Nhà của Lăng Tiếu là chung cư ở trung tâm chợ. Tống Quân ôm Tiểu Hắc miêu đi lên tầng ba, hắn từng đứng trước cửa một lúc tới đây, hít sâu một hơi, sau đó mới gõ cửa phòng.
Bọn họ cũng không có mở cửa nhanh như vậy, Tống Quân thậm chí có chút hoài nghi bên trong có phải hay không căn bản không có người.
Nhưng Tiểu Hắc miêu lấy một móng vuốt lay tay hắn, ý bảo hắn đợi lát nữa rồi xuống.
Quả nhiên qua chừng một phút, sau khi Tống Quân gõ cửa nhiều lần, cửa phòng mới được mở từ bên trong.
Đứng ở trước cửa là Phó Văn Hy, vẻ mặt hắn đề phòng nhìn Tống Quân cùng con mèo nhỏ ở trong lòng ngực hắn, hỏi: “Ngươi tới làm gì?”
Tống Quân hỏi hắn: “Lăng Tiếu có ở đây không?”
Phó Văn Hy nói: “Ngươi tìm Lăng Tiếu để làm gì?”
Tống Quân cúi đầu nhìn Hắc Miêu ở trong lòng mình, nói với Phó Văn Hy: “Hạ sư huynh muốn gặp hắn.”
Hắn vừa mới nói xong, Phó Văn Hy lập tức phản ứng rất kịch liệt muốn đóng cửa lại. Nhưng lúc này Hắc Miêu đã từ trong lòng Tống Quân nhảy ra chui vào bên trong phòng.
Phó Văn Hy vì thế cũng chẳng quan tâm đóng cửa, vội vàng đuổi theo hắn.
Hắc Miêu lại cực kỳ linh mẫn, chạy nhanh tránh được sự truy đuổi của Phó Văn Hy, quay cuồng một cái đã rơi trên thảm sàn trong phòng khách. Đồng thời, Tống Quân nhìn thấy một đầu Hắc Lang từ trong góc chạy ra, một ngụm cắn hắc miêu ở trên thảm sàn Hắc Miêu.
(Mèo: Đúng cảnh chó mèo không ưa nhau)
Tống Quân hoảng hốt thét lên.
Lúc này Hắc Lang đột nhiên bị ngã quay cuồng trên mặt đất, tru lên một tiếng thống khổ. Hắc Miêu rơi trên mặt đất, hóa thành hình người Hạ Hoằng Thâm, đứng ở trước mặt bọn họ.
Lăng Tiếu cũng phát hiện ra Hạ Hoằng Thâm là hình người, Phó Văn Hy vội vàng qua đỡ lấy hắn, hỏi: “Các ngươi rốt cuộc tới làm cái gì?”
Tống Quân có chút sợ hãi bọn họ sẽ lại đánh nhau, vội vàng tiến lên nói: “Chúng ta cũng không có ác ý, Hạ sư huynh có chuyện muốn hỏi các người một chút về Yêu Thị.”
“Yêu Thị?” Phó Văn Hy có chút kinh ngạc, “Chuyện gì Yêu Thị?”
Hạ Hoằng Thâm không nhanh không chậm bước đến bên cạnh sô pha ngồi xuống, vắt đôi chân thon dài, nói: “Chuyện về bệnh truyền nhiễm gần đây các ngươi biết không?”
Phó Văn Hy nhìn thoáng qua Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu nói: “Biết một chút!”
Hạ Hoằng Thâm nói cho bọn hắn biết: “Ta hoài nghi bệnh truyền nhiễm bùng nổ có quan hệ với Chủ nhân của Yêu Thị.”
“Tại sao có thể như vậy?” Phó Văn Hy hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc.
Hạ Hoằng Thâm nói: “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi, nếu cứ để bệnh truyền nhiễm tiếp tục bùng phát như vậy, chỉ sợ thành phố này sẽ không còn tồn tại.”
