Thục Nữ Mất Hồn

chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nàng bị người đàn ông quỷ quái kia nhốt ở nơi này đã được hơn nửa tháng.

Làm cho Ngạc Nhi có thể nhẹ nhõm một chút chính là sau khi nàng mở TV ra, thấy người dẫn chương trình quen thuộc. Nàng vừa vui vừa tức giận. Nơi này xác thực vẫn là Đài Loan. Ngoài Đài Loan ra, không có đất nước nào có bài hát mở đầu chương trình như vậy.

Chính là nàng vẫn đang ở Đài Loan sao? Nơi này có thật vẫn là Đài Bắc? Hay là ở một nơi xa xôi hẻo lánh nào đó?

Nàng thử cùng mấy người giúp việc nói chuyện, nghĩ muốn lần ra một chút manh mối, thậm chí là muốn tìm người giúp nàng đào tẩu. Nhưng là người nào người nấy đều biểu tình đờ đẫn, lạnh lùng mà đối diện nàng, ngay cả nhìn vào mắt nàng cũng không có. Nàng thử vài lần, nói hết lời nhưng lại thường làm cho chính mình mất mặt.

Lúc đầu nàng còn có chút sợ hãi, sợ Diêm Quá Đào lại tìm nàng “thưởng thức” lần thứ hai. Nhưng là dường như hắn đang bận rộn với công việc. Cùng mấy thương nhân Đài Loan bàn bạc làm ăn, hắn không có thời gian mà có ý xấu với nàng nhưng lại có thể chân chính đem ánh mắt uy hiếp nàng thay cho hành động.

Ngạc Nhi trong lòng lại hết sức không yên, mỗi lần nhìn thấy con ngươi đen lạnh như băng của hắn sẽ không tự chủ được mà run sợ. Nàng rất rõ ràng hắn hoàn toàn cảm nhận được sự sợ hãi của nàng. Nhưng lại càng không hiểu được vì sao hắn không có hành động gì, chỉ bận rộn với công việc. Hay là hắn muốn làm như vậy để khiến nàng luôn cảm thấy bất an, còn hắn sẽ hưởng thụ sự sợ hãi của nàng?

Nàng thường xuyên thấy hắn dùng đôi mắt đen sâu thăm thẳm kia nhìn nàng, sau đó lại bỗng dưng cười lạnh khiến nàng không khỏi run sợ.

Hắn thủy chung chỉ cho nàng mặc váy ngủ trong suốt đủ màu, không cho nàng mặc quần áo bình thường, tùy ý để cho dáng người của nàng sau làn váy mỏng manh càng thêm quyến rũ. Nhiều lần hắn nhìn nàng, không hề che giấu ham muốn trong mắt. Hắn rất ít cùng nàng nói chuyện, thường vô thanh vô tức mà xuất hiện, khiến nàng sợ tới mức mặt mày tái nhợt.

Đêm nay, hắn muốn cùng nàng dùng bữa tối, lại bị nàng ngang nhiên cự tuyệt, hắn liền chuyển từ lời mời thành mệnh lệnh. Nàng đóng chặt cửa phòng trốn ở bên trong không muốn thấy hắn.

“Lãnh Ngạc Nhi, đi ra.” Cách cánh cửa nặng nề, hắn bình thản nói.

“Đừng mơ!” Ngạc Nhi ở trong phòng, lưng dán chặt vào cánh cửa, kiêu ngạo nói vọng ra. Nàng ở cùng hắn lâu ngày cũng đã phần nào hiểu được tính tình của hắn. Nàng biết khi hắn gọi nàng bằng cả tên lẫn họ là lúc hắn đang tức giận.

Hừ, tức giận thì sao chứ? Lãnh Ngạc Nhi nàng cũng không phải là người dễ bị hù dọa. Bị gán cho một cái tội, nàng đã sớm cảm thấy phiền muộn cùng bất an đến muốn giậm chân, như thế nào còn có thể nghe mệnh lệnh của hắn?

Nàng đến đây cũng đã lâu, biết tòa biệt thự này to lớn đến cỡ nào, lại càng ý thức được người này giàu có đến đâu, nàng thấy được rất nhiều đồ quý giá. Chính là đây lại là nơi giam cầm phi pháp. Nàng quen tự do, nhưng lại không muốn để hắn có thể gán thêm cho nàng vài cái tội, liền ngoan ngoãn ở trong phòng.

Nhưng là gian phòng này làm cho nàng cảm thấy không thoải mái. Tuy rằng xa hoa nhưng lại âm u trầm buồn, làm cho người ta có cảm giác ngột ngạt khó thở. Trong lòng nàng thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.

“Đừng thử thách tính nhẫn nại của tôi.” Ngữ khí của hắn vẫn bình thản, nhìn cửa gỗ đóng kín bằng ánh mắt kinh khủng đến đáng sợ. Hắn cau mày, lý trí đang dần dần bị bào mòn.

“Tôi thích thử thách tính nhẫn nại của anh đấy thì thế nào? Anh có giỏi thì vào mà bắt tôi! Hôm nay tôi thấy không đói bụng, không muốn ăn cơm. Nếu thật sự muốn ăn cái gì cũng không muốn ngồi cùng tên biến thái nhà anh. Phải nhìn thấy anh làm cho tôi nuốt không trôi, đến lúc đó ở trước mặt anh mà ói ra, như thế cũng không tốt cho lắm.” Nàng châm chọc nói, nằm dài trên giường, trong bụng thầm nghĩ thà lên giường sớm một chút còn hơn giằng co cùng hắn.

Trên người nàng vẫn còn mặc váy ngủ, vì đề phòng chuyện “ngoài ý muốn” phát sinh nên cứ thế trốn vào trong chăn bông. Váy ngủ mỏng manh tuy không thể bảo hộ được nàng, nhưng là có còn hơn không. Ít nhất sẽ không đem thân thể nàng hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn.

Người ngoài cửa ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo, bỗng dưng cười lạnh thành tiếng. Người hầu đứng bên cạnh nghe tiếng cười của hắn đều không khỏi sợ hãi.

“Lãnh Ngạc Nhi, đây là tự cô tìm đến.” Hắn thanh âm trầm thấp nói.

“Đúng vậy, là tôi tự tìm đến, là tôi có mắt không tròng bị anh biến thành con mồi, trở thành con thỏ để cho tên sói hoang nhà anh trêu đùa.”

Nàng nằm trên giường, lạnh nhạt nói, căn bản không đem tức giận của hắn để vào trong mắt. Người này sao lại khó chơi như vậy, chính là không hiểu lời từ chối của nàng?

Bất quá lại nói lại, hắn bá đạo như vậy, nếu có thể thật sự hiểu được lời từ chối hoặc là có nửa điểm biết điều, còn có thể bắt cóc nàng tới đây sao?

Tâm tư còn đang hỗn độn, trên cửa lại truyền đến âm thanh thật lớn, tiếng sau to hơn tiếng trước, khiến cả căn phòng đều rung lên.

Ngạc Nhi giật mình nhảy dựng lên, ngây ra như phỗng nhìn cánh cửa chằm chằm.

“Thiếu gia!” Bên ngoài cửa, một người hầu kinh hoảng hô lên. Một tiếng lại một tiếng vang lên, cả phòng đều rung lên, ngay cả cánh cửa vững chắc cũng lung lay sắp đổ.

“Tránh ra.” Diêm Quá Đào ngữ khí vẫn thực bình thản.

Ngạc Nhi sợ tới mức nhảy dựng lên, đôi mắt trừng lớn nhìn cánh cửa sắp bị phá hủy, mặt nàng trở nên trắng bệch, cắt không còn giọt máu. Nàng nhìn ra cửa sổ, lo lắng lại trỗi dậy, không biết từ tầng bốn nhảy xuống sẽ có bao nhiêu nguy hiểm. Nàng kích động chạy đến cạnh cửa sổ nhìn xuống mặt đất bên dưới, đoán chắc nếu ngã xuống sẽ biến thành một đống thịt vụn.

Phía sau truyền đến một tiếng động lớn, nàng sợ hãi vội vàng xoay người, vừa đúng lúc thấy cánh cửa lớn đổ sập xuống, mà thân hình cao lớn kia chính là hắn đang cầm trên tay một cái rìu sắc bén, biểu tình cùng bộ dáng thật sự hết sức dọa người.

“Tôi đã vào được, theo tôi xuống dùng cơm.” Hắn thản nhiên nói, ung dung đem chiếc rìu sắc bén kia găm lên cửa.

“Anh điên rồi!” Ngạc Nhi trợn mắt há hốc mồm, không thể tin hắn lại kích động đến mức đem cánh cửa phá đi. Nàng bất quá chỉ là không muốn cùng hắn ăn cơm, hắn lại vì cái gì mà kiên trì như vậy?

Lúc hắn cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, nàng kinh hoảng mà phẫn nộ, không chút nghĩ ngợi cắn vào cổ tay hắn, răng nanh cắn sâu vào da thịt hắn. Nàng chống cự, muốn hắn buông tay.

Diêm Quá Đào hoàn toàn không để ý, không đem đau đớn để vào trong mắt.

“Cho dù là thánh nhân cũng sẽ bị cô bức điên.” Hắn dùng sức nắm bả vai nàng, không để cho nàng giãy giụa, bế nàng lên.

“Khốn nạn! Bỏ tôi xuống!” Hai tay nàng dùng sức đánh vào lồng ngực rộng lớn, hai chân lại cố gắng đạp hắn.

Thình lình nghe thấy tiếng vải bị xé rách, thân thể hắn cứng đờ. Mà nàng cũng thôi không giãy giụa, sống lưng bất chợt lạnh toát.

Hắn không ngừng bước chân, xuống lầu, hướng phòng ăn đi tới, thuận tay kéo lại chỗ áo nàng bị rách. “Nếu cô còn tiếp tục giãy giụa, tôi sẽ tiếp tục xé áo cô, xem tôi sẽ lột sạch cô đến mức nào. Nếu cô không ngại ở lõa thể để dùng cơm trước mặt mọi người, như vậy tôi cũng sẽ không để ý mà nhìn cho đã mắt. Bất luận như thế nào, bữa cơm này cô nhất định phải ăn.”

Ngạc Nhi nắm chặt tay, biết hắn nói được thì sẽ làm được. Nếu nàng lại phản kháng, sẽ chỉ nhận được kết cục nhục nhã.

“Anh…. anh là đồ biến thái!” Nàng nghiến răng nghiến lợi mắng, bởi vì bị hắn bế mà cảm thấy có chút xấu hổ.

