Thục Nữ Thời Đại

bạn của tôi cũng là bạn của em

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Ddil

Nhan Hâm không phải vì lời nói của Lisa mà thay đổi thái độ, dường như lời Lisa nói ra chỉ như tiếng gió thổi qua tai.

Lisa nở nụ cười cay đắng: "Cô cảm thấy tôi rất buồn cười đúng không? Sau khi kết hôn thì mới biết bản thân còn yêu người trước đây."

"Điều quan trọng nhất là bây giờ cô đang ở bên cạnh ai. Cô không có lựa chọn Dương Dương, đã nói lên được tình yêu của cô cũng không sâu đậm đến mức như cô nghĩ." Nhan Hâm cũng nhấn mạnh ý của mình.

"Có lẽ cô đúng." Lisa mở cửa, cô ấy ngồi vào trong xe, Nhan Hâm đóng cửa xe lại cho cô ấy.

Nhìn Nhan Hâm cách cửa kính xe, giống như cách một bức màn nhiều lớp, cảm giác kết cấu như có nhiều lớp mơ hồ, Lisa thầm nghĩ, so với một người phụ nữ giống như Nhan Hâm, cô ấy sợ là kém xa.

Có lẽ, Lisa nên trở về suy nghĩ thật kỹ, vì cớ sao mình lại đi đến bước này.

"Cô ấy vẫn chưa có cách thoát khỏi những mâu thuẫn trong lòng mình sao?"

Nhan Hâm trở về, Dương Dương đã nôn nóng hỏi nàng.

Nhan Hâm nhìn cô, nói: "Em cảm thấy trách nhiệm là ở Dương, Dương khi không sao cứ xuất hiện trước mặt cô ấy làm gì? Chẳng lẽ đến cả hai chữ 'kiêng tránh' Dương cũng không biết viết?"

"Từ lúc nào lại trở thành trách nhiệm của tôi?" Dương Dương không thể hiểu được ý của Nhan Hâm, cô chẳng làm gì sai, cô đợi cho Lisa bình tĩnh lại là chuyện phải làm. Nhưng mà như vậy không phải là lỗi của cô, cô nghĩ lại, cô không có ám chỉ gì với Lisa, hơn nữa cô cũng không cho rằng có bất kì sự mờ ám nào tồn tại.

Nhan Hâm vén tay áo lên đi vào nhà bếp: "Một người không nên có đường lui, một khi có đường lui rồi sẽ do dự không chịu vượt qua chặng đường khó khăn trước mắt, em tin là Dương đã cho cô ấy rất nhiều gợi ý, khiến cho cô ấy cảm thấy Dương chính là nền tảng để cô ấy dựa vào."

"Tôi... trước đây tôi có nói nếu sau này tôi vẫn tiếp tục độc thân thì..." Dương Dương nhớ lại mình thường xuyên treo hai chữ độc thân này trên cửa miệng, còn nói đùa là nếu cô độc thân cả đời thì đợi khi về già sẽ đến ở nhà của Lisa, miễn là Lisa không chê, cô bằng lòng làm bạn tốt cả đời với Lisa.

Lúc cô nói là vô tâm, Lisa có lẽ lại để tâm. Bởi vì cuộc đời đầy những biến cố, mà cô lại gặp phải biến cố như vậy.

Trong khoảng thời gian Noãn Noãn ở lại nhà của hai người đã đem đến không ít phiền toái cho cuộc sống của Dương Dương và Nhan Hâm, một đứa trẻ cũng đã đủ lo rồi, giờ lại thêm một cô bé con nữa, may mắn là Noãn Noãn cũng rất nghe lời, không quậy cũng không hỡ cái là khóc lên, làm cho hai người cũng nhẹ nhõm hơn.

Trong khoảng thời gian này Tòng An và Noãn Noãn đã kết tình thân thiết, Noãn Noãn cũng luôn gọi Tòng An là chị.

