằng Thâm nói cho hắn biết: “Chủ yếu là tìm đồ vật.”
Tống Quân luôn cảm thấy hắn đang lừa dối mình.
Hạ Hoằng Thâm đứng lên, đem khăn mặt ném vào buồng vệ sinh, sau đó đi ra nói với hắn: “Có Đăng Thiên Nhân ở nơi này, luôn có khả năng yêu vật ác linh sẽ xuất hiện.”
Tống Quân có chút kinh ngạc nhìn hắn, giống như đây là lần đầu tiên Hạ Hoằng Thâm nói cho mình tường tận mấy thứ này.
Hạ Hoằng Thâm tựa hồ là không quen giải thích này nọ. Hắn nghĩ nghĩ, nói tiếp: “Đăng Thiên Nhân là tiên Gia Bảo vật, linh khí thái thịnh, xuất hiện ở nhân gian tất nhiên sẽ khiến khiến yêu ma quỷ quái nhân gian tranh đoạt, dựa vào linh khí để tăng cường tu vi.”
Tống Quân nghe vậy có hứng thú, truy vấn: “Nếu là bảo bối vì sao lại vỡ thành vài miếng lưu lạc nhân gian?”
Hạ Hoằng Thâm không nói chỉ là chằm chằm nhìn hắn.
Tống Quân bị ánh mắt của hắn nhìn mà lông tóc dựng đứng, không biết đến tột cùng là có ý gì.
Hạ Hoằng Thâm lại đột nhiên nói: “Ta cũng không biết, chờ khi ta biết, Đăng Thiên Nhân đã bị người ta phá hủy ném xuống nhân gian.”
Tống Quân sửng sốt, hỏi: “Là người nào? Với ngươi có quan hệ gì khiến ngươi tự mình đến tìm?”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Là người của ta làm.”
Nói xong một câu này, Hạ Hoằng Thâm nằm lên trên giường, kéo chăn qua chuẩn bị ngủ.
Tống Quân như có chút để ý câu nói kia của hắn, người của hắn là ai? Chẳng lẽ là Phượng Tuấn Nguyên? Cho nên Phượng Tuấn Nguyên cũng bị biến thành người theo hắn đi?
Tống Quân vừa nghĩ vừa thấy Hạ Hoằng Thâm đã nhắm mắt lại, vì thế xuống giường tắt TV sau đó đi vào buồng vệ sinh. Lúc đi ra, Tống Quân phát hiện túi du lịch của mình lộ ra một túi thức ăn. Hắn không hiểu ra sao cả, không biết mình khi nào thì đem thứ này mang theo, lại còn rớt ra, hiển nhiên không phải cái túi giả. Đứng ở tại chỗ mờ mịt hồi lâu, Tống Quân lắc lắc đầu, bò lên giường ngủ.
Sáng ngày thứ hai như cũ không ngủ nướng.
Khi Tống Quân ở trong buồng vệ sinh đánh răng, nghe được bên ngoài có tiếng đập cửa, mở ra nhìn Long Tinh đứng ở cửa.
Long Tinh mỉm cười nói với Tống Quân: “Thu thập xong xuống dưới đi ăn điểm tâm, ăn hết sẽ lên núi.”
Tống Quân chà chà răng gật đầu.
Điểm tâm ăn ở một tiệm mì bò đối diện với khách sạn.
Tống Quân cùng Hạ Hoằng Thâm đến chậm một chút. Lúc hắn đến đã thấy Phượng Tuấn Nguyên một mình ngồi bên cạnh cái bàn đang dùng giấy vệ sinh cẩn thận lau bàn. Long Tinh đứng ở bên cạnh bếp lò nhìn ông chủ lão bản nấu mì. Tịch Yên Linh thì vừa nhìn thấy bọn hắn liền ngoắc tay gọi bọn họ đi qua ngồi.
Tống Quân nhìn thoáng qua Phượng Tuấn Nguyên, cuối cùng vẫn ngồi xuống bàn của Tịch Yên Linh và Long Tinh.
Tịch Yên Linh cầm một đôi đũa với vào nước sôi trong nồi, lấy cho mỗi người một đôi, sau đó chính mình ngồi xuống bên cạnh Hạ Hoằng Thâm.
Trong nháy mắt Tống Quân tiếp nhận đôi đũa của Tịch Yên Linh đưa. Đột nhiên hốt hoảng một chút, cảm giác cảnh tượng này rất quen thuộc, những người này cũng tựa hồ rất quen thuộc. Thế nhưng rõ ràng là không có khả năng, những người này đều là biết trong năm nay, mọi người căn bản chưa từng gặp nhau.
Long Tinh ghé vào bếp lò biên nhìn ông chủ nấu xong, lại bưng mì cho bọn hắn.
Tống Quân mới vừa nhận được bát mì của mình, liền nhìn Tịch Yên Linh ở đối diện gắp một khối thịt bò đưa vào bát mì của hắn. Kết quả đũa vừa đưa đến một nửa, cô ấy đột nhiên chú ý tới Hạ Hoằng Thâm vì thế vòng hướng bỏ vào trong bát của Hạ Hoằng Thâm, nói: “Em không thích ăn thịt bò, Hạ sư huynh ăn.”
Hạ Hoằng Thâm nói cái gì cũng chưa nói, mải miết ăn mì.
Khi họ ăn xong, Lữ Hải bọn hắn đã chờ xe ở cửa tiệm mì, nói chờ Hạ Hoằng Thâm bọn hắn ăn xong rồi sẽ xuất phát.
Cục công an thị trấn cả thảy đi hai chiếc xe, sáu người, bọn hắn vốn định chỉ đưa Long Tinh với Hạ Hoằng Thâm bọn họ lên núi. Tống Quân bọn hắn mấy thoạt nhìn đều là sinh viên. Lữ Hải cho là bọn họ chỉ đi cùng, vì thế nói cảnh sắc trên núi bình thường cũng không phải điểm du lịch, không có gì để chơi, thôn dân trên núi cũng hung ác, hay là không đi thì tốt hơn.
Hạ Hoằng Thâm lại kiên trì để bọn họ cùng đi.
Long Tinh từ trước đến nay đều nghe theo lời Hạ Hoằng Thâm nói. Hắn nói với Lữ Hải không sao, vừa vặn bọn hắn bên này có một xe, cùng đi đảm bảo hoàn thành nhiệm là vụ được rồi.
Long Tinh là người ở cục thành phố đi xuống. Công an thị trấn nhỏ đương nhiên sẽ nể mặt hắn, nghe hắn nói như vậy, vì thế cũng không miễn cưỡng.
Tổng cộng có ba chiếc xe cùng nhau lên núi, có hai xe cảnh sát cảnh sát thị trấn thành một đội hình trinh sát và kỹ thuật.
Tống Quân như cũ ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nhìn cảnh sắc ở bên ngoài. Hắn đột nhiên có chút bận tâm, theo cách nói của Hạ Hoằng Thâm, linh khí của Đăng Thiên Nhân dễ dàng thu hút ác linh yêu ma, trên núi không biết có thứ gì kỳ quặc, chỉ sợ nhìn thấy thứ đáng sợ gì đó.
Ở trong xe, Tống Quân đem nghi vấn nói cho Hạ Hoằng Thâm.
Hạ Hoằng Thâm hỏi một câu: “Ngươi sợ sao?”
Tống Quân nghĩ thầm hắn đúng là sợ, nhưng Hạ Hoằng Thâm hỏi như vậy. Hắn làm sao có thể nói sợ hãi.
Kết quả hắn còn chưa mở miệng, Long Tinh nói: “Có quỷ sao?”
Tống Quân nhìn thoáng qua thiếu niên ở phía trước gạt xe, không biết trả lời hắn thế nào.
Hạ Hoằng Thâm lại nói: “Hơn phân nửa có quỷ.”
Long Tinh “A” một tiếng, cũng không kinh ngạc, không sợ hãi.
Tống Quân cũng ngượng ngùng không hỏi nữa, đề tài đó cứ vậy kết thúc.
Lúc sáng sớm xuất phát mà khi đến thôn Vạn Gia trên núi đã là giữa trưa.
Giống như lời nói của Lữ Hải bọn hắn, tuy rằng không phải là núi hoang, cũng không phải là nơi có cảnh sắc duyên dáng. Xung quanh toàn bộ là núi lớn với thảm thực vật lưa thưa, rất nhiều nơi có thể nhìn thấy núi đá trụi lủi.
(Mèo: Cao nguyên đá Hà Giang cũng toàn núi đá)
Đường cũng rất khó đi. Tuy rằng trên đường lớn ô tô có thể thông hành, nhưng đường thực nát vụn, hơn nữa đường có rất nhiều dốc, trên cả đoạn đường Tống Quân thiếu chút nữa ngã ngửa.
Ô tô vừa đến nơi, hắn vội vàng ra khỏi xe, vuốt ngực, nhịn xuống cái loại cảm giác buồn nôn. Cũng may không khí trên núi tươi mát, Tống Quân đứng thẳng, hít sâu một hơi.
