Đó là cái bàn mà Lô Trấn Học và Đào Mặc lần đầu gặp mặt. Ngồi ở phía dưới, có thể nghe được người trên lầu bước trên thang lầu kêu kẹt kẹt.
Bốn người lần lượt ngồi xuống, Lô Trấn Học vừa lúc ngồi đối diện Mộc Xuân, “Vị này là…”
Mộc Xuân ôm quyền cười nói: “Tại hạ Mộc Xuân, là sư gia Đào đại nhân mới gọi đến.”
“Sư gia?” Lô Trấn Học sửng sốt. Hắn tuy rằng không phải đã gặp qua vô số người, nhưng ít nhất nhìn người vẫn hiểu biết. Mộc Xuân trước mắt này giơ tay nhấc chân tự có dáng vẻ ưu nhã của một danh môn công tử, tuyệt đối xuất thân không tầm thường, hơn nữa nhìn ánh mắt hắn thần thái phi dương, cũng không giống như người gia đạo sa sút mà lưu lạc giang hồ. Người như vậy cư nhiên lại đến Đàm Dương huyện làm sư gia của Đào Mặc, thực sự khiến người suy nghĩ sâu xa.
Đào Mặc nói: “Không sai.”
Lô Trấn Học cười nói: “Thủ hạ của Đào đại nhân thực sự là tàng long ngọa hổ nha.”
Mộc Xuân nói: “Quá khen quá khen.” Hắn nói xong liền kêu hỏa kế gọi món ăn, không mảy may có ý dò xét thân phận Lô Trấn Học.
Lô Trấn Học trong bụng không vui, ngoài mặt cũng không biểu hiện ra, chuyển sang nói với Đào Mặc: “Đào đại nhân hôm nay sao lại có thời gian đến Tiên Vị lâu?”
Đào Mặc nói: “Ta từ Đông phủ ra, vừa lúc đi ngang qua.”
“Đông phủ? Chính là Đông phủ Đông Chương Duy Đông lão gia?”
“Đúng vậy.”
Lô Trấn Học hào hứng, “Không nghĩ tới đại nhân và Đông lão gia lại có giao tình.”
Mắt Mộc Xuân chợt lóe lên, đang muốn đem câu chuyện chuyển sang hướng khác, Đào Mặc đã bật thốt lên: “Bởi vì Khâu gia và Lương gia ở trước cửa Đông phủ có chút tranh cãi.”
“Khâu gia? Lương gia?” Ở trong đầu Lô Trấn Học tìm một vòng những người họ Khâu họ Lương, không có người nào.
Mộc Xuân nói: “Chỉ là một chuyện nhỏ, Đại nhân hà tất nói ra làm Lô công tử mất nhã hứng ăn cơm.”
Lô Trấn Học khoát tay nói: “Ta là tụng sư, đối với việc tranh cãi cho tới bây giờ đều là rửa tai lắng nghe.”
Đào Mặc nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Trong chuyện này còn liên quan đến khuê danh của nữ tử, vẫn là không nói thì hơn.”
Khuê danh?
Lô Trấn Học nhất thời nghĩ đến Đông Anh Hồng hồng nhan bạc mệnh. Chẳng lẽ có liên quan đến nàng? Trong lòng hắn nghĩ như thế, ngoài miệng lại nói: “Thì ra như vậy, ta đã nhiều lời rồi.”
Vừa lúc hỏa kế mang thức ăn ra, bày ra bốn bộ chén đũa.
Hách Quả Tử nói: “A, Lô công tử còn chưa gọi món mà, sớm vậy đã bày chén đũa làm gì? “
Lô Trấn Học đang muốn nâng đũa gắp thức ăn, nghe vậy, đôi đũa nhất thời lúng ta lúng túng dừng lại giữa không trung.
Mộc Xuân cúi đầu, chuyên tâm dồn trí nhìn đĩa rau trước mặt mình, tiện thể che giấu khóe miệng khẽ giương lên.
Đào Mặc vội vàng hòa giải: “Lô công tử lần trước mời ta dự tiệc, lần này cũng vừa lúc để mời lại.”
Hắn không nói chuyện đó thì còn tốt, vừa nói chuyện trước kia, mặt Lô Trấn Học càng thêm đỏ bừng.
Hách Quả Tử thầm nói: “Lần đó không phải chỉ ăn một bụng tức sao?”
Đào Mặc cũng không phải nghĩ như vậy. Nếu không có lần Lô Trấn Học mời dự yến đó, hắn cũng đã không thể nói chuyện với Cố Xạ, nhắc tới, hắn còn phải cám ơn Lô Trấn Học. Trong đầu hắn vừa nghĩ như thế, tay vừa cử động, nâng chung trà trước mặt lên nói: “Lần trước ở yến tiệc của Lô phủ vẫn chưa hướng Lô công tử nói lời cảm tạ, còn phải xin thứ lỗi nhiều.”
Lô Trấn Học cho là hắn và Hách Quả Tử một đóng vai mặt trắng một diễn vai mặt đỏ giễu cợt mình, tức khắc thu tay cầm đũa về, nâng chung trà ngoài cười trong không cười nói: “Không dám không dám! “
Hai người đều nhấp một ngụm trà.
Đào Mặc liên tục mời hắn dùng món ăn.
Lô Trấn Học nghĩ bây giờ gọi món không khỏi có vẻ khí lượng hẹp hòi, liền nửa đưa nửa đẩy lại cầm đũa lên.
Hách Quả Tử nghiêng nghiêng nhìn hắn.
Bầu không khí có chút cứng nhắc.
Đào Mặc không biết làm thế nào cho phải, nhìn về phía Mộc Xuân.
Mộc Xuân tiện tay gắp một đũa rau, cho vào bát của Hách Quả Tử, “Yên tâm, không ai tranh với ngươi đâu.”
Đũa của Lô Trấn Học đang tiến đến đĩa rau nửa chừng đành chuyển hướng, tiến đên đĩa nấm hương xào thịt, gắp một miếng thịt, vừa muốn đưa vào miệng, chợt nghe Hách Quả Tử không cam không nguyện lầu bầu: “Ai muốn ăn rau, ta rõ ràng thích ăn nhất là thịt.”
…
Lô Trấn Học thấy đại khái là miếng thịt trong miệng là miếng thịt hắn từng ăn mà không thấy mùi vị của thịt nhất.
Một bữa cơm ăn được phân nửa, rau còn không đủ, Lô Trấn Học đã vội vã cáo từ.
Đào Mặc giữ lại một phen, nhưng vẫn không giữ chân được.
Chờ hắn đi rồi, Đào Mặc nhìn chằm chằm Hách Quả Tử nói: “Sau đó đừng có như vậy nữa.”
Hách Quả Tử dẫu môi, “Ai bảo hắn lúc trước ở trước mặt mọi người chế giễu thiếu gia.”
Đào Mặc nói: “Ta không biết chữ cũng không phải lỗi của hắn.”
Hách Quả Tử nói: “Không biết chữ thì sao? Người như hắn chỉ là kẻ nịnh hót.”
Mộc Xuân cười nhạt nói: “Cũng không hẳn là kẻ nịnh hót.”
Đào Mặc phụ họa nói: “Ta thấy người như hắn cũng không xấu.”
Mộc Xuân liếc hắn một cái, nói: “Vậy thì càng không hẳn.”
Hách Quả Tử chăm chú nhìn hắn, đợi hắn vạch trần cái xấu của Lô Trấn Học, nhưng Mộc Xuân lại không nói tiếp.
Đào Mặc do dự một chút, rồi nói với Hách Quả Tử: “Nói chung, ngươi cũng phải sửa lại đi.”
“Cũng?” Hách Quả Tử sững sờ, “Còn có ai nữa?”
Đào Mặc vùi đầu vào bát cơm không nói.
Hách Quả Tử bừng tỉnh, “Người nói Cố Xạ?”
Động tác ăn cơm của Đào Mặc nhất thời ngừng lại, sau đó liền bị sặc.
Hách Quả Tử ngồi đối diện Đào Mặc, chỉ đành trừng Mộc Xuân đang ngồi ở bên cạnh vẫn ăn cơm nói: “Ngươi mau vỗ vỗ thiếu gia đi.”
Mộc Xuân nhìn hắn một cái, chậm rãi vươn tay, vỗ nhẹ nhẹ hai cái lên lưng Đào Mặc.
Hách Quả Tử nhìn thấy phát sốt ruột, đang muốn tự mình làm cho xong, Đào Mặc đã ngưng sặc.
“Thiếu gia, người không sao chứ?” Hách Quả Tử khẩn trương nhìn hắn.
Đào Mặc sặc đến mặt mũi đỏ bừng, nhưng vẫn cố gắng trấn định khua khua đũa, “Tiếp tục ăn cơm đi.”
“… A.”
Trước đây ở Đàm Dương huyện, loại vụ án tranh cãi hôn ước này rất ít khi phải kiện lên huyện nha, thay vào đó tìm một tụng sư hòa giải so với lên huyện nha sẽ nhanh hơn nhiều. Thế nhưng Lương gia dường như đã quyết tâm, đầu này vừa mới bị Thôi Quýnh khuyên trở về, đầu kia đã đem cáo trạng lên huyện nha.
Kim sư gia cầm tờ cáo trạng đi tìm Đào Mặc, xem có nhận hay không.
Đào Mặc đang cùng Binh phòng Kinh Thừa thương lượng việc trưng binh, Mộc Xuân dự thính, mặt trầm như nước.
Đối với vị phụ tá đột nhiên xuất hiện này, Kim sư gia không tỏ thái độ. Nhưng thật ra lão và Lô Trấn Học có cùng ý kiến, đó là nhìn phong thái Mộc Xuân thế nào cũng không giống như người phải đến huyện nha làm sư gia.
Binh phòng Kinh Thừa thấy Kim sư gia đi vào, liền vội vã cáo lui.
Đào Mặc hỏi: “Có chuyện gì?”
Kim sư gia lấy tờ cáo trạng đưa cho hắn, “Lương gia kiện Khâu gia hủy hôn ước, một nữ nhi gả cho hai nhà.”
Đào Mặc nhìn nhìn chữ chi chít chằng chịt, lại nhìn nhìn Kim sư gia, nói: “Trên cáo trạng viết cái gì?”
Kim sư gia nói: “Khái quát lại, là hai câu đó.”
Mộc Xuân nghe vậy nhận lấy tờ cáo trạng, xem qua, nói: “Kim sư gia nói là thật.”
Đào Mặc nói: “Vậy chúng ta khi nào lên công đường?”
Kim sư gia nói: “Đại nhân muốn nhận tờ cáo trạng này?”
Đào Mặc nghi hoặc hỏi: “Vì sao không nhận?”
Kim sư gia thấy Mộc Xuân nhìn lão, liền nói: “Ta chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”
Mộc Xuân lại thờ ơ nói: “Ta xem lạc khoảng trên tờ cáo trạng này, hình như là Lô Trấn Học.”
Đào Mặc sửng sốt, “Lô Trấn Học?”
Kim sư gia lúc này mới nhớ mình chưa nói đến điều này, vì mất bò mới lo làm chuồng, vội vàng đem gia thế bối cảnh của Lô Trấn Học chính là tụng sư nổi danh của huyện này thế nào thế nào hết thảy kể rõ một lần.
Mộc Xuân cười nói: “Vị Lô công tử này thật có bản lãnh. Hôm qua mới nhận được tin tức, hôm nay đã ra tay.”
Kim sư gia nói: “Chỉ là không biết Khâu gia sẽ mời người nào ra tay.” Lão tuy nói vậy, nhưng trong lòng đã chắc chắc người ra tay sẽ là môn sinh của Nhất Chuy tiên sinh, không đề cập tới quan hệ giữa Đông lão gia và Nhất Chuy tiên sinh, chỉ nói Lô Trấn Học là môn sinh tâm đắc của Lâm Chính Dung, cũng đủ kinh động môn hạ của Nhất Chuy tiên sinh.
Đào Mặc nói: “Mặc kệ là ai cũng không quan trọng, quan trọng là, không thể để cho Khâu nhị tiểu thư bị tổn hại.”
Kim sư gia sửng sốt một chút, bật cười nói: “Không ngờ đông gia lại là một người đa tình.”
Đào Mặc nói: “Ta chỉ không muốn lại phải nhìn thấy nữ tử vô tội bị tổn hại.”
Đúng như Kim sư gia sở liệu, vụ án của Lương gia một khi đã thụ lí, Khâu gia lập tức có động thái. Người bọn họ mời quả nhiên là môn sinh của Nhất Chuy tiên sinh.
Về người khác, Kim sư gia lại một phen giới thiệu cho Đào Mặc.
“Vị Tôn Nặc này trong số môn sinh của Nhất Chuy tiên sinh không xuất chúng, so với Lô Trấn Học còn kém rất nhiều. Bất quá hắn cùng Cố Xạ giao hảo, nghe nói khi hắn xuất đạo nhận mấy vụ án khó đều có họ Cố ra tay tương trợ, bởi vậy, tuy hắn tư chất bình bình, nhưng chưa từng thua vụ kiện nào.”
Đào Mặc nghe đến Cố Xạ, trong lòng xao động, “Cho nên, lần này Cố Xạ cũng ra tay tương trợ?”
Kim sư gia nói: “Cũng có khả năng này.” Lão thấy Đào Mặc vẻ chờ mong, lại nói, “Bất quá Cố Xạ chưa bao giờ lên công đường, dù có ra tay tương trợ cũng chỉ là chỉ điểm cho Tôn Nặc, tuyệt đối không có khả năng tự mình ra trận.”
Đào Mặc hỏi: “Sư gia có biết y vì sao không lên công đường không?”
Kim sư gia không biết hắn vì sao lại đổi chủ đề, những vẫn đáp: “Cái này thực là không biết.”
Đào Mặc thầm nghĩ: Chẳng lẽ Cố Xạ có chuyện gì trong quá khứ không muốn nhìn đến sẽ nhớ lại?
Mộc Xuân quan sát thần sắc hắn liền biết trong lòng hắn suy nghĩ gì, nhưng cũng không muốn cải chính. Với ngạo khí Cố Xạ, chỉ sợ là không muốn ở trên công đường hành lễ với huyện quan.