Dương Dương vừa làm việc vừa trông coi hai đứa trẻ, không gian phòng khách lớn đủ cho hai đứa chạy tới chạy lui đùa giỡn.

Tòng An thích để cho Noãn Noãn chạy đuổi theo mình, vòng qua sô pha, vòng qua cái bàn, sau đó lại chạy vài vòng quanh Dương Dương.

Dương Dương trở thành món đồ chơi của hai đứa, hết chạy rượt đuổi vòng vòng quanh Dương Dương, rồi lại lôi kéo quần áo của cô, Dương Dương cố gắng bình tĩnh không chấp nhặt bọn trẻ, đếm ngược ở trong lòng, nếu qua một phút nữa mà hai đứa còn không buông ra, cô thề sẽ ném hai đứa tiểu quỷ này vào phòng khóa cửa lại.

Khi cô đếm ngược đến mười thì chuông điện thoại vang lên, cô phải vật lộn để lấy điện thoại từ trong túi ra bấm nghe.

Một người bạn đã lâu không gặp vừa về nước đã nghĩ đến cô trước tiên, muốn mời cô và Lisa đi ra ngoài uống rượu.

Dương Dương vừa ôm lấy Noãn Noãn giống như hóa thân của con bọ chét, vừa tập trung giải thích chuyện Lisa kết hôn và còn đang mang thai với người bạn cũ trong điện thoại đã lâu không liên hệ này.

Bạn cũ tỏ ra tiếc nuối, đồng thời yêu cầu Dương Dương nhất định phải đi.

Lúc này tiếng của Noãn Noãn và Tòng An phát ra bị bạn cũ nghe được, người này liền trêu chọc Dương Dương ngay trong điện thoại: "Mình nghe được tiếng con nít, mình chắc chắn là không có nghe nhầm, là con của cậu hả?"

"Không phải."

"Đừng có gạt mình. Mình đã nghe được rồi. Tụi nhỏ đang ở bên cạnh điện thoại."

"Mình đã nói không phải mà, một đứa sáu bảy tuổi còn một đứa bốn năm tuổi, mấy năm trước lúc cậu gặp mình, mình đã sinh con đâu."

"Chẳng lẽ cậu làm mẹ kế của người ta?" Người này nói xong thì cười lên.

Dương Dương quay đầu nhìn Tòng An, xem như mình làm mẹ kế của người ta cũng không có sai đi.

"Tối nay cậu có đến không?" Giọng nói trong điện thoại thúc giục cô.

"Mình có thể..."

"Không cho nói không thể, tối nay mình chắc chắn sẽ đợi cho tới khi cậu đến!"

Dương Dương biết rõ tính tình của cô bạn này, nghe cô ấy nói như vậy cũng không có gì lạ.

Cô cúp điện thoại, tựa cằm lên đầu Noãn Noãn, cô suy nghĩ xem mình có nên đi hay không? Thật lòng cô không muốn đi, cuộc sống muôn màu muôn vẻ về đêm xa hoa trụy lạc đã cách xa cô vạn dặm rồi, cô đã quên lần cuối cùng uống rượu đến rạng rạng sáng là khi nào. Bây giờ cô chỉ muốn ở trong ngôi nhà ấm áp, nhất là khi thời tiết càng ngày càng lạnh. Mỗi người đều có tính lười biếng, một khi đã lười thì sẽ không muốn làm gì cả.

Cô đi báo cáo với Nhan Hâm, nói cho nàng biết buổi tối cô sẽ về muộn, "Ừ." Nhan Hâm thản nhiên trả lời, tỏ vẻ nàng biết rồi.

"Em không hỏi tôi đi đâu hay là đi gặp mặt ai sao?"

"Em cần phải hỏi sao? Chẳng phải Dương đã nói rồi à, buổi tối đi quán bar uống rượu với bạn."

"Đúng vậy..." Nhan Hâm tin tưởng cô như vậy, làm cho cô có chút bất ngờ.

"Buổi tối trở về sớm một chút, đừng uống quá say, không được để cho người khác đụng chạm." Nhan Hâm đứng ở cửa dùng khăn tay lau đi son môi Dương Dương đã tô, nàng cho rằng màu son này của Dior không thích hợp để gặp gỡ bạn bè, quá tươi, đầy quyến rũ, Dương Dương nên dùng màu nude, để cho bản thân trông bớt hấp dẫn hơn.

Lúc này mới ra dáng hai người yêu nhau, Dương Dương ôm eo Nhan Hâm kéo gần lại: "Tôi đảm bảo trở về nguyên vẹn cho em hưởng dụng."

"Em sẽ kiểm tra đó."

"Cho em kiểm tra thoải mái." Dương Dương lưu luyến hôn nàng, "Tự nhiên không muốn đi nữa."

"Vậy ở lại đi." Nhan Hâm ôm cổ Dương Dương, kéo cô xuống.

Bọn trẻ có thể đi ra và thấy bất cứ lúc nào, nhưng hai người vẫn cứ hôn nhau say đắm.

Chuông điện thoại di động kéo hai người trở về với hiện thực, cô bạn này chắc là có khả năng ngoại cảm, biết Dương Dương sắp 'phản bạn' cho nên mới gọi điện thoại nhắc nhở cô đừng quên sự tồn tại của bạn bè.

Trước đây Dương Dương từng là khách quen của quán bar, ban đêm rảnh rỗi không muốn nằm nhà nghe tiếng hít thở của bản thân để cảm thấy cô đơn thì sẽ đi quán bar, càng có nhiều người, âm thanh càng náo nhiệt sẽ càng nhẹ lòng, cùng mọi người vùi đầu vào cuộc sống về đêm điên cuồng.

Cô bạn sớm đã bao trọn một bàn ở đây, cũng gọi hết những bạn bè cũ trước đây về tề tụ.

Mọi người ngồi chung một bàn, Dương Dương nhìn đảo qua một vòng mới phát hiện có vài người thật sự đã không liên lạc trong nhiều năm, mà nay thấy cảnh còn người mất, thay đổi quá nhiều khiến cho cô trong một lúc không thể nhận ra đối phương.

Những người đó hoặc trưởng thành hơn hoặc thay đổi hoàn toàn, có vài người chẳng khác biệt mấy so với những phụ nữ bình thường, mà có người lại mạnh mẽ hơn, được mài giũa trở nên sắc xảo.

"Bọn họ nói lâu rồi cậu không có ra chơi, sao vậy, chán rồi hay là mệt mỏi?" Cô bạn vào lúc rót rượu cho Dương Dương thì ngồi vào bên cạnh cô hỏi cô.

Dương Dương nói: "Già rồi, không muốn chơi bời nữa."

"Cậu mới từng tuổi này mà dám tự gọi mình là già." Cô bạn cười lắc đầu, "Mình thấy là cậu thật sự có đối tượng rồi, bọn họ còn không chịu tin, mình nghe cái giọng điệu của cậu trong điện thoại là đã đoán được rồi. Mình nhớ hồi trước cậu luôn miện nói cả đời này định sẵn số kiếp cô đơn, mình nói không đúng, cậu nhất định sẽ tìm được đối tượng, hơn nữa còn chắc chắn là một người có thể khiến cho cậu cam tâm tình nguyện chung sống cả đời."

Quả là người tinh tế sắc sảo. Dương Dương uống một ngụm rượu cô bạn đưa qua, nói: "Bộ giờ cậu tính đổi nghề đi xem bói hả?"

"Mình chỉ hỏi cậu một câu thôi, là đàn ông hay là phụ nữ?"

Ánh mắt của cô ấy như nhìn thấu tim Dương Dương, Dương Dương sau một lúc im lặng thì nói: "Phụ nữ."

"Đúng thật là vậy." Cô bạn mừng rỡ như điên, nói lên được cô ấy đã đoán đúng.

Dương Dương hỏi: " Vậy cậu tính thử xem, mình có thể cùng cô ấy đầu bạc đến già không?"