Thôn Vạn Gia là thôn xóm lâu năm. Bởi vì vị trí địa lý, hoàn cảnh trong thôn tương đối phong bế, mấy năm nay cũng có vài người trẻ tuổi lựa chọn xuống núi làm công, nhưng trong thôn vẫn như trước có vẻ từ xưa đã bần cùng.
Trưởng thôn và bí thư chi bộ thôn cùng nhau đến đầu thôn đón bọn hắn vì đường nhỏ không thể lái ô tô đi vào, chỉ có thể đứng ở ven đường bên ngoài thôn.
Tất cả mọi người từ trên xe bước xuống, đi theo lão trưởng thôn đi vào bên trong.
Long Tinh nghe chuyện lão thôn trưởng bị hoài nghi giết người. Lúc này không khỏi đánh giá lão nhân này, nhìn thần sắc ông tiều tuỵ, mày luôn luôn cau chặt, cả người đều có vẻ có chút bất an.
Tống Quân luôn cảm thấy không khí bên trong thôn này có chút kỳ quái. Hắn mơ hồ cảm thấy có chút bất an, có chút lưỡng lự đi tới bên người Hạ Hoằng Thâm.
Bọn hắn đi chừng gần trăm thước đột nhiên nhìn thấy một đoàn thôn dân đứng ở phía trước ngăn đường.
Trong đó phía trước là một lão nhân, tóc râu đều trắng xóa, trong tay chống quải trượng, dùng sức một chút, nói: “Các ngươi lại muốn đến mang Kính Sinh đi! Ta đã nói rồi, chúng ta sẽ không đồng ý đưa Kính Sinh xuống núi!”
Tống Quân dừng bước, nhìn người chặn đường phía trước, thô sơ đơn giản phỏng chừng có hơn trăm người. Tựa hồ là toàn bộ mọi người trong thôn.
Lão trưởng thôn ho khan một tiếng, tiến lên nói: “Lão gia tử! Những người này là công an, bọn họ nói đến xem thi thể Kính Sinh sẽ không đưa Kính Sinh xuống núi.”
Lão gia tử dùng lực đập quải trượng, chỉ lão trưởng thôn nói: “Chính là ngươi ỷ vào cháu là cái gì cục trưởng công an, giết người còn muốn trốn tránh trách nhiệm.”
Tống Quân thấy sắc mặt trưởng thôn thay đổi. Hắn lớn tiếng nói: “Không phải tôi giết! Tôi làm sao có thể giết Kính Sinh!”
Không khí có chút căn thẳng, lúc này bí thư chi bộ thôn nói: “Các đồng chí Công an nói không mang Kính Sinh đi. Bọn hắn đặc biệt mời chuyên gia trong đại học đến khám nghiệm thi thể Kính Sinh, tìm hung thủ giết người.”
Lữ Hải vội đứng ra. Hắn chỉ tay vào Hạ Hoằng Thâm nói với những thôn dân: “Vị này chính là tiến sĩ trong đại học ở trên tỉnh, đặc biệt khám nghiệm tử thi. Hắn không phải người bên công an, căn bản cũng không phải là người địa phương, sẽ không chuyện xằng bậy, mọi người có thể yên tâm.”
Lữ Hải vừa dứt lời, liền nghe được trong đám người có một nữ nhân khóc lớn. Trên người cô ấy còn mặc đồ tang chắc là thân nhân người chết trẻ kia, quả nhiên kế tiếp cô ấy nói: “Các ngươi không thể đem ta thi thể con ta khám nghiệm, hắn chết cũng không toàn thây!”
Hạ Hoằng Thâm cái gì cũng chưa nói. Dù sao loại chuyện này nên do cục công an ra mặt, hắn bất quá là nhận uỷ thác thôi.
Kỳ thật theo lý thuyết loại án hình sự án này, cho dù người nhà không đồng ý cũng có thể đưa đi giải phẫu. Chính là trong tình huống này, không nghĩ tới sẽ gặp cả một quần thể ngăn cản, công an tự nhiên sẽ cẩn thận lại cẩn thận, không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ kích động thôn dân.
Cuối cùng vài người trong cục công an thị trấn thương lượng, quyết định trước thỏa hiệp, vì thế nói với thôn dân: “Trước nhìn thi thể, chúng ta tiếp tục thương lượng chuyện giải phẫu sau?”
Công an cũng làm cho tới bước, nếu bọn không đáp ứng tựa hồ không thể nói nữa.
Tống Quân nhìn mấy nam nhân vây quanh lão nhân kia thương lượng vài câu, cuối cùng lão nhân gật gật đầu, nói với bọn họ: “Đi theo chúng ta.”