Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đông phu nhân đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, thần sắc giận dữ nói: “Chớ nghĩ đến ngươi dựa vào danh cha ngươi là có thể ở Đông phủ ta cáo mượn oai hùm! Chúng ta dù có là thông gia, cũng không thể để một kẻ vãn bối như ngươi ở đây nói xằng nói bậy!”
Thiếu phụ không nhanh không chậm nói: “Cữu mẫu dựa vào cái gì cho là ta bôi xấu? Ta bất quá chỉ là thấy chuyện của Anh Hồng có vài chỗ không rõ, nghĩ đến hỏi cữu mẫu cho rõ ràng, tránh cho Anh Hồng sau khi chết ở dưới đất cũng không yên lòng. Ngộ nhỡ nó ở dưới đất nghĩ không thông, lại quay về Đông phủ hỏi thăm cữu mẫu cũng không tốt.”
Đông phu nhân cười lạnh nói: “Ngươi hãy thôi lấy chuyện quỷ thần dọa ta sợ. Tử không nói quái lực loạn thần, ta cũng không phải một phụ nhân kiến thức nông cạn. Anh Hồng là ta một tay nuôi lớn, nó nếu muốn quay về phủ thăm ta, ta cầu còn không được.”
“Cữu mẫu nên là thật tâm mới tốt.” Thiếu phụ ngoài cười trong không cười, “Nếu cữu mẫu thành tâm như vậy, sao không trước mặt trả lời nghi vấn vừa rồi của ta? Vì sao Anh Hồng cùng họ Thái kia gặp gỡ nhiều năm như vậy, cữu mẫu cư nhiên nửa điểm cũng không biết?”
“Anh Hồng từ nhỏ đã hiểu chuyện, ta tự nhiên đối với nó tín nhiệm có thừa. Nếu không phải Thái Phong Nguyên dụ hoặc nó, nó vốn đã an phận thủ thường mà ở trong nhà đợi ngày xuất giá, sau đó giúp chồng dạy con, an ổn cả đời.” Nói đến lại xúc động, Đông phu nhân nhịn không được lấy tay áo lau nước mắt.
Đông lão gia không nén nổi ôm lấy bà.
Thiếu phụ nói: “Không ngờ cữu mẫu lại thương yêu Anh Hồng như vậy. Xem ra nó lúc sinh tiền đối với cữu mẫu oán trách tất cả đều là hiểu sai. Cữu mẫu phải là chưa bao giờ đối với nó trừng mắt dựng mi, châm chọc khiêu khích chứ?”
Đông phu nhân cả giận nói: “Nó làm ra loại việc như vậy, chẳng lẽ ta không được nói nó hay sao?”
Đông lão gia thân thể cứng đờ.
Thiếu phụ trong nụ cười lộ ra vài phần gian xảo, “Hóa ra cữu mẫu đã sớm biết chuyện nó cùng với Thái Phong Nguyên. Vậy mỗi mồng một mười lăm gặp nhau, người cũng chưa bao giờ ngừng đến miếu Quan âm dâng hương, cũng là có ý thành toàn sao?”
Đông phu nhân nhận ra mình lỡ lời, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cả buổi nói không nên lời.
Thiếu phụ đột nhiên thu lại nụ cười, căm hận nói: “Cữu mẫu! Người gả vào Đông gia gần ba mươi năm, chưa hề sinh hạ một đứa con nào sớm đã phạm vào một trong bảy điều kiện. Nếu không phải cữu cữu đối với người còn thương yêu, vừa thương hại người trong nhà không còn ai, thì sớm đã đuổi người đi! Đáng hận người không những không biết cảm kích, đầu tiên là bức tử ba vị tiểu thiếp mà cữu cữu nạp vào, sau đó ngay cả cốt nhục thân sinh của họ cũng không tha cho! Nếu không phải người cố ý phóng túng, Thái Phong Nguyên kia làm sao có thể dễ dàng tiếp cận Anh Hồng, thậm chí còn lén lút gặp nhau mấy năm? !”
Đông phu nhân thân thể mềm nhũn, lảo đảo lui từng bước, ngã ngồi lên ghế.
Đông lão gia nhìn bà, trong mắt tràn ngập thất vọng cùng phẫn nộ.
Thiếu phụ nhìn hai người yên lặng không nói, ngữ khí mềm lại, nói: “Cữu cữu, người còn muốn khoan nhượng cho nữ nhân này đến khi nào? Người thực sự muốn Đông gia tuyệt hậu hay sao?”
“Đủ rồi.” Đông lão gia thanh âm khàn khàn.
Thiếu phụ ngẩn ra.
Đông lão gia chỉ về phía cửa, “Ngươi đi đi.”
“Cữu cữu?” Thiếu phụ chau mày.
“Đây là việc của Đông gia ta, cùng Dương gia ngươi không liên hệ.” Đông lão gia khẩu khí cứng rắn.
Khuôn mặt thiếu phụ đỏ lên, lập tức lạnh nhạt nói: “Là ta lo chuyện bao đồng rồi. Cáo từ.”
Đào Mặc nhìn thiếu phụ nổi giận đùng đùng đi ra cửa, lại nhìn Đông lão gia Đông phu nhân một ngồi một đứng yên lặng không nói, sau cùng nhìn về phía Cố Xạ đứng ở một bên, nói: “Đây rốt cuộc là chuyện gì thế?”
“Như ngươi vừa nghe.” Cố Xạ tự tiếu phi tiếu quét mắt lướt qua Đông lão gia.
Đông lão gia nhất thời thấy trên mặt nóng ran, nhất định so với lời nói của thiếu phụ kia càng khắc nghiệt gấp trăm lần, giống như bản thân chỉ là một kẻ ngu đần vô năng, không đáng để nhìn một cái.
“Cố công tử.” Lão rốt cuộc không dám trở mặt, chỉ có thể gia trọng ngữ khí mà nói, “Phủ ta đang có nhiều chuyện rối loạn, không dám giữ khách, xin hai vị tự nhiên.”
“Đông phu nhân…” Đào Mặc khơi mào, cũng không biết tiếp theo nên nói thế nào. Đông Anh Hồng và Thái Phong Nguyên đều đã chết,, Đông phu nhân chẳng qua là người đứng xem, tuy rằng không thể nói không hề dính líu, nhưng cũng không thể đổ tất cả lên đầu bà. Hắn hiểu một cái đầu hai con người. Câu nói thanh quan khó quản việc nhà người, hắn hôm nay rốt cuộc cũng có thể giác ngộ rồi.
Hắn còn đang do dự, chợt nghe Cố Xạ nói: “Cáo từ.”
Đào Mặc ngẩn người, cũng vội vàng hướng Đông lão gia từ biệt, đuổi theo y.
Ra khỏi Đông phủ, lại thấy thiếu phụ kia vẫn chưa rời đi, chỉ đứng trước mã xa của Cố Xạ.
“Sư huynh.” Thiếu phụ mỉm cười, hoàn toàn không giống như người đã ở Đông phủ hùng hổ bức người, “Lần này nếu không có ngươi nhắc nhở Đông phu nhân hành vi cổ quái, trong lòng có quỷ, ta cũng không thể gạt bà nói ra chân tướng, ra tội ác nhiều năm như vậy!”
Cố Xạ nói: “Ta chỉ là không thích kẻ ngu ngốc diễn vở vụng về như vậy.”
Đào Mặc nghe hai người đối thoại, chỉ hiểu một nửa, “Các ngươi là nói, Đông phu nhân có ý muốn hại Đông cô nương?”
Thiếu phụ cười nói: “Ngươi đại khái là Huyện thái gia người được sư huynh ta xem trọng.”
Đào Mặc vui mừng lộ rõ trên mặt nói: “Thật không?”
“Ta lừa ngươi làm gì?” Thiếu phụ liếc về phía Cố Xạ, “Chỉ là không biết rằng sư huynh đối với bất kì người nào cũng không lộ biểu cảm lại có ngoại lệ?”
.
Đào Mặc hai mắt sáng bừng, nhìn Cố Xạ chằm chằm.
Cố Xạ thản nhiên nói: “Chỉ là muốn cho hắn biết, cái hắn cho là chân tướng chưa chắc đã là chân tướng, việc hắn biết, kỳ thực chẳng qua là một góc núi băng.”
Đào Mặc mờ mịt.
Thiếu phụ cười to nói: “Sư huynh vẫn như vậy… cô phương tự thưởng a.”
Cố Xạ thản nhiên nói: “Không phải ta cô phương tự thưởng, mà là thiên hạ không ai cộng thưởng cùng ta.”
Đào Mặc ngơ ngác nhìn y. Rõ ràng vừa mới còn ở gần như vậy, gần đến mức đưa tay ra, liền có thể chạm tới ống tay áo y, nhưng chỉ với một câu nói, giữa y và hắn, lại như phân ra một khoảng cách xa vời.
Đào Mặc trở về huyện nha, rầu rĩ không vui.
Lão Đào thấy vậy bèn hỏi han.
Đào Mặc không dám nói tới những suy nghĩ về Cố Xạ, chỉ nói chuyện thiếu phụ kích động Đông phu nhân.
Lão Đào nghe xong cũng một phen cảm khái, “Tất cả bất quá là vì tâm đố kị mà ra. Cái gọi là người đáng hận tất có chỗ đáng thương, người có thất tình lục dục, khó tránh khỏi yêu hận ao ước đố kị. Chẳng qua là một bên hành thiện, một bên xử ác, là thiện hay ác, đều do tâm mà ra.” Lão nói xong, thở dài một tiếng, hẳn là có chút cảm động.
Đào Mặc nói: “Lão Đào, ngươi nghĩ đến điều gì vậy?”
Lão Đào nói: “Nghĩ đến quá khứ của ta.”
Đào Mặc hiếu kỳ hỏi: “Quá khứ thế nào?” Hắn thấy Lão Đào trầm mặc, vội vàng nói, “Lão nếu không muốn nói, cũng không cần miễn cưỡng.”
“Cũng không có gì phải giấu diếm.” Lão Đào chậm rãi bước đến bên cửa sổ, nhìn sắc trời tối tăm bên ngoài cửa sổ, chậm rãi nói, “Ta đã từng phản bội… chủ nhân của ta.”
“Chủ nhân trước kia?”
“Ừm.”
Đào Mặc nói: “Ngươi… vậy vị chủ nhân trước kia là người thế nào?”
“Rất tốt.” Lão Đào lộ ra nụ cười mừng vui thanh thản, “Người ấy đoạt lại gia sản thuộc về chính mình.”
“Đoạt lại?” Đào Mặc khẩn trương nói, “Có kẻ xấu chiếm gia sản của hắn sao?”
Lão Đào nói: “Cũng có thể nói như vậy. Người ấy cả một đoạn đường này đi qua phong phong vũ vũ, thiên tân vạn khổ, đáng tiếc ta lúc đó có mắt như mù, nhìn không ra khổ tâm của người, còn bỏ đá xuống giếng, trong tuyết thêm sương. May là, may là người ấy không phụ lòng lão… lão chủ nhân kỳ vọng.”
(cái này là định nói lão Minh tôn nè
)
Đào Mặc thấy vẻ mặt lão đầy ảo não, bèn khuyên giải: “Người đó nếu biết được lão nghĩ như vậy, trong lòng sẽ rất vui.”
“Có lẽ… vậy.” Lão Đào đáp thật miễn cưỡng.
Đào Mặc nói: “Chi bằng lão quay về xem xem, có thể người đó thực đã tha thứ cho lão rồi.”
(Ta thật sự cảm kích Đào Mặc :->)
“Trở về?” Lão Đào ngẩn ra, quay đầu lại, nhìn hắn thật sâu, hồi lâu mới nói, “Phải, nên trở về, nhưng không phải bây giờ.”
“Vì sao?”
Khóe miệng Lão Đào cong lên, “Ta còn chưa thấy ngươi lấy vợ sinh con, sao có thể an tâm rời đi?”
“Cái này không vội.” Đào Mặc ấp úng một hồi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói, “Lão Đào, sau khi ngươi đi cũng không dự định trở về sao?”
“Cái này sợ rằng không phải do ta quyết định.” Lão Đào cười khổ.
Đào Mặc muốn hỏi tiếp, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập. Hách Quả Tử chạy vào nói: “Thôi điền sử tới đây.”
Đào Mặc nhớ lúc trước mình đã phái Thôi Quýnh đến chỗ ở của Thái Phong Nguyên ở Lân huyện dò hỏi, vội vã ra nghênh đón.
Thôi Quýnh đang chờ ở phòng khách, thấy hắn đi ra, đang muốn hành lễ, đã được Đào Mặc đỡ cánh tay ngăn lại hỏi: “Có tìm được người nhà của Thái Phong Nguyên không?”
Hắn lắc đầu nói: “Thái gia từ lâu đã không còn ai.”
Đào Mặc buồn bã thở dài.
Thôi Quýnh nói: “Ta nhớ Thái Phong Nguyên đến Đàm Dương huyện cũng không phải đến một mình.”
Đào Mặc vỗ trán nói: “Đúng vậy, lão bản khách điếm kia từng nói hắn đi cùng với bằng hữu. Vậy vị bằng hữu đó đến nay chưa từng lộ diện sao?”
Thôi Quýnh lắc đầu nói: “Thi thể vẫn đặt ở trong phòng xác, nhưng không có ai đến nhận, chỉ có thể đem đi an táng ở Vân Lâm sơn.”
“Vân Lâm sơn?”
“Là nơi để an táng những người vô thân vô hữu.”
Đào Mặc nghĩ Thái Phong Nguyên và mình chung quy cũng quen biết một chút, nhất thời dấy lên tâm muốn an táng thay. Chỉ là bạc của hắn đều giao cho Lão Đào giữ, việc này còn cần lão đồng ý mới được, liền gật gật đầu, không nói gì nữa.
Thôi Quýnh đối với vị Huyện lão gia này cũng không thân cận gì, nói xong công sự, cũng không lưu lại nữa.
Đào Mặc thầm nghĩ làm sao mở miệng với Lão Đào.
====================================
Chú thích: Thất xuất chi điều: trong pháp luật, lễ chế và tập tục Trung Quốc cổ đại, quy định phu thê ly hôn thì có bảy loại điều kiện, khi thê tử có một trong những điều kiện đó, trượng phu cùng gia tộc liền có thể yêu cầu bỏ vợ (tức ly hôn). Theo nội dung bên trong, chủ yếu là đứng ở góc độ suy xét cho lợi ích của trượng phu và gia tộc, bởi vậy có thể nói đó là một loại áp bức thê tử. Nhưng về phương diện khác nam giới chiếm địa vị ưu thế trong xã hội cổ đại, cũng khiến cho nữ giới tránh được số phận bị gia đình chồng tùy tiện vứt bỏ.