Cô bạn tỏ vẻ bí ẩn nói: "Có thể."

"Cám ơn cậu." Dương Dương ôm chặt lấy cô ấy.

Cô bạn cười nói: "Mình chỉ thuận miệng nói bậy thôi cậu đừng tưởng thật."

"Tâm thành thì linh thôi." Dương Dương vui vẻ nói.

Được Dương Dương đồng ý, cô bạn nói ra tình hình hiện tại của Dương Dương, nói rằng Dương Dương đã tìm được bạn gái, bây giờ hai người họ đang có một cuộc sống yên bình với nhau.

Trong số bạn bè ở đây có vài người vẫn chưa biết tính hướng của Dương Dương, lần này xem như một lần chính thức công khai.

Nguyên gốc: tính thủ hướng – hay có thể hiểu là khuynh hướng tình dục.

Vẻ mặt của mọi người có khác nhau, nhưng đa số vẫn là chúc phúc, còn nói Dương Dương đừng che giấu đối tượng, có cơ hội thì dẫn người yêu đến ra mắt mọi người.

Dương Dương tự dưng lại xấu hổ: "Dẫn đến thì chắc chắn sẽ dẫn đến cho mọi người gặp rồi, chỉ không biết cô ấy nghĩ sao, nếu cô ấy chịu đi, mình cũng hy vọng các cậu làm quen với cô ấy, bạn bè của mình, cũng là bạn bè của cô ấy."

Càng về sau bầu không khí càng trở nên nóng lên, tất cả mọi người tìm cách moi tên của người được nói đến ấy từ trong miệng của Dương Dương, Dương Dương uống say khướt nhưng vẫn không chịu tiết lộ tên, tư thủ nghiêm phòng, làm cho mọi người thất vọng rút lui.

Tư thủ nghiêm phòng: phòng thủ chặt chẽ.

Đến lúc tàn tiệc, Dương Dương đã uống đến nửa say nửa tỉnh. Những người khác cũng ngà ngà say nên bắt đầu ồn ào, muốn Dương Dương gọi người yêu của cô đến.

Dương Dương cố lấy can đảm gọi một cuộc điện thoại cho Nhan Hâm, Nhan Hâm còn chưa ngủ, đang đợi cô về, lúc nhận được được điện thoại của cô nghe được bạn bè của Dương Dương bên đó nói lớn tiếng vào điện thoại: "Chúng tôi chúc hai người các cậu sống đầu bạc đến già."

Nhan Hâm đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào làm không hiểu gì cả, Dương Dương giải thích với nàng quá trình cô "ra quỹ" trước mặt các bạn bè, đồng thời trong lòng cũng lo lắng không yên chờ đợi phản ứng của nàng.

"Bọn họ hy vọng em đến đó sao?"

"Ừ, bọn họ muốn gặp em. Em có muốn làm bạn với họ không, nếu em không muốn cũng không sao, dù sao bọn họ cũng không quan trọng." Dương Dương vô cùng khẩn trương.

Nghe được lời Dương Dương nói, một người bạn trong đó tỏ vẻ bất mãn: "Cái gì mà không quan trọng, tôi vậy mà là bạn vô cùng tốt, vô cùng quan trọng với Dương Dương, lúc đại học cậu ấy còn thường xuyên ngủ chung với tôi." Người nọ la hét xong đột nhiên nhớ tới Dương Dương là đồng tính luyến ái, vội nói với Dương Dương: "Có phải cậu thích mình hay không? Dương Dương, cậu nhất định phải thành thật với mình, lúc học đại học cậu có từng thích mình hay không?"

"Không có."

"Cậu nói dối, trước đây cậu luôn ngủ chung giường với mình mà!" Người nọ cực kỳ bi thương, hành động phóng đại, vẻ mặt càng phóng đại hơn.

Dương Dương nói: "Đừng quậy mà, mình đang nói chuyện với cô ấy."