Hắn thô lỗ đặt nàng xuống chiếc ghế mềm mại ở bàn ăn. Trước mắt nàng hơi tối, chớp mắt vài cái, thị lực mới chậm rãi khôi phục. Nàng trộm nhìn xuống, phát hiện hắn ra tay thập phần tàn nhẫn, dễ dàng xé bỏ quần áo của nàng. Hiện tại lưng nàng không có mảnh vải che đậy ở trước mặt mọi người.

“Ăn cơm.” Hắn ra lệnh, ngồi lại vị trí chủ trì ở đầu bàn ăn, dùng cách thức tiêu chuẩn mà cầm dao nĩa dùng món cá Pecca. Nhưng là ở thời điểm này, tầm mắt vẫn nhìn thẳng nàng.

“Tôi không đói bụng.” Nàng quay mặt đi, trực tiếp bỏ qua đồ ăn hấp dẫn. Hắn nói gì nàng liền nhất định phải nghe sao? Nàng cũng không phải là người nghe lời như vậy!

“Nghĩ muốn tuyệt thực để kháng nghị sao? Trò này đối với tôi cũng vô dụng. Không cần cố gắng chống đối tôi, ngày nào tôi còn chưa hết hứng thú thì ngày đó cô không chết đói được.” Hắn ung dung đem miếng cá Pecca chấm nước sốt đưa vào miệng, ánh mắt lợi hại thủy chung dừng trên người nàng.

Ngạc Nhi hừ lạnh một tiếng, vẫn không hề động đậy.

Thấy nàng vẫn không có ý định ăn cơm, hắn nhếch môi cười lạnh. “Em muốn tự mình ăn, hay muốn tôi đến giúp em?”

Nàng hít sâu một hơi, quay đầu, trừng mắt nhìn hắn. Nhìn nàng thập phần phẫn nộ trừng to hai mắt, lại càng thêm xinh đẹp động lòng người.

“Anh dám!” Nàng nâng cằm.

“Cô nói xem, tôi có dám hay không?” Hắn thản nhiên nói, nhấc ly rượu trên bàn, chậm rãi thưởng thức.

Ngạc Nhi nhìn thấy động tác của hắn, đột nhiên nhớ tới cái đêm ở khách sạn, sau khi hắn uống hết ly rượu champagne, lại đem tất cả truyền vào trong miệng nàng. Liền ngày cả lúc này, hắn vẫn chăm chú nhìn nàng, làm cho nàng có cảm giác là lạ. Vẻ mặt hắn không giống như là đang ăn cá Pecca, ngược lại như là đang cẩn thận cắn lên da thịt nàng. Nàng nhớ rõ cái đêm đó, khi nàng uống thuốc mê, hắn ôm nàng, biểu tình chuyên chú… Mặt nàng trở nên đỏ bừng, dừng sức lắc đầu, muốn đem chuyện xấu hổ kia quên đi. Trong lòng nàng biết, hắn không chuyên gì không làm được.

Ngạc Nhi lần nữa bại trận, chỉ có thể cầm lên dao nĩa, dồn hết phẫn nộ trong lòng lên món ăn trước mặt. Bị hắn độc chiếm đem nhốt lại, nàng dần dần cảm thấy thất bại. Hắn bá đạo cùng cuồng dã, giống như là hắn đã có được nàng sẽ quyết định tất cả mọi chuyện của nàng.

Tuy rằng nàng tâm tình không tốt nhưng là thức ăn rất ngon miệng. Người này tuy rằng cổ quái nhưng không thể nghi ngờ cũng là người biết hưởng thụ cuộc sống, ngay cả đầu bếp cũng là người giỏi nhất. Nếu có thể thoát khỏi nơi này, thứ duy nhất khiến nàng nhớ tới chính là thức ăn ngon.

Ngạc Nhi nhấm nháp ly rượu lạnh, phối hợp với cá Pecca, thỏa mãn thở dài một hơi. Ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại phát hiện hắn biểu tình không chút thay đổi nhìn nàng chằm chằm. Ánh mắt hắn làm cho nàng nhất thời choáng váng, qua vài giây mới trấn tĩnh lại, tiếp tục dùng bữa. Nàng vội vàng hạ mi mắt, bộ dáng vờ như không có chuyện gì, nhưng là ánh mắt nóng rực của hắn khiến nàng bất an.

Làm gì mà đến ngay cả ăn cơm cũng trừng mắt nhìn nàng? Nhìn biểu tình trên mặt hắn như là muốn đem nàng trở thành bánh ngọt tráng miệng, làm cho nàng ăn cũng không ngon. Hắn nếu hận nàng đến vậy, cần gì phải kiên trì muốn cùng nàng ăn cơm?

“Mẹ anh không dạy qua anh nhìn chằm chằm người khác ăn cơm là rất bất lịch sự sao?” Nàng châm chọc hỏi hắn, buông dao nĩa, chuyển qua ăn kem trái cây tráng miệng. Nàng rất thích vị kem này.

“Ba” một tiếng, rượu hòa cùng máu tươi bắn tung tóe lên tấm thảm. Người hầu kinh hô, vội vàng cầm khăn sạch tiến đến. Hắn cầm lấy khăn, tùy tiện phất tay, không cho người hầu giúp hắn băng bó vết thương.

Ngạc Nhi ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn tay hắn đầy máu tươi cũng với mảnh thủy tinh vỡ. Nàng vừa mới nói cái gì lại có thể chọc giận hắn đến thế, làm cho hắn tức giận đến bóp nát ly rượu trong tay?

Diêm Quá Đào dùng khăn quấn quanh miệng vết thương, một chút cũng không thèm đề ý máu đang không ngừng chảy xuống. Đôi mắt kia nhìn nàng chằm chằm, khóe miệng ẩn hiện nụ cười tàn khốc. Nhưng là nụ cười kia lại có vài phần bi ai.

“Những gì mẹ tôi dạy tôi vượt xa khả năng tưởng tượng của cô. Ít nhất, đối với phương diện thống hận phụ nữ Lãnh gia thì nàng dạy bảo hết sức tận tình, dùng mọi biện pháp để làm tôi nhớ kỹ.” Hắn cười lạnh, biểu tình trở nên hung ác nham hiểm.

Mẹ hắn dạy hắn đủ mọi chuyện, hắn như thế nào có thể quên được? Bắt đầu từ khi hắn còn nhỏ đã lần lượt đánh hắn, mắng hắn, bị nhốt trong nhà kho tối đen, vài ngày không ăn cơm, thiếu chút nữa chết trong sợ hãi… Thời thơ ấu tốt đẹp của hắn ở thời điểm cha hắn tuyên bố ông yêu say đắm người họ Lãnh kia cũng liền chấm dứt. Những năm tháng còn lại, chỉ có tối tăm cùng thù hận.

Làm bạn với hắn, cùng hắn vượt qua những tháng ngày đó chỉ có một bức ảnh đã cũ chụp một cô bé tươi cười. Hắn nói với chính mình, phải hận nàng, nhất định phải không ngừng ghi nhớ khuôn mặt của nàng.

Sau khi hắn trưởng thành, tiếp quản mọi việc ở Diêm gia, liền rời khỏi căn nhà này, ra nước ngoài mở rộng sự nghiệp, đưa Diêm gia đến một đỉnh cao mới. Hắn trưởng thành ở chính nơi này, nhưng lại cũng chính nơi này ghi lại những ký ức không vui của hắn. Nếu không phải vì báo thù, hắn sẽ không quay trở lại đây.

Mà mẹ hắn là người rất có lập trường, sau khi biết hắn bắt được Ngạc Nhi, bà liền một mực bắt hắn phải mang nàng đến đây. Gian phòng mà nàng đang ở đại biểu cho tổ tông của Diêm gia, đại biểu cho sự tôn quý cùng niềm tự hào của Diêm gia, là nơi thích hợp nhất để xử trí phụ nữ Lãnh gia.

Cho nên hắn bắt cóc Ngạc Nhi rồi đem đến nơi này. Hắn không chút khách khí ở trên người nàng thỏa mãn dục vọng. Nhưng là nhớ tới đêm đó, bộ dạng nàng đau đớn mà rơi lệ, hắn thật sự áp chế ngọn lửa dục vọng trong cơ thể. Nàng lúc trước vẫn là xử nữ, nếu vội vàng muốn nàng, nàng tuyệt đối không chịu nổi.

Có phải hay không phụ nữ Lãnh gia từ nhỏ đã có năng lực mê hoặc đàn ông? Hắn hẳn phải hận nàng thấu xương, nhưng là hiện tại lại vì đau đớn của nàng mà lo lắng, lo lắng nàng bây giờ vẫn còn đau đớn… Ý nghĩ này làm cho hắn không khỏi nhíu mày.

Ngạc Nhi lắc đầu, không chú ý tới hắn đang rơi vào trầm tư, trên khuôn mặt là biểu tình phức tạp. Nàng không thể tin điều mình nghe thấy, chính là trừng mắt nhìn hắn, hơi hơi nhíu mày, dùng thanh âm thấp nhất lầm bầm.

“Có người từng nói với tôi biến thái cũng là bệnh di truyền, lúc trước tôi còn không tin!” Nàng lè lưỡi, khẽ cười, bộ dáng trở nên cực kỳ đáng yêu, với tay cầm thìa tiếp tục ăn kem. Đợi ăn xong rồi, nàng mong chờ nhìn xung quanh. Người hầu lập tức cẩn thận bưng tới một ly nữa làm nàng không khỏi cảm kích mỉm cười.

Hắn nhướng mày, nhìn nàng lúc nãy còn liều chết cũng không chịu ăn cơm, giờ lại như cô gái nhỏ vui vẻ ăn kem trái cây.

“Đúng rồi, anh muốn chơi trò biến thái này đến bao giờ? Đem tôi nhốt tại nơi này, chuyện khác không nói mà anh nên cho tôi liên lạc với người nhà bằng không chị gái tôi sẽ rất lo lắng.” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn nói, thỏa mãn buông thìa.

Nàng mất tích nhiều ngày như vậy lại không có tin tức gì, chị gái nhất định lo lắng chết mất. Anh rể nóng tính chắc đã nổi trận lôi đình, nói không chừng đã muốn xới tung thành phố Đài Bắc. Nàng nhìn rừng cây um tùm bên ngoài cửa sổ, bất đắc dĩ cười khổ. Ai có thể ngờ được rằng nàng lại bị bắt cóc, còn bị đưa đến nơi thâm sơn cùng cốc thế này?

“Lãnh Mật Nhi?” Hắn chậm rãi nói ra cái tên kia.

Hắn đối với Lãnh gia rõ như lòng bàn tay. Thậm chí kế hoạch trả thù của hắn lúc trước chính là hướng đến chị gái của Ngạc Nhi. Chính là Lãnh Mật Nhi sau khi kết hôn liền ru rú trong nhà, rất ít khi lộ diện, ông chồng nóng tính cũng luôn ở bên cho nên hắn mới lựa chọn Ngạc Nhi để xuống tay.

Hắn cũng không sợ hãi ông anh kia. Chính là không biết vì cái gì lại lựa chọn Ngạc Nhi để xuống tay, đem nàng giữ chặt bên người.

Ngạc Nhi nhún nhún vai. “Người nhà tôi anh đều biết!” Trời ơi, hắn thật sự rất hận người nhà nàng. Nghe khẩu khí của hắn, dường như đã tra xét tổ tông mười tám đời nhà nàng.

“Tôi sẽ không để cho cô liên lạc với người nhà, cũng không để cô rời khỏi nơi này.” Diêm Quá Đào ánh mắt tối sầm lại, thật sự dọa người.

“Cô phải ở tại đây, còn có người muốn gặp cô.”

“Please! Thế này hơi quá đáng. Cho dù là ân oán gia tộc, các người cũng không thể hèn hạ đến mức đem cả nhà đến báo thù?” Vẻ mặt nàng kinh ngạc, sợ hắn lại từ đâu nhảy ra anh em trai, anh em họ, tất cả đều la hét muốn tìm nàng tính sổ. Như vậy nàng tuyệt đối sẽ bị chỉnh đến chết.

Dù sao chỉ một mình hắn nàng còn có thể miễn cưỡng đối phó, như thế nào còn có thể đối mặt tất cả người nhà họ Diêm?

Diêm Quá Đào không nói gì, chỉ thong thả đứng dậy, đi qua bàn ăn thật dài đến bên cạnh nàng, dùng cặp mắt đen sâu không thấy đáy từ trên cao nhìn xuống nàng, thấy nàng tâm hoảng ý loạn.

Từ góc độ của hắn có thể thấy được da thịt nàng lộ ra sau làn váy ngủ mỏng manh, xuân sắc như ẩn như hiện, đủ để cho người ta điên cuồng. Váy ngủ màu lam càng tôn lên làn da trắng như tuyết. Bởi vì vừa uống chút rượu hai má nàng hơi ửng đỏ. Bộ dáng nàng lúc này làm cho hắn nghĩ muốn hôn nàng. Nếu không ngại bọn người hầu ở bốn phía sẽ nhìn thấy, hắn xem chừng có thể ngay tại đây xé rách váy ngủ nửa kín nửa hở của nàng, đem nàng áp đảo ở trên bàn ăn, mạnh mẽ mà yêu nàng. Dù sao hắn cũng đã nhẫn nại quá lâu… “Nhìn cái gì?” Nàng bị hắn nhìn cảm thấy không được tự nhiên, kiên trì hung ác hỏi han, trừng lớn hai mắt nhìn hắn, kìm nén cảm giác muốn lập tức đem hai tay che lấy ngực. Trong mắt hắn là hai ngọn lửa đang rực cháy làm cho nàng đứng ngồi không yên.

Hắn không có làm gì, chỉ là chăm chú nhìn nàng chằm chằm, trầm mặc mà nhìn một lúc lâu.

Ngạc Nhi bị hắn nhìn, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp. Như là qua cả trăm năm, rốt cục hắn cũng thu hồi tầm mắt. Một bên thấp giọng sai bảo người hầu, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi, thân ảnh cao lớn biến mất khỏi phòng ăn. Bộ dáng hắn khi rời đi rất vội vàng, như là có yêu ma quỷ quái đang đuổi theo phía sau hắn.

Nàng thở ra một hơi nhẹ nhõm, dựa vào trên ghế mềm mại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ không tin được. Nàng đã nghe lời hắn, để hắn kéo đến phòng ăn cùng hắn ăn cơm, như thế nào lại làm cho hắn mất hứng?

Vấn đề này không ngừng luẩn quẩn trong đầu nàng. Nàng hoang mang nhíu mày, liếm liếm khóe môi lại cảm thấy muốn ăn. Vì thế nàng cố lấy dũng khí, mặt dày mà lại hướng người hầu muốn thêm một ly kem trái cây, vừa ăn vừa nghĩ.

Rốt cục người nào muốn gặp nàng nữa đây

........

Vài ngày sau, nghi vấn của Ngạc Nhi cuối cùng được giải đáp.

Khi Diêm Vũ Nghiên đến, sắc trời rất âm u, khiến cho tòa nhà càng trở nên u ám.

Bà tư thế tao nhã, chậm rãi đi vào trong phòng. Khuôn mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết được trang điểm nhẹ nhàng. Bà tuy đã gần năm mươi tuổi nhưng dáng vẻ càng ngày càng thêm cao quý. Năm tháng không hề tổn hại đến dung mạo của bà. Chính là bà tuy rằng xinh đẹp, nhưng thái độ lại lạnh lùng, đôi mắt lạnh như băng lại hiện vẻ độc ác, khóe miệng luôn luôn chứa nụ cười lạnh.

“Lãnh Ngạc Nhi ở đâu?” Diêm Vũ Nghiên vôi vàng hỏi, hai mắt có chút ánh sáng kỳ dị. Bà nắm chặt hai tay mới có thể khắc chế được hưng phấn trong lòng.

Diêm Quá Đào đứng trước cửa sổ xoay người lại, khóe miệng là nụ cười lạnh lùng châm chọc, mặt không chút thay đổi nhìn người phụ nữ cao quý trước mặt. Đây chính là mẹ của hắn.

Quay lưng về phía ánh sáng, hắn trông lại càng cao lớn dọa người.

“Gặp lại con trai duy nhất xa cách đã nửa năm, bà như thế nào lại không có quan tâm tôi gần đây thế nào, lại càng không có một lời hỏi thăm, vừa mở miệng đã hỏi về chuyện Ngạc Nhi?” Hắn nhìn mẹ mình, ngữ điệu thập phần châm chọc.

Nhìn thấy mẹ mình, hắn không hề cảm thấy vui mừng. Thậm chí ngay cả trong lòng cũng không có một chút cảm xúc gì.

Ánh mắt Diêm Vũ Nghiên trầm xuống, đối với sự châm chọc của con trai lại không hề tức giận. “Không cần châm chọc ta. Chúng ta vốn đã không thân thiết, mỗi người đều có cuộc sống riêng. Chẳng phải trên thương trường ngươi như cá gặp nước sao? Làm sao còn cần đến ta hỏi thăm? Chẳng phải ngươi rất rõ, ta là vì tiểu tiện nhân Lãnh gia kia mới trở về Đài Loan.”

Sau khi ly hôn, đứa con trở thành công cụ báo thù của bà. Bà không ngừng dạy hắn phải báo thù. Ngoài dạy hắn thù hận thì bà chưa từng dạy hắn cái gì. Nếu không phải Diêm Quá Đào cho bà biết đã bắt được tiểu nữ nhân Lãnh gia, bọn họ cũng sẽ không gặp mặt.

Bà đã bị cừu hận che lấp con mắt. Tuy rằng người phụ nữ kia của Lãnh gia câu dẫn chồng bà đã sớm bệnh chết, nhưng là hai đứa con còn sống. Trên người bọn họ còn có dòng máu Lãnh gia, có dòng máu thấp hèn của người phụ nữ kia.

Diêm Vũ Nghiên xem qua tư liệu, hình dáng hai đứa con gái kia đều rất giống mẹ chúng. Điều này làm cho bà cực kỳ hưng phấn, rốt cục thù hận đã tìm được nơi trút bỏ. Hai đứa con gái kia có dòng máu Lãnh gia, có bộ dáng người nhà Lãnh gia, bà chờ không được, muốn nhanh chóng ra tay hủy hoại cái dáng vẻ xinh đẹp chết tiệt kia!

“Không được gọi cô ấy như vậy.” Nghe mẹ gọi Ngạc Nhi như vậy, hắn không khỏi nhíu mày.

Diêm Vũ Nghiên lơ đễnh cười lạnh. “Vì cái gì không thể? Phụ nữ của Lãnh gia vốn đã ti tiện.” Bà ác độc nói.

Hắn hẳn sớm đã quen cách xưng hô này. Diêm Vũ Nghiên mồm miệng ác độc, thường mắng phụ nữ Lãnh gia thấp hèn, hắn từ nhỏ nghe nhiều đã thành quen. Thậm chí nbà từng mắng hắn, nói hắn trên người có dòng máu hèn hạ của cha hắn, nếu bà không dạy dỗ hắn cho tốt sẽ lại làm ra chuyện đê tiện giống cha… Hắn bởi vì nhớ tới thời thơ ấu không hề tốt đẹp mà nhíu mày, đưa tay rót một ly rượu.

Lúc đó, hắn đột nhiên có chút hoài nghi, hắn không thật sự muốn cho Diêm Vũ Nghiên cùng Ngạc Nhi gặp nhau. Hắn được giáo dục bằng thù hận, mà Diêm Vũ Nghiên chính là người dạy hắn. Bà nếu thấy Ngạc Nhi sẽ lại làm ra chuyện gì?

“Họ Diêm kia, anh là đang nói đến tôi?” Từ cửa, một thân ảnh xinh xinh vàng nhạt đi vào, khuôn mặt xinh đẹp trước mắt sáng ngời. Nàng mặc vảy ngủ màu vàng nhạt, vẻ mặt cũng tỏa sáng như màu váy, bộ dáng kiều mị rung động lòng người, như là mới cùng người đàn ông nào ngủ dậy.

Ngạc Nhi nhăn mặt, mày liễu hơi nhíu đi đến. Nàng đã thành thói quen xưng hô với hắn như vậy vì cảm thấy gọi thẳng tên hắn có vẻ quá mức thân mật.

Nhìn thấy Diêm Vũ Nghiên đang đứng đó, nàng rất kinh ngạc. Khi ánh mắt hai người giao nhau, nàng cảm thấy bất an khẽ chớp mắt.

Xem ra người phụ nữ trung niên xinh đẹp này chính là người nhà Diêm gia. Đôi mắt kia hung ác trừng nàng, biểu tình kia như là bất cứ lúc nào cũng có thể đi đến bóp chết nàng. Nhìn kỹ, cặp mắt người phụ nữ xinh đẹp này cùng ánh mắt Diêm Quá Đào có điểm giống nhau, biết không chừng lại sẽ là mở miệng liền mắng mẹ nàng là phụ nữ Lãnh gia xấu xa đi?

Hoài nghi của nàng lập tức được chứng minh.

Diêm Vũ Nghiên đi tới vài bước, hưng phấn nhìn nàng. “Quả nhiên là con của tiện nhân kia, bộ dáng hầu như giống nhau như đúc, đôi mắt kia từ bé đã biết câu dẫn đàn ông. Thế nhưng lại còn dám ở Diêm gia mà ăn mặc như vậy, ngươi không biết chữ “xấu hổ” viết như thế nào sao?” Bà ác độc nói.

Ngạc Nhi bị mắng liền nổi trận lôi đình, trong lòng không phục, liền đi đến.

Phải so ánh mắt với người khác, Lãnh Ngạc Nhi nàng liền thất bại sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tiến đến sát chóp mũi của đối phương không chút sợ hãi. “Please! Bà mắng chửi người cũng phải biết mọi chuyện cho rõ ràng. Tôi ăn mặc thế này còn không phải là do đứa con biến thái của bà chỉ cho tôi loại quần áo này sao. Tôi không phải trời sinh đã điên cuồng thích mặc thành như vậy.”

Diêm Vũ Nghiên cười lạnh một tiếng, không hề bị nàng chọc giận. “Ta như thế nào có thể chờ mong ngươi biết chút lễ phép? Mẹ cô ti tiện như vậy, hẳn là chỉ dạy cô câu dẫn đàn ông, không dạy cô biết chữ đi?” Bà dùng bàn tay xinh đẹp với những ngón tay được sơn kỹ càng che miệng, khinh thường cười lạnh. “Một ả gái điếm đại khái chỉ biết mở ra hai chân chờ đàn ông đến ngủ đi!”

“Ngậm cái miệng chó của bà lại, tôi không cho phép bà mắng mẹ tôi!” Ngạc Nhi không thể nhịn được nữa, đột nhiên tiến đến, dừng sức bóp chặt cổ đối phương. Thừa dịp Diêm Vũ Nghiên còn chưa kịp phản kháng, nàng liền nhấc tay tát vài cái vào mặt bà.

Nàng thật sự tức giận, không thể nghe Diêm Vũ Nghiên tiếp tục nói lời bêu xấu mẹ nàng. Hai gò má nàng đỏ bừng, trong mắt lại lấp loáng nước mắt, vừa phẫn nộ lại vừa khổ sở.

“Bà thì biết cái gì? Vì cứu sống bản thân mình và hai chị em tôi, bà ấy còn có thể lựa chọn sao? Là đàn ông tự tìm tới bà ấy, nếu không phải bởi vì bọn họ thì bà ấy vốn đã có thể bình an sống hết một đời.” Ngạc Nhi nghiến răng nghiến lợi ra sức đánh Diêm Vũ Nghiên, thậm chí đánh đến đau tay cũng không dừng lại.

Đối với nàng, ký ức về mẹ đã rất mơ hồ, năm nàng chín tuổi thì mẹ nàng đã mắc bệnh qua đời. Mẹ rất đẹp lại đưa tới rất nhiều đàn ông. Ngạc Nhi cùng Mật Nhi là chị em cùng mẹ khác cha, từ khi sinh ra chưa hề nhìn thấy mặt của cha.

Đàn ông đều là như vậy, chiếm được sẽ không quý trọng. Mẹ nàng xinh đẹp như vậy, kết quả lại trở thành đồ chơi cho đàn ông. Cho nên nàng căm thù lũ đàn ông, căm thù bọn họ đã có vợ con lại còn muốn tới trêu ghẹo mẹ nàng.

Nàng chỉ nhớ rõ, mẹ không ngừng cùng đàn ông qua lại. Nhưng là mỗi một lần như vậy đều tan nát cõi lòng, ôm nàng khi ấy còn nhỏ tuổi trong căn nhà đơn sơ mà khóc, nước mắt thấm ướt cổ nàng. Mẹ khóc, dặn nàng vĩnh viễn đừng yêu ai, yêu bọn họ sẽ phải chịu đau khổ… Nàng rất bực bội, không muốn để cho Diêm Vũ Nghiên bôi nhọ mẹ nàng! Cho dù mẹ nàng thật sự bị nam nhân đùa bỡn thì như thế nào, đó vẫn là người mẹ duy nhất của nàng, bọn họ như thế nào có thể muốn mắng là mắng?

Diêm Vũ Nghiên thét chói tai, dung mạo cao quý trở nên hỗn độn, ngay cả trang điểm trên mặt cũng trở nên lem luốc. Bà điên cuồng chống đỡ, lại vẫn bị Ngạc Nhi đánh cho đến sắp ngất đi. Bà từ nhỏ chính là thiên kim tiểu thư gia đình danh giá, sớm đã thành thói quen muốn làm gì thì làm. Người ở bên ngoài đừng nói đánh bà, chỉ là không cẩn thận va phải bà thì đều phải quỳ mà xin lỗi.

“Cô là đồ điên, dừng tay cho tôi! Diêm Quá Đào, mau đến ngăn cô ta lại!” Bàg kêu to, lấy tay che mặt, ra lệnh cho con trai.

Ngạc Nhi giơ tay còn muốn đánh, nhưng là cổ tay lại bị người khác cầm lấy chặt chẽ. Mắt nàng lộ tia nguy hiểm quay đầu lại, thấy vẻ mặt hắn không chút thay đổi cầm tay nàng.

“Họ Diêm kia, tôi cảnh cáo anh, lập tức buông tay tôi ra, bản cô nương sẽ coi như không có gì.” Nàng dùng sức, nghĩ muốn thoát khỏi sự kiềm chế của hắn. Nhưng là hắn lại càng nắm càng chặt, cổ tay nàng đau đớn như bị gãy làm nhiều đoạn, chỉ có thể không tình nguyện buông tay.

Thân mình nàng nhỏ xinh bị hắn làm đau, không tự chủ ngã về phía sau, lại ngã ngay vào ngực hắn. Tay hắn còn nắm cổ tay nàng, cánh tay cường tráng ôm chặt nàng. Nàng căn bản không thể động đậy.

“Ngạc Nhi, dừng tay.” Hắn thản nhiên nói, ngăn lại hành động điên cuồng của Ngạc Nhi.

Mẹ hắn thật sự đã chọc giận người này. Hắn tuy rằng từng gặp qua bộ dáng nàng kích động, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy nàng phẫn nộ đến mức này, biểu tình vừa hung ác vừa đau khổ.

Tình cảm của nàng đối với mẹ sâu đậm như vậy sao? Hắn có chút hoang mang. Bởi vì nhiều năm bị dạy dỗ phải máu lạnh vô tình, hắn liền hiểu được thù hận, nhưng lại không hiểu được tình cảm.

“Vậy anh kêu bà ta câm mồm đi! Nếu bà còn dám nói một câu, lại dám mắng một câu, tôi liền tát vỡ miệng bà ấy!” Ngạc Nhi uy hiếp nói, giãy giụa muốn thoát khỏi hắn mà nhào tới.

Diêm Vũ Nghiên đứng dậy. Bà run rẩy dùng tay vén tóc, hai mắt đỏ ngầu tức giận. Bà chưa từng phải chịu qua loại nhục nhã như thế này.

“Con tiểu tiện nhân này, ngươi cũng dám đánh ta? Ngươi còn không tự biết thân biết phận của mình sao? Ngươi đến đây là để trả nợ, là để làm công cụ cho hắn thỏa mãn dục vọng! Ta chính là nữ chủ nhân nơi này, còn ngươi thân phận không bằng một con chó, thế mà dám đối với ta không lễ phép? Chó không ngoan thì phải dạy dỗ.” Bà cười lạnh, nhanh chóng giơ tay hướng mặt Ngạc Nhi mà tát.

Ngạc Nhi theo trực giác muốn tránh đi, nhưng là bị Diêm Quá Đào ôm trong ngực, nàng không có chỗ tránh. Cái tát kia rất mạnh, móng tay dài cào rách mặt nàng, máu tươi theo đó chảy ra.

Trong nháy mắt, trong lòng nàng còn đau đớn hơn so với đau đớn trên mặt kia. Hắn vậy mà lại giữ nàng để cho mẹ hắn tùy ý đánh nàng?

Diêm Quá Đào không đoán trước được mẹ hắn sẽ ra tay đánh Ngạc Nhi. Một tay đánh ra quá nhanh, hắn thầm nghĩ muốn ngăn cản Ngạc Nhi, nhưng không dự đoán được mẹ hắn lại không khống chế được mà đánh người. Khi hắn thấy mẹ lần thứ hai giơ tay lên, chuẩn bị đánh Ngạc Nhi lần nữa, hắn liền buông Ngạc Nhi ra, chắn không cho mẹ hắn đánh nàng.

“Đủ rồi! Là bà phải cam đoan tất cả mọi chuyện đều do tôi giải quyết tôi mới đồng ý cho bà ở đến Đài Loan.” Hắn nói, thanh âm trầm thấp tràn ngập cảnh cáo.

Trong mắt Diêm Vũ Nghiên hiện lên phẫn nộ, biết đứa con trước mặt này đã không còn là đứa trẻ có thể để bà tùy ý đánh chửi. Để có thể lưu lại đây, tra tấn tiểu tiện nhân Lãnh gia, bà tạm thời nhẫn nhịn oán giận chồng chất trong lòng, cười lạnh nhìn Ngạc Nhi đang đứng một bên.

Hắn quay đầu lại, thấy mặt nàng tái nhợt, vết thương trên mặt nhìn mà đau lòng. Bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy bên mặt bị đánh, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng hắn, ánh mắt này lại làm cho lòng hắn đột nhiên run lên. Hắn nhìn thấy trong mắt nàng là nước mắt, cảm thấy như mình vừa làm điều ác độc nhất.

Hắn không phải là thống hận nàng sao? Vì cái gì mà nhìn thấy nàng bị đánh, hắn ngược lại cảm thấy phẫn nộ với mẹ?

Ngạc Nhi nghiêm mặt dùng sức cắn môi dưới, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

“Quả nhiên mẹ con đồng lòng, cùng nhau đối phó tôi. Tính tôi không hay ho, không quấy rầy mẹ con các người đoàn tụ, các người chậm rãi tán gẫu đi!” Nàng biết mình sắp khóc, nước mắt không ngừng chảy vòng quanh trong hốc mắt. Nhưng là sự kiêu ngạo của nàng không cho phép nàng ở trước mặt bọn họ mà khóc lóc, không muốn cho mẹ con bọn họ được dịp cười nhạo nàng.

Ngạc Nhi miễn cưỡng duy trì trấn định cùng kiêu ngạo, quay người đi ra cửa. Tay nàng thủy chung nắm chặt. Vết thương trên mặt tuy đau đớn, nhưng so sánh với việc hắn giúp người phụ nữ kia đánh nàng, thương tổn trong lòng nàng càng làm nàng đau đớn hơn.

Nàng nhanh chóng trở về phòng, dọc đường đi còn không ngừng mắng mình ngu dốt.

Hắn là người Diêm gia, là người hận nàng tận xương tận tủy, nàng như thế nào còn có thể đối với hắn có chút chờ mong?

Nàng không ngừng mắng chính mình, nhưng là càng mắng càng không ngừng rơi nước mắt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio