Edit: meomoon
Sắc trời bên ngoài cũng chưa toàn bộ tối đen, nhưng cũng dần dần trở nên ảm đạm. Bên trong phòng thực nghiệm mở đèn, bốn phía là một mảnh thông thấu, nhưng hoàn cảnh phía dưới vẫn khiến Tống Quân cảm thấy đáng sợ như cũ.
Hắn tự giam mình trong phòng thực nghiệm nhỏ, không biết nên như thế nào cho phải. Cửa chống trộm của phòng thí nghiệm rất nặng nên ngăn cách với tiếng bước chân trên hành lang ở bên ngoài, hắn không biết bên ngoài có phải hay không còn có người ở, hoặc là cái kia có phải là người hay không. Hắn không có tâm tình nhìn kết quả thực nghiệm trên máy tính, hắn chỉ muốn biết bản thân bây giờ nên làm cái gì để có thể rời đi nơi này.
Chính là rời khỏi nơi rồi thì nơi nào mới là nơi an toàn đây? Giống như ở trong kí túc xá, cái thứ kỳ quái đó liệu còn có tới gây rối hắn hay không?
Hắn xác định mình bị ma ám, chính là ngày hôm qua Phượng Tuấn Nguyên đã nói, hắn là bị dấu hiệu. Chính là vì sao lại là hắn? Hắn từ nhỏ đến lớn, hiện nay đã tốt nghiệp đại học, còn chưa có bao giờ gặp phải chuyện này, tất cả đều xuất hiện từ khi đến nơi này học. Đến tột cùng là hắn có vấn đề ở đâu, hay là trường học này có vấn đề gì?
Tống Quân dựa vào bên cửa sổ, cảm giác được dư âm của trời chiều ở bên ngoài, chính là thân thể chậm chạp vì thời tiết mà ấm lại, hắn dần dần đi xuống, thẳng đến khi ngồi chồm hỗm ở trên mặt đất, trong lòng trừ bỏ kinh hoảng vẫn là một mảnh mờ mịt. Đột nhiên, trên cửa chống trộm rất nặng vang lên một tiếng đập cửa.
Tống Quân đang cả kinh, lập tức lại nổi lên hi vọng, hắn đang nghĩ, nói không chừng là những người khác ở phòng thí nghiệm ăn xong cơm chiều lại đây làm thí nghiệm. Hắn ôm hi vọng, hỏi một câu: “Ai?”
Nhưng không có được đáp lại.
Tống Quân đứng lên, do dự mà nghĩ hay không qua đó.
Tiếng đập cửa lại vang lên, lúc này là thanh âm hạ xuống liên tục, tinh chuẩn như máy móc.
Hắn cuối cùng cố lấy dũng khí, hướng cánh cửa đi tới, chậm rãi thăm dò tới gần mắt mèo trên cánh cửa.
Nhìn từ bên trong mắt mèo, Tống Quân nhìn thấy tình hình trên hành lang. Bên ngoài quả thật có một người, là một nữ nhân, mặc chiếc váy liền áo, người đứng ở ngoài cửa, cũng đưa lưng về phía cửa phòng thí nghiệm.
Thân ảnh này cùng thân ảnh Tống Quân vừa rồi nhìn thấy ở giữa thang máy là giống nhau.
Nữ nhân đưa lưng về phía cửa, lấy tư thế kỳ quái chạy đến vươn tay ra, kế tiếp dùng móng tay bén nhọn ở trên cửa tạo ra tiếng vang chói tai.
Tống Quân bị tiếng vang này giày vò đến rất khó chịu.
Ngay sau đó, hắn phát giác người phụ nữ kia đang xoay người lại, cô muốn quay đầu lại.
Tống Quân phản ứng đầu tiên chính là muốn thối lui, nhưng dưới chân giống như bị định trụ, căn bản không nhúc nhích được.
Mắt thấy nữ nhân muốn quay đầu lại, Tống Quân mồm to thở phì phò, mồ hôi lạnh theo cái trán nhỏ giọt xuống.
Ngay sau đó, Tống Quân thấy trước mắt có một bóng đen thật lớn hiện lên, cái bóng đen kia thân hình quá lớn, thậm chí trong nháy mắt chặn hết cả phạm vi nhìn thấy của mắt mèo, lưu lại trước mắt Tống Quân là một mảnh hắc án.
Không còn thấy nữ nhân, chân Tống Quân mềm nhũn ngồi trên mặt đất, hắn phát hiện mình lại có thể động đậy.
Lúc này, Tống Quân lau một chút mồ hôi lạnh trên trán, vẫn là chỗ trống đại não không có phản ứng, hắn biết mình không phải tránh được một kiếp, nếu thật sự là tránh được, không phải là hắn nên thôi học rời đi địa phương quỷ quái này?
Ngay khi không biết nên làm thế nào mới tốt, tiếng đập cửa lại một lần nữa vang lên.
Toàn thân Tống Quân cứng đờ, kế tiếp liền nghe thấy một thanh âm bình tĩnh: “Tống Quân, là ta”
Đó là thanh âm của Hạ Hoằng Thâm.
Tống Quân vội vàng đứng dậy, tiến đến phía trước mắt mèo nhìn, quả nhiên nhìn thấy là Hạ Hoằng Thâm đứng ở ngoài cửa. Hắn nhất thời nhẹ nhõm thở dài một hơi, đồng thời lại khẩn trương lên, sợ hãi có thể hay không là nữ quỷ giở trò với hắn.
Nhưng mà Hạ Hoằng Thâm kế tiếp còn nói thêm: “Không cần sợ, mở cửa đi.”
Tống Quân tay đè ở trên cửa đang đóng, do dự thật lâu, mới mở ra cửa phòng.
Bên ngoài chỉ có một mình Hạ Hoằng Thâm đứng, thoạt nhìn không có chút nào dị thường. Ngay tại khoảng cách không xa là cửa thông giữa thang máy còn mở ra, Tống Quân có thể rõ ràng nhìn thấy ngọn đèn xuyên qua.
Không có cái gì cả, tất cả đã khôi phục bộ dáng bình thường.
Tống Quân mất hồn mất vía đem số liệu thực nghiệm lưu ở trên máy tính, sau đó thu dọn đồ đạ cùng Hạ Hoằng Thâm ly khai tòa nhà pháp y.
Dọc đường đi hắn không có nói chuyện, Hạ Hoằng Thâm khi đi tới tầng dưới thì nói với hắn: “Mời ngươi đi uống nước”.
Tống Quân không cự tuyệt, hắn đi theo Hạ Hoằng Thâm đi tới quầy bán quà vặt, hỏi lão bản mua một lon bia, bật cái nắp lon, dùng sức uống vài ngụm, sau đó dùng mu bàn tay lau một chút khóe miệng, hơi hơi thở phì phò.
Hạ Hoằng Thâm ngồi ở hắn đối diện nhìn hắn.
Tống Quân cảm giác bia tiêu hóa một đường lạnh lẽo trượt xuống, nói với Hạ Hoằng Thâm: “Sư Huynh, em giống như bị quỷ ám, em sẽ chết ư.”
Hắn vừa nói, vừa dùng ngón tay gãi gãi hai má mà nhớ tới phía trước đã từng gặp vết thương cào.
Hạ Hoằng Thâm dùng âm điệu nhẹ nhàng từ trước đến nay nói: “Không có việc gì.”
Tống Quân nói: “Thật sự, vừa rồi nếu không phải anh đột nhiên đến đây …” Nói tới đây, Tống Quân lại uống một ngụm lớn bia, trong lòng hắn có chút khó chịu, đó là cảm giác vô lực kịch liệt sau sự kinh hách, cả người xảm xúc đều tụt xuống.
Hắn bắt đầu nói một ít chuyện quá khứ, cảm giác cả đời mình đều hài lòng, thật vất vả thi vào trường học hắn ngưỡng mộ, thật không muốn gặp chuyện không thể tượng tượng này.
Giơ tay lên che mặt, Tống Quân nói: “Em rất sợ hãi, em nghĩ nên thôi học.”
Đột nhiên một bàn tay đặt trên đỉnh đầu của hắn, thanh âm Hạ Hoằng Thâm vang lên, hắn nói: “Không cần sợ, sau này sẽ không có nữa.”
Tống Quân nói: “Sẽ có, có người nói cho em biết, nói em bị dấu hiệu, nhất định là hắn nhìn thấy nữ quỷ kia ám em.”
Hạ Hoằng Thâm nghe vậy, hỏi: “Ai nói cho ngươi?”
Tống Quân hai tay còn chống đỡ mặt, nghĩ một chút, nói: “Tối hôm qua gặp qua người kia, giống như họ Phượng thì phải.”
Hạ Hoằng Thâm không nói gì thêm, nâng tay gọi lão bản tới, lại cầm mấy lon bia lại đây, sau đó thả lỏng một ít đưa cho Tống Quân uống nhiều thêm.
Tống Quân vừa lúc mượn rượu giải sầu, gọi tới toàn bộ bia hét lên với Hạ Hoằng Thâm. Hắn tửu lượng bình thường, hơn nữa lại có tâm sự, kết quả hét lên cái say khướt, nhìn thấy bên cạnh có một nữ sinh mặc váy trắng giầy hồng thì hô to lên không cần lại đây, kết quả làm cho người ta tưởng người bệnh thần kinh mắng vài câu.
Hạ Hoằng Thâm thấy Tống Quân uống đến không sai biệt lắm, đi tới một tay đưa hắn kéo ra, chống hắn hướng phương hướng ký túc xá đi đến.
Tống Quân cước bộ lảo đảo, toàn bộ nhờ Hạ Hoằng Thâm giúp đỡ hắn mới không có ngã xuống trên mặt đất, hắn vừa đi vừa không ngừng theo Hạ Hoằng Thâm nói chuyện, nói mọi việc chính mình từ nhỏ đến lớn trải qua, nếu là lúc thanh tỉnh, nhất định là sẽ không chịu nói.
Hạ Hoằng Thâm giúp đỡ hắn trở lại ký túc xá phòng, đem hắn đặt ở trên giường của mình, dùng khăn lông ướt giúp hắn xoa xoa mặt.
Tống Quân rất nhanh ngủ say như chết, hoàn toàn không biết gì cả.
Hạ Hoằng Thâm vẫn đang ngồi ở trước màn hình máy vi tính, thẳng đến khi nhìn thấy đã đến ba giờ sáng, hắn gở kính mắt xuống, dụi dụi mắt đứng lên.
Đi đến bên giường nhẹ nhàng sờ soạng cái trán Tống Quân một chút, xem hắn ngủ được trầm ổn, liền đứng thẳng thân thể đi đến phía ngoài căn phòng.
Hạ Hoằng Thâm rời đi gian phòng của mình, chậm rãi xuống lầu, sau đó bước ra khỏi tòa nhà ký túc xá cũ.
Trường học vào đêm khuya đã không có một bóng người, hắn đi tới phía trước tòa nhà viện dược học, đứng ở trước cửa lớn tầng một.
Cửa đã khóa, quản lý viên từ lâu đã ngủ say.
Hạ Hoằng Thâm đưa tay lên trên tay cửa đã đóng, lẳng lặng chờ một lát, cửa đang đóng thế nhưng tự mở ra.
Cả tòa nhà lớn viện dược học giờ phút này là một mảnh tối đen,thang máy cũng đã ngừng.
Hạ Hoằng Thâm không có ngừng lại, hướng về phía bên phải đi tới cầu thang bộ. Không gian tối đen, trên hành lang chỉ có ánh trăng bên ngoài và ngọn đèn xuyên qua, trong cầu thang bộ cũng kín bít, cái gì đều không nhìn được.
Mặc dù như thế, cước bộ Hạ Hoằng Thâm không có chút chần chờ, hắn đi dọc theo từng bậc cầu thang bộ đi lên, ở giữa hai góc tầng một và tầng hai thì ngừng lại.
Nhưng cũng vừa lúc đó, Hạ Hoằng Thâm nghe thấy tiếng bước chân từ phía tầng trên truyền tới.
Hắn tạm dừng bước chân, liền theo hướng tầng trên đi tiếp.
Ở tầng năm, Hạ Hoằng Thâm đẩy cửa cầu thang bộ vào hành lang, phía trước hắn là một người, một người mặc váy dài trắng, nữ nhân đi dép cao gót màu đỏ, đang thong thả nện bước chân đi tới phía trước. Tiếng bước chân của cô vọng lại, đát, đát, đát, đát vang vọng quanh quẩn cả trên hành lang.
Buổi tối hàng ngày, cô không biết mệt mỏi ở trong tòa nhà lớn này đi lên, một tầng, một tần, đợi cho đến khi cô đi đến tầng thứ mười bốn, liền theo cửa sổ nhảy xuống. Tới rạng sáng ngày hôm sau, cô lại từ vị trí rơi trên mặt đất tiếp tục đứng lên, lặp đi lặp lại lộ trình.
Thẳng đến khi Hạ Hoằng Thâm hiện ra trước mặt cô.
Cô vốn vô tri vô giác, thân thể Hạ Hoằng Thâm tiếp tục đi tiếp lên phía trước, khi bàn tay Hạ Hoằng Thâm đặt một ngón tay lên trán của cô, cô cảm giác được một chút hơi nóng của hơi thở.
Chỗ trống trong đại não bắt đầu thong thả vận chuyển, cô dừng lại, nhìn Hạ Hoằng Thâm, từ sau khi tử vong thì đây là lần đầu tiên cùng người nói chuyện: “Ngươi là ai?”
Hạ Hoằng Thâm thu tay về, nói với nàng: “Ta là Hạ Hoằng Thâm, tiến sĩ sinh pháp y bệnh lý chuyên nghiệp.”
Cô nghe Hạ Hoằng Thâm nói như vậy thì cũng tự giới thiệu: “Tôi là Điền Hân, học viên năm ba dược lý học.”
Nói xong, cô hỏi Hạ Hoằng Thâm: “Làm sao ngươi ở trong này?”
Hạ Hoằng Thâm không trả lời cô, mà là hỏi: “Ngươi vì cái gì ở trong này?”
Điền Hân có chút mờ mịt, cô còn thật sự nghĩ một chút, sau đó ngạc nhiên trừng to mắt, cô nói: “Bạn trai của tôi chính là lăng nhăng, nói tôi có thật dám đi tìm chết không, hắn nói tôi tùy tiện, tôi nghĩ đi lên tầng cao nhát nhảy lầu.”
Hạ Hoằng Thâm nhìn cô, nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Điền Hân suy tư, “Sau đó tôi thật sự nhảy xuống.”
Hạ Hoằng Thâm bình tĩnh nói: “Đúng vậy, cho nên ngươi đã chết rồi.”
Vẻ mặt Điền Hân mang theo mờ mịt rồi trở nên hoảng sợ, “Tôi đã chết?”
Hạ Hoằng Thâm nói cho nàng biết: “Ngươi nhảy từ tầng mười bốn xuống, đã chết rồi, ngươi bây giờ chỉ là Hồn Ma thôi.” (Trong nguyên tác là Quỷ Hồn, nhưng theo tiếng việt để hồn ma nghe hay hơn)
Điền Hân đột nhiên toàn thân kịch liệt run rẩy lên, “Tôi đã chết, tôi là ma.”
Ngữ điệu Hạ Hoằng Thâm không mang chút tình cảm nói, “Linh hồn của ngươi bị trói buộc ở địa phương này, mỗi buổi tối hàng ngày sẽ đi từ tầng một đến tầng mười bốn, lập lại quá trình chính mình nhảy lầu, không thể giải thoát.”
Điền Hân tay giơ lên che mặt, “Tôi —— “
Hạ Hoằng Thâm nói: “Đây là ngươi lựa chọn theo hắn, vì một người nam nhân, dễ dàng bỏ quên sinh mệnh.”
Điền Hân bắt đầu khóc lên, cô thực bi thương, thân thể phát ra tiếng, không ngừng khóc, nhưng lại không lưu được một giọt nước mắt, nàng ôm chính ngực của mình, đem thân thể cuộn tròn một đoàn ngồi chồm hỗm xuống.
Hạ Hoằng Thâm mặt không chút thay đổi nhìn nàng, không có bi ai cũng không có đồng tình.
Điền Hân đột nhiên nói: “Không phải! Tôi không phải muốn tự sát, tôi là bị mê hoặc, là nó, là mặt gương này!”
“Gương”, Hạ Hoằng Thâm thấp giọng lập lại một câu.
“Ngay từ đầu là đồn đại của viện dược học, tôi nghe các nàng nói qua, ở trong học viện có mặt kính cổ, có thể nhìn thấy điều muốn nhìn thấy. Tôi ngay từ đầu cũng không tin tưởng, nhưng có một ngày, buổi tối mất điện, tôi đi theo cầu thang bộ phía bên phải, ở góc tầng hai đi thông tầng một thấy được mặt gương này. Tôi luôn luôn hoài nghi bạn trai của tôi lăng nhăng, khi đó tôi cảm xúc thật không tốt, lại thật sự nói với gương, có thể hay không cho tôi xem xem bạn trai tôi có phải thật vậy hay không bên ngoài…. Kết quả ở trong gương tôi nhìn thấy hắn đang cùng nữ nhân khác trên giường.”
Điền Hân một bên thong thả nói đến đây, một bên theo Hạ Hoằng Thâm cùng nhau đi xuống tầng dưới.
“Tôi rất khó chịu, sau đó từ mặt gương nơi đó tôi tiếp thu cảm xúc phản đối của nhiều người, tôi trở nên nôn nóng mẫn cảm, căn bản cũng không giống chính mình, sau đó tôi và bạn trai cãi nhau, tôi nói nếu hắn còn tiếp tục lui tới với người đàn bà kia, tôi sẽ chết cho hắn xem. Kết quả hắn dám nói tôi tùy tiện. Tôi rất thống khổ, muốn cho hắn hối hận, vì thế đêm hôm đó tôi một mình đi lên tầng mười bốn nhảy xuống. Tôi vốn không muốn, tôi như bị cái gì đó mê hoặc, hóa ra nguyên nhân chính là từ chỗ cái gương!”
Điền Hân vươn tay, chỉ vào mặt gương to lẳng lặng đứng ở góc cầu thang bộ.
Hai người bọn họ đi tiếp đến tầng hai, tiếp tục đi lên phía trước, có thể đứng ở phía trước gương.
Điền Hân cho dù không thể hô hấp, nàng cũng vô pháp che dấu cảm xúc đang kích động, nàng cho là mặt gương này đã mê hoặc nàng.
Hạ Hoằng Thâm chậm rãi xuống cầu thang, đến gần chiếc gương, sau khi tới phía trước mặt, hắn dùng ngón tay đụng chạm vào mặt kính lạnh lẻo, nói với Điền Hân: “Cũng không phải mặt gương này mê hoặc ngươi, mà là ở trên mặt gương có thứ gì đó bám vào đã mê hoặc ngươi.”
“Thứ gì bám vào? Đó là thứ gì?” Điền Hân hỏi.
Ngón tay Hạ Hoằng Thâm chậm rãi di động, trong bóng tối xuất hiện ánh sáng mỏng manh, chậm rãi chiếu ra hình dáng xung quanh.
Điền Hân nhìn thấy gương, phát hiện chính cô ta trong gương không chừng giống như là một đoàn sương mù lóe ra, còn Hạ Hoằng Thâm bên cạnh—— nàng giật mình mở to hai mắt, nhìn về phía Hạ Hoằng Thâm.
Hạ Hoằng Thâm vẻ mặt không hề biến hóa, hắn nói: “Mặt gương này vốn là linh vật, linh khí thúc đẩy vạn vật sinh trưởng súc tích dục vọng, dễ dàng ảnh hưởng đến yêu ma quỷ mị, trước đây, cái gương này được một nữ quỷ dựa vào. Ngươi xem đến cái cảnh tượng đó, bất quá là nữ quỷ cho ngươi xem đến ảo tưởng, ngươi lại dễ dàng bị cô ta khống chế tâm trí.”
Điền Hân khó có thể nhận, nâng tay lên đè ở ngực, cô nói: “Kia hiện tại nữ quỷ kia đâu rồi?”
Hạ Hoằng Thâm hơi hơi ngẩng đầu lên, đường nét cằm tao nhã mà lưu loát, hắn nói: “Bị ta ăn.”