Nghe Hạ Hoằng Thâm nói vậy, Tống Quân cũng thấy kinh hãi hiểu.
Phó Văn Hy không biết phải làm sao nhìn về phía Lăng Tiếu, vẻ mặt của Lăng Tiếu tuy rằng cũng không tin tưởng nhưng hắn vẫn ngồi xuống cùng nói chuyện với Hạ Hoằng Thâm.
“Chủ nhân của Yêu Thị đến tột cùng có thân phận gì?” Hạ Hoằng Thâm hỏi.
Lăng Tiêu trầm lặng nói: “Chúng ta cũng không rõ, thường nghe người có quan hệ với hắn đồn rằng chỉ cần cầm một món đồ vật là đến được chỗ đó. Ta không rõ, vì cái gì ngươi lại cho rằng bệnh truyền nhiễm có quan hệ với hắn.”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Ngươi còn nhớ rõ lúc ấy ở Yêu Thị, ta bị yêu thú của hắn cắn bị thương không?”
Lăng Tiếu khẽ gật đầu.
Hạ Hoằng Thâm nói: “Bởi vì miệng vết thương không thể khép lại, Long Tinh mang ta đi Hồng Âm Tự Thanh Sơn cầu trụ trì đại sư tương trợ. Kết quả mới phát hiện là do ma khí xuyên vào miệng vết thương gây ra.”
“Ma khí?” Lăng Tiếu nhất thời khó nén kinh ngạc.
Bọn họ sinh sống ở thành phố này là yêu loại nhưng đã có thói quen chung sống hòa bình với nhân loại. Nói như vậy tức là bọn họ cũng không đả thương con người, bởi làm thế sẽ dễ dàng bại lộ thân thế khiến cuộc sống sau này của bọn họ gặp nguy hiểm.
Nhưng thứ được gọi là ma loại hoàn toàn là ngoại tộc, chúng nó cũng không sinh tồn ở cái thế giới này, có lẽ chúng căn bản sẻ không có đầy đủ hình thể, không có ngoại lệ đổi lại chúng nó có được lực lượng rất lớn.
Chủ nhân của Yêu Thị thuần dưỡng yêu thú đến thủ hộ Yêu Thị này không có gì, nhưng chuyện yêu thú dẫn theo ma khí không phải sự việc đơn giản. Yêu loại trong thành phố này đều không nguyện ý bị một ma vật khống chế.
Phó Văn Hy ghé dựa vào trên ghế sô pha, nghe vậy nhăn đầu lông mày, nói: “Ngươi nói thành phố này có ma vật lẻn vào?”
Hạ Hoằng Thâm lắc đầu, “Khó mà nói, cho nên ta mới đến cầu trợ các ngươi.”
Hắn dùng hai từ “cầu trợ” xin giúp đỡ, Phó Văn Hy lập tức cảm thấy trong lòng thoải mái. Lăng Tiếu hiển nhiên cũng không tiếp tục mâu thuẫn, trầm ngâm nói: “Yêu Thị từ xưa đến nay, phía trước luôn luôn có truyền thuyết chủ nhân ở nơi này có thế lực rất lớn. Nếu nói là ma vật từ bên ngoài đến cũng không thể là sự thật, bản thân ta là đoán hắn thuần dưỡng yêu thú có lẽ có phương pháp, hoặc giả thuyết là có ma khí tương trợ …”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Khả năng sau khá lớn.”
Lăng Tiếu nói tiếp: “Nhưng thân phận Chủ nhân của Yêu Thị thực sự quá thần bí, hắn cho tới bây giờ chưa từng lộ mặt ở Yêu Thị. Giả như ngày đó ngươi có phá tan cả Yêu Thị, hắn không cản được nhưng cũng không lộ diện. Ta nghĩ không ai trong thành phố này biết được thân phận của hắn, biện pháp duy nhất chính là tới công viên trò chơi kia điều tra, ít nhất trong công viên trò chơi nhất định có người biết thân phận của hắn.”
(Mèo: Đố ai biết được thân phận của người này?)
Hạ Hoằng Thâm tựa hồ nghĩ một chút, nói: “Ngày mai chúng ta cùng đi một chuyến đi.”
Lăng Tiếu nhìn hắn không nói.
Hạ Hoằng Thâm nói: “Ta và ngươi giống nhau, không muốn nhìn thấy thành phố này bị hủy diệt.”
Lăng Tiếu đúng là gật gật đầu.
Ngày hôm sau, Tống Quân xin nghỉ làm để đi chơi công viên trò chơi với Hạ Hoằng Thâm.
Theo lý mà nói, đàn chị khóa trên không tới sẽ chỉ có một mình hắn làm việc không nên nghỉ. Nhưng hắn nhìn dạo này trung tâm xét nghiệm khá tiêu điều. Có thể vì tính mạng gặp nguy hiểm nên không có người nào còn để ý con cái có phải do mình sinh ra hay không, liên tiếp hai ba ngày trung tâm xét nghiệm đều không có khách nhân đến.
Vì thế người phụ trách trung tâm cho Tống Quân nghỉ một ngày, còn hắn một mình ở lại trung tâm trông coi.
Tống Quân buổi sáng tỉnh lại ở trên giường, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác quen thuộc với Hạ Hoằng Thâm, sáng sớm liền mở to mắt, rốt cuộc ngủ không được.
Buổi sáng hắn và Hạ Hoằng Thâm đi ra cửa, bây giờ bắt taxi không tốt lăm nên chỉ có thể đi xe buýt. Bọn họ hẹn bọn Lăng Tiếu gặp nhau tại cổng công viên trò chơi.
Sau khi tới nơi, Tống Quân từ xa thấy Phó Văn Hy đang vẫy tay với họ, nhất thời lại sinh ra một cảm giác bốn người ước hội.
Nghĩ đến đây, Tống Quân không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Hoằng Thâm. Kết quả Hạ Hoằng Thâm đang ngẩng đầu nhìn lên dấu hiệu mặt chữ trên cổng ra vào công viên trò chơi, không biết đang có tâm tư gì.
Công viên trò chơi thực tiêu điều, nhưng may mắn không có đóng cửa cự tuyệt khách.
Kỳ thật công viên trò chơi thành phố hai năm qua làm ăn không được tốt lắm. Công viên trò chơi này cũng có lịch sử đã lâu, trang thiết bị phương tiện đều giống sân chơi lớn ở ngoại ô thành phố nên du khách cũng có nơi khác để đến cho nên càng vắng vẻ.
Vé vào công viên trò chơi không đắt, bởi vì bên trong chơi trò chơi đều cần thu phí khác. Hạ Hoằng Thâm đi mua bốn tờ vé vào cửa, cùng bọn họ đi vào.
Dọc theo đường đi đều không có khách nhân nào, chỉ có nhân viên công tác ở công viên.
Người bọn họ muốn tìm hẳn là một trong những nhân viên này.
Lăng Tiếu và Phó Văn Hy đi đường đều lưu ý. Hạ Hoằng Thâm tuy rằng hết nhìn đông lại nhìn tây nhưng hắn luôn chú ý những người bên cạnh. Nếu người kia là yêu loại, hắn có thể dễ dàng nhận ra từ hơi thở.
Chơi trò chơi trong vườn là duy nhất sinh ý không tệ lắm, có lẽ vì nước của nó ở trên chỗ vui chơi, nhưng bởi vì bệnh truyền nhiễm nên hiện tại không có khách.
Tống Quân là người duy nhất cái gì cũng không biết, chỉ có thể buồn bực đi theo bọn họ. Hắn đối với Yun –night Speed vừa mới trải qua thật sự có chút hứng thú nhưng cũng biết xấu hổ nếu nói mình muốn chơi trò chơi này.
Yun-night Speed = tàu lượn trên không
Bước chân của Hạ Hoằng Thâm đột nhiên ngừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn lên chỗ cao.
Tống Quân cũng theo ánh mắt hắn nhìn tới. Hắn thấy ở chỗ bể bơi khu vui chơi đối diện có người đang ngồi.
Lăng Tiếu cũng nhìn đã qua, lập tức nói: “Là người của Yêu Thị.”
Người đối diện với bọn họ cũng chú ý tới ánh mắt của bọn họ, vội vàng xoay người nhìn từ trên tàu xuống.
Trung gian giữa bọn họ là một cái ao lớn, có lẽ ai cũng có bản lĩnh lướt qua cái ao này để bắt người, nhưng bọn họ không có ý định làm trò này trước mặt những người khác ở công viên trò chơi.
Bọn họ rất nhanh chia nhau đi mấy đường để bắt người. Hạ Hoằng Thâm để Tống Quân đi theo hắn cùng nhau chạy về phía bể bơi.
Tống Quân vội vàng đi phía sau Hạ Hoằng Thâm.
Bọn họ thấy cả công viên trò chơi đều vắng lặng không có động tĩnh, nhất thời đều thấy không ít nhân viên công tác đều đi tới bên này.
Tống Quân chạy không nhanh bằng Hạ Hoằng Thâm, thể lực cũng không bằng Hạ Hoằng Thâm, khi đuổi theo hắn đều thở hồng hộc.
Nhưng lúc này bóng dáng người kia đã sớm biến mất.
Lăng Tiếu nhanh hơn mọi người một chút. Hắn chỉ về bên phải ý bảo hắn thấy người kia vừa rồi chạy về hướng đó.
Tống Quân nhìn theo hướng hắn chỉ phát hiện nơi đó là Quỷ ốc trong công viên trò chơi.
Quỷ ốc này là trò chơi mới mấy năm gần đây. Tống Quân trước đây không có chú ý tới nên tự nhiên cho tới bây giờ cũng chưa từng bước vào.
Nhân viên trông giữ Quỷ ốc không thấy đâu, chắc là vì thời tiết nóng lại không có khách nên đã chạy đi nơi khác.
Tống Quân thở phì phò, kéo Hạ Hoằng Thâm nói: “Chúng ta có đi vào không?”
Hạ Hoằng Thâm ngẩng đầu lên nhìn hình dáng của Quỷ ốc, nói: “Vào! Nói không chừng còn có sự việc mê hoặc khác. ”
Tống Quân vốn xem Quỷ ốc chỉ là một trò chơi gạt người. Hắn vốn không sợ hãi nhưng vừa nghe Hạ Hoằng Thâm nói câu không minh bạch có sự mê hoặc khác lại khiến hắn đột nhiên có sự khẩn trương.
Hạ Hoằng Thâm dường như cảm thấy Tống Quân sợ hãi, đưa tay cho hắn, nói “Đi theo ta!”
Tống Quân vội vàng nắm tay Hạ Hoằng Thâm, đi theo phía sau hắn vào trong Quỷ ốc.
Một bước đi vào, ánh sáng bên ngoài hoàn toàn bị cửa màn che đi, chỉ còn lại màu xanh biếc của đèn vạch nhỏ ở hai bên đường.
Hạ Hoằng Thâm đi tuốt trước, sau đó là Tống Quân, phía sau hắn là Lăng Tiếu và Phó Văn Hy. Không thể không nói, điều này khiến Tống Quân nhiều ít cảm thấy có cảm giác an toàn.
Bỗng dưng Hạ Hoằng Thâm dừng bước lại, nói một câu: “Âm khí rất nặng!”
“Sư huynh?” Tống Quân nhịn không được nhỏ giọng gọi hắn.
Hạ Hoằng Thâm nói với hắn: “Ngàn vạn lần đừng buông tay ta.”
Tống Quân gật gật đầu, nắm càng thêm chặt cánh tay của Hạ Hoằng Thâm.