"Có vẻ như những người này đều là bạn bè tốt của Dương."

"Ừ, quen biết cũng lâu rồi. Trước giờ vẫn chưa giới thiệu cho em biết, bây giờ muốn giới thiệu bọn họ với em. Em thấy sao? Em có muốn đến đây không?" Dương Dương vô thức chờ mong.

"Vậy, được. bây giờ em sẽ đến đó." Nhan Hâm nghĩ Dương Dương muốn giới thiệu nàng cho bạn bè của cô, là muốn cho nàng hoàn toàn đi vào cuộc sống của Dương Dương, nàng không thể nói không.

Sau khi Dương Dương gọi Nhan Hâm tới tất cả mọi người đều đang chờ đợi nhân vật thần bí này xuất hiện, luôn luôn chú ý tới người ở cửa ra vào.

Vừa nãy có một cô gái trẻ tuổi đi vào, mái tóc nhuộm đủ màu, mặc váy da ngắn, lúc cô gái đó đi vào tất cả mọi người đều tỏ ra tuyệt vọng kêu gào: "Dương Dương, không phải chứ, khẩu vị của cậu nặng như vậy!"

"Không phải nhỏ đó. Cậu cảm thấy là mình sẽ thích người như thế hay sao?"

Trong một lúc lại có một siêu thục nữ đi vào, hàng hiệu đầy người. Mọi người nhìn về phía Dương Dương, còn chưa có mở miệng, Dương Dương đã phản bác: "Không phải, chắc chắn là không."

Sau một hồi thất vọng hết lần này tới lần khác, Nhan Hâm đi vào quán bar, nàng nhìn xung quanh tìm kiếm Dương Dương.

"Tôi ở đây." Dương Dương đứng lên đón tiếp nàng, dẫn nàng đến ghế dài bên đây.

Vẻ mặt của mấy người bạn là hỗn hợp giữa kinh ngạc và thật không thể tin được, Nhan Hâm cởi mở khách sáo chào hỏi bọn họ.

"Nếu mình gặp được một mỹ nữ như vậy, mình nguyện ý bị bẻ cong." Một người trong số đó cảm thán không thôi, lại bị người khác mắng là dã thú không có cấm kỵ, mặc kệ giới tính gì miễn đẹp là OK.

Khi biết được Nhan Hâm và Dương Dương làm đồng nghiệp tám năm mới nảy sinh tình cảm, mọi người không thể không lắc đầu, chuyện như vậy hơi có chút khó tin. Bởi vì làm gì có ai ngờ nghệch đến mức ở chung tám năm mới nhận ra là mình thích người ta.

Đến lúc rạng sáng, mọi người mới vui vẻ đi về.

Nhan Hâm vì phải lái xe nên không có uống rượu, ở đây chỉ có nàng là người tỉnh táo nhất, cho nên nàng phụ trách tiễn mọi người đi, cuối cùng thì dìu Dương Dương đến xe của mình.

Sức mạnh của rượu vừa qua đi, Dương Dương có chút tỉnh táo, đi đến bên bờ sông, nhìn thấy xung quanh đều là các cặp tình nhân đang tình tứ, hai người ở trong hoàn cảnh này cũng không thoát khỏi làm chuyện không trong sáng.

"Hâm Hâm, tôi muốn đem toàn bộ cuộc sống của tôi đều bày ra trước mặt em." Dương Dương biểu đạt nỗi lòng.

"Cám ơn Dương." Nhan Hâm mỉm cười nói, gió đêm quét đi cảm giác ngà ngà say, nét cười hiện rõ trong đôi mắt nàng, làm cho đôi mắt nàng ngời sáng.

Dương Dương hôn lên trán của nàng, Nhan Hâm nhắm mắt lại, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng hôn lên mí mắt của nàng, vào khoảnh khắc này nàng gần như cảm thấy ánh mặt trời ấm áp đang chiếu rọi lên khuôn mặt mình.

Hết Chương

Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ :D

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio