Thục Nữ Dễ Cầu

chương 31: bữa tiệc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bữa tiệc còn chưa chuẩn bị xong, mọi người vui vẻ ngồi ở đường thượng hàn huyên. Tiết Kính cùng Vi thị ngồi phía trên, Ninh Nhi và Tiết Đình ngồi đối diện ở phía dưới, Thiệu Chẩn ngồi bên cạnh Tiết Đình.

Tiết Kính nhìn Ninh Nhi, cảm khái nói: "Từ khi biết con mất tích, ta không có ngày nào ngủ ngon. Biểu huynh con tự mình đến Kiếm Nam tìm kiếm cũng không có tin tức. Không nghĩ đến núi không chuyển nước chuyển, con lại đến Trường An, cậu cuối cùng cũng được an tâm.’’

Ninh Nhi biết mình khiến nhà cậu thêm không ít phiền toái, vừa đau lòng vừa cảm kích, nói: "Cậu, trên đường đi, làm phiền Chẩn lang che chở cháu, nếu không, cháu còn lưu lạc ở đâu cũng chưa biết được.”

Tiết Kính nhìn về phía Thiệu Chẩn, mỉm cười nói."Ân đức của Thiệu lang quân, toàn gia Tiết thị vô cùng cảm kích.’’

Thiệu Chẩn khiêm tốn nói: "Chỉ một cái nhấc tay, Công Thai quá khen.”

Tiết Kính sờ râu, nói: "Nếu không nhớ lầm, ta từng gặp Thiệu lang ở Thành Đô rồi đấy.”

Mọi người đều kinh ngạc.

"Cậu từng gặp Chẩn lang rồi ư?” Ninh Nhi hỏi.

Tiết Kính cười gật đầu, nói: "Cháu đã quên rồi, nhiều năm trước, cậu từng mang Nguyên Quân đến Thành Đô thăm nhà cháu, cũng từng gặp Thiệu Tư Mã.” Nói xong, ông nhìn Thiệu Chẩn, "Thiệu Tư Mã là người hào phóng, giỏi võ thuật, ta bội phục. Thiệu lang lúc đó còn nhỏ, hình như mới mười tuổi, lúc đó chiều cao cũng tương tự Nguyên Quân. Đương nhiên, Ninh Nhi còn nhỏ hơn.”

Lời này nói ra, mọi người đều ngạc nhiên.

Ninh Nhi nhìn Thiệu Chẩn, cười ngọt ngào. Thiệu Chẩn ngồi nghiêm chỉnh, liếc nàng một cái, không thể bày tỏ, nụ cười trong ánh mắt cũng sâu hơn.

Tiết Kính nhìn Vi thị thở dài nói: "Thật là chỉ trong chớp mắt, con cái đều lớn rồi, bọn ta cũng già rồi.” Ninh Nhi vội nói: "Cậu không già.’’

Tiết Kính nhìn Thiệu Chẩn, "Không biết Thiệu lang tên tự là gì?”

"Là Trí Chi, do tổ phụ đặt.’’

" Trí Chi.’’ Tiết Kính vuốt râu khen ngợi nói, "Cao nhã mà khí phách rất độc đáo, quả nhiên là phong thái của danh sĩ. Từ giờ về sau, liền gọi ngươi là Trí Chi được chứ?”

Thiệu Chẩn mỉm cười: "Công Thai quá khen, đương nhiên là được rồi.”

Người hầu bắt đầu đem đồ ăn lên.

Tiết Kính chắp tay nâng ly rượu nói: "Trí Chi mang cháu gái bình an đến, ly thứ nhất, Tiết Kính cảm tạ.’’

Thiệu Chẩn cũng nâng chén, hạ thấp người mà nói: "Công Thai khách khí.’’

Chẩn bị uống ly rượu, đột nhiên, hắn phát hiện Tiết Đình đang nhìn hắn. Tiết Đình môi mang cười nhạt, hai mắt bình tĩnh, không nhìn ra gợn sóng.

Thiệu Chẩn hướng hắn khẽ gật đầu, ngửa đầu uống hết ly rượu.

Cả bữa tiệc chủ, khách đều vui vẻ. Ăn xong, mặt trời đã mau xuống núi rồi.

Tiết Kính phân phó người hầu dọn dẹp sương phòng để Ninh Nhi ở.

Ninh Nhi ngớ người, nói với Tiết Kính: "Cậu, đồ đạc của cháu vẫn còn để ở căn nhà trong Nghĩa phường, tối nay cháu về đó dọn dẹp, ngày mai cháu sẽ tới.”

Mợ nàng Vi thị lại nói: "Như vậy sao được? Cháu là nữ tử chưa gả, ngày trước phải ở bên ngoài là vì bất đắc dĩ, bây giờ đã đến nhà cậu mợ, nên ở lại. Trong nhà, vật dụng hằng ngày, cái gì cũng có, nếu không có gì quan trọng, ngày mai sai người hầu đi lấy là được.’’

Ninh Nhi nghe xong, do dự, lại đưa mắt liếc về phía Thiệu Chẩn.

Thiệu Chẩn nhìn nàng: "Phu nhân nói phải. Đồ đạc của ngươi không nhiều lắm. Ta về thu thập hành lý cho ngươi, ngày mai sẽ đưa tới.’’

Tiết Kính nghe vậy liền nói: "Trí Chi cũng không cần vội vàng, tối nay cũng ở lại trong phủ đi, cùng lão uống rượu hàn huyên.’’

Thiệu Chẩn mỉm cười, từ chối: "Đa tạ Công Thai, tại hạ còn chưa dặn dò người hầu, chỉ sợ trong nhà có việc. Vả lại sáng sớm ngày mai còn có việc bận, không tiện ngủ lại, ngày khác rảnh rỗi, tại hạ nhất định sẽ phụng bồi.’’

Tiết Kính thấy hắn nói như vậy, cũng không giữ lại nữa, mỉm cười nói: "Như thế, ngày khác chúng ta lại tiếp tục.’’

Ngày không còn sớm, Thiệu Chẩn từ biệt mọi người, đi lấy xe ngựa.

Hắn đang muốn ra hậu viện, tiếng Ninh Nhi chợt truyền đến: "Chẩn lang,’’

Thiệu Chẩn quay đầu lại, nàng đang chạy tới, nhìn hắn, trong vẻ mặt hàm chứa áy náy.

"Chẩn lang. . . . . . Ta đêm nay không thể về cùng ngươi rồi.’’ nàng nói thật nhỏ.

"Ừ.’’ Thiệu Chẩn nói.

Ninh Nhi nhìn hắn, tựa như đang cẩn thận tra tìm trên mặt hắn có phải có vẻ không hài lòng không.

Thiệu Chẩn bất đắc dĩ cười, nói: "Ninh Nhi, Tiết công giữ ngươi ở lại là đúng, nơi này so với căn nhà ở Nghĩa phường tốt hơn nhiều, ta không có gì lo lắng."

"Ta không phải có ý này.’’ Ninh Nhi khẽ cau mày, nói: "Chẩn lang, ta là nói, ta ở lại đây, về sau ta và ngươi ít được gặp nhau rồi. . . . . .’’ nói xong, nàng hình như nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng lên, "Ngươi là bạn cũ nhà ta, cũng là người ta yêu mến, ta đi nói với cậu, để cho ngươi đến đây ở, được chứ?’’

Thiệu Chẩn cười khổ: "Sao lại như thế được, Ninh Nhi, ta với ngươi không giống nhau, cho dù cậu ngươi đồng ý, ta cũng sẽ không ở.’’

Thấy Ninh Nhi lộ ra vẻ mất mát, Thiệu Chẩn nháy mắt mấy cái, nói: "Đừng lo lắng, tạm thời không gặp cũng không sao. Ta không phải đã nói, ta sẽ cưới ngươi, coi như ép cũng phải ép cậu ngươi đồng ý cơ mà?’’

Ninh Nhi nhìn hắn, mặc dù cảm thấy lời này cũng không thuyết phục mấy, nhưng vẫn cười, gật đầu: "Ừ.’’

"Còn có một chuyện nữa.’’ Thiệu Chẩn suy nghĩ một chút, nói: " biểu huynh ngươi, vì tìm ngươi từng đi Kiếm Nam. Vài ngày trước, ta nghe nói sơn tặc ở Kiếm Nam đã bị tiêu diệt, biểu huynh ngươi có thể đã nghe được rất nhiều tin tức, có lẽ đã biết chuyện ngươi theo ta xuống núi.’’

Ninh Nhi kinh ngạc, thần sắc thay đổi.

"Vậy nếu hắn biết ngươi là. . . . . .’’

Thiệu Chẩn lắc đầu, nói thật nhỏ: "Hắn nếu như đoán được, cũng không có bằng chứng. Ninh Nhi, còn nhớ rõ ngày trước ta cùng ngươi thương nghị cách giải thích nếu như bọn họ hỏi chuyện lúc xuống núi không? Ngươi phải nói là ‘‘ban đầu Điền Thất một lòng muốn chia của rời đi, bắt buộc ngươi nói dối là biểu huynh muội cùng xuống núi. Không ngờ có kẻ ghen ghét, ở dưới chân núi chặn đường đòi lại, ta vừa vặn đi ngang qua, cứu ngươi ra.’’

"Vậy. . . . . . Điền Thất đâu?’’

"Chết rồi.’’

Ninh Nhi gật đầu: "Ta nhớ rồi.’’

Thiệu Chẩn thấy nàng bộ dạng nghiêm túc, không khỏi mỉm cười, ánh mắt thật sâu: "Ninh Nhi, ta về đây.’’

Ninh Nhi có chút không nỡ, nghĩ đến tối nay không được gặp hắn, trong lòng bỗng chốc trống trải. Nhưng nàng không nhiều lời, chỉ đành gật đầu.

Thiệu Chẩn nhìn nàng, cũng không nỡ, nhớ lại thường ngày khắp nơi chung đụng, muốn hôn gò má hay cái trán nàng, lại liếc thấy có người hầu ở gần đó.

"Ngươi về phòng đi. Ta phải về đây.’’ hắn nhẹ giọng nói. Dứt lời. Lên ngựa đi.

Tiết Đình đi tới thư phòng Tiết Kính, vào cửa thì thấy Tiết Kính ngồi ở trên sập, tựa hồ đang trầm tư.

"Phụ thân, người gọi con.’’ Tiết Đình nói.

Tiết Kính gật đầu bảo hắn ngồi xuống.

"Nguyên Quân, Thiệu Chẩn người này, ngươi thấy thế nào?’’ Ông chậm rãi hỏi.

Tiết Đình biết phụ thân cuối cùng sẽ hỏi, nói: "Phụ thân có ý gì?’’

Tiết Kính vuốt râu, nói: "Ninh Nhi ngàn dặm mà đến, thật không dễ dàng. Nàng vừa mới tới tới, còn chưa quen thuộc, chuyện tế nhị liên quan đến danh tiết ta không tiện hỏi.’’

"Con cũng nghĩ vậy.’’ Tiết Đình nói.

"Chỉ là Thiệu Chẩn này. . . . . .’’ Tiết Kính nhíu mày, nói: "Con từ Kiếm Nam trở về đã nói Ninh Nhi bị một trùm thổ phỉ tự xưng là biểu huynh mang đi, người này chẳng lẽ chính là Thiệu Chẩn?’’

Tiết Đình nói: "Con cũng có suy đoán này, nhưng lúc thẩm vấn, mấy tên thổ phỉ kia cũng không nói được gì nhiều, cũng không có bằng chứng. Phụ thân muốn biết thực ra cũng không khó khăn, có thể cho phạm nhân nhận diện. . . . . .’’

"Không thể.’’ Tiết Kính lắc đầu, "Biểu muội ngươi đi theo hắn mấy tháng, một khi nhận diện là đúng, biểu muội ngươi cũng không tránh khỏi liên quan.’’

Tiết Đình trầm ngâm: "Vậy phải làm sao?’’

"Nguyên Quân, ngươi có từng nghĩ tới, Thiệu Chẩn nếu đúng là Điền Thất, hắn mang Ninh Nhi xuống núi, lại một đường đưa đến Kinh Thành, là vì cái gì?’’

Tiết Đình nói: "Phụ thân có điều không biết, Ninh Nhi nói với con, nàng vốn cho là chúng ta ở Thương châu, nên đến Thương châu tìm, sau đó, có người ở Thương châu tra hộ tịch ở quan phủ, nói phụ thân đi An Tây, vì vậy Thiệu Chẩn mới mang Ninh Nhi tới Trường An. Nghe Ninh Nhi nói, hình như ở lại Trường An chờ tin tức từ Tây Vực, nếu không có tin tức, Thiệu Chẩn sẽ mang Ninh Nhi đi An Tây.’’

"Hả?’’ Tiết Kính kinh ngạc.

"Phụ thân.’’ Tiết Đình suy tư, nói: "Con cho là, tin tức phụ thân đi An Tây, chính là Thiệu Chẩn lừa gạt Ninh Nhi.’’

Thiệu Chẩn về tới nhà.

Tiểu Kiều ra đón, thấy hắn chỉ có một mình thì ngạc nhiên hỏi: "Lang quân, nương tử đâu?’’

"Nàng không về đây nữa.’’ Thiệu Chẩn nói.

"Không về nữa?’’ Tiểu Kiều kinh ngạc, đang muốn hỏi nữa, đã thấy Thiệu Chẩn đi vào sân, không nói lời nào.

"Lang quân,’’ Tiểu Kiều vội nói, "Tiêu Lang quân tới, đang ở đường thượng.’’

Thiệu Chẩn dừng bước chân, đang muốn hỏi Tiêu Lang quân nào, lại nghe một tiếng ‘‘Meo…’’ truyền đến, Tiêu Vân Khanh đi ra trước cửa, cười cười, "Trở về rồi?’’, dứt lời, nhìn sau lưng Thiệu Chẩn lộ ra vẻ kinh ngạc, "Ninh Nhi tiểu nương tử đâu rồi. . . . . .’’

Lời còn chưa dứt, đã thấy Thiệu Chẩn như một cơn gió mạnh bổ nhào về phía hắn, Tiêu Vân Khanh không tránh kịp, mặt bị đánh một quyền rất nặng.

"Meo meo’’ Đại Mạo giật mình, chạy trốn ra một góc.

"Thiệu Chẩn. Ngươi điên rồi hả?’’ Tiêu Vân Khanh đau rát nửa mặt bên trái, giận dữ quát lên.

Thiệu Chẩn không nói gì, trầm mặt, lại vung ra một quyền. Tiêu Vân Khanh đưa tay đỡ, đá ra một cước, Thiệu Chẩn xoay người tránh, ôm chặn ngang hông hắn, hai người ngã lăn xuống đất, tiếp tục đánh nhau.

"Thiệu Chẩn!’’ Tiêu Vân Khanh thật vất vả thoát khỏi cánh tay hắn, cực kì tức giận mắng to, "Ngươi nổi điên cái gì hở! Ta đắc tội ngươi khi nào?’’

"Ngươi còn có mặt mũi nói chuyện cơ à?’’ Thiệu Chẩn quát, "Ngươi tra hộ tịch ở Thương châu như thế nào hả? Cậu Ninh Nhi đang ở Trường An.’’

Tiêu Vân Khanh ngẩn người, nửa bên mặt kia lại trúng một quyền.

"Tất cả đều do ngươi thiết kế phải không?’’ Thiệu Chẩn cả giận nói, "Thư gửi đi An Tây, chắc cũng không đưa ra đến ngoài chứ gì? Ngươi nghĩ cái gì mà lại lừa gạt ta? Hả?’’

Tiêu Vân Khanh bị hắn rống không chịu được, chợt phát lực, đẩy mạnh hắn một cái.

"Ta còn không phải là vì tốt cho ngươi’’ hắn bước lên, sờ sờ khóe môi, một trận đau xót kéo tới, hắn nhăn mặt mắng, "Thiệu Chẩn, chính ngươi cũng biết ngươi là cái dạng gì! Cậu Ninh Nhi là ai ngươi biết không? Lúc ở Thương châu đã là quan lục phẩm, ngươi đem nàng đưa đến nhà người ta, ngươi cho rằng ngươi thoát được hay sao? Ta gạt ngươi, là vì giúp ngươi, ngươi biết không hả? Cái thằng nhãi nhà quê đầu đất này!’’

Thiệu Chẩn nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt vằn đỏ.

Tiêu Vân Khanh lạnh lùng tiếp tục nói: "Những chuyện ngươi làm ngày trước, nói khó nghe chính làm tướng cướp, bắt được ngươi là lập một cái công lớn, ai mà không muốn? Dùng cái đầu ngu xuẩn của ngươi suy nghĩ một chút đi, Ninh Nhi ngươi giữ được sao?’’

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio