Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lão Đào và Đào Mặc sống cùng nhiều năm, chưa bao giờ phân ly, lần này ly biệt, không tránh khỏi có chút khó khăn.
Hai người dặn dò lẫn nhau trong một nén hương. Sau đó, Lão Đào mới lưu luyến mà lên đường.
Mộc Xuân thấy hai mắt Đào Mặc đỏ lên, an ủi: “Đường… đường xá tuy có xa xôi, nhưng Lão Đào là quay về cùng cố nhân đoàn tụ, là chuyện vui, không cần quá nóng ruột nóng gan.”
Đào Mặc nói: “Từ khi Lão Đào vào nhà ta, đây là lần đầu tiên chúng ta ly biệt. Nếu như không có lão, e rằng sẽ không có ta hôm nay.”
Mộc Xuân nói: “Người với người lưu luyến lẫn nhau là chuyện tốt, nếu chỉ là một bên dựa vào chỉ sợ sẽ biến khéo thành vụng.”
Đào Mặc rầu rĩ nói: “Ta biết. Ta sẽ nỗ lực làm một quan tốt, sẽ không phụ lòng Lão Đào kỳ vọng ở ta.”
Mộc Xuân mỉm cười không nói.
Kim sư gia đột nhiên vội vã chạy tới.
Đào Mặc nói: “Kim sư gia, ngươi cũng tới tiễn Lão Đào sao?”
Kim sư gia nghe hắn nói mà sửng sốt, “Tiễn Lão Đào?”
Mộc Xuân không đợi Đào Mặc mở miệng, đã chuyển trọng tâm câu chuyện: “Vị này nhất định là hình danh sư gia Kim sư gia?”
Kim sư gia lại sửng sốt, “Vị này là…”
“Tại hạ Mộc Xuân.” Mộc Xuân ôm quyền nói, “Chẳng biết Kim sư gia đến vội vã như vậy không biết là có chuyện gì?”
Kim sư gia phản ứng trở lại, vội nói: “Người Khâu gia và người Lương gia đánh nhau rồi. Hiện tại đang ở trước cửa Đông phủ.”
(wa thật là đúng lúc nha >.