Trước đây là thái tử của một nước, lại đăng cơ hoàng đế gần năm, Vũ Văn Hi xem như đã nếm qua vô số mỹ nữ, chính sự bận rộn, ngoài sử dụng thuốc giúp điều hòa thân thể, hắn chưa bao giờ để bản thân mình ủy khuất tự kiềm chế ở phương diện này.
Huống chi, đêm qua, thân thể nàng mềm mại không xương và phản ứng ngượng ngùng, lần đầu tiên của nàng quả thực làm cho hắn hiểu ra.
Một buổi sáng tinh mơ, Vũ Văn Hi tinh thần sảng khoái đứng dậy tắm rửa, so sánh với thần sắc buồn ngủ, mệt mỏi của Thẩm Mạt Vân đúng là khác nhau một trời một vực, thậm chí lúc giúp hoàng thượng thay quần áo, còn không cẩn thận đứng dựa vào vai hắn chợp mắt một chút.
“Hôm qua trong cống phẩm Nam Thiệu quốc tiến cống có một đôi vòng ngọc, trẫm thấy màu sắc rất phù hợp với ái phi…”
Vũ Văn Hi phát hiện sự luống cuống của Thẩm Mạt Vân, kịp thời ôm chặt thân thể của nàng, nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, trong lòng dâng lên một chút đau lòng, xem ra tối hôm qua đã làm nàng mệt chết rồi.
Vì thế cẩn thận ôm người đẹp đang ngủ mê mệt trở về giường, còn đặc biệt giúp nàng đắp chăn, sau đó mới để người giúp hắn thay quần áo và mang giày.
“Hôm nay miễn cho Thục phi đi thỉnh an hoàng hậu nương nương, đừng quấy rầy chủ tử nhà ngươi.”
Khi đi về phía trước, Vũ Văn Hi dừng lại phân phó Tiễn Dung.
Tiễn Dung cúi đầu hành lễ: “Nô tì tuân mệnh”.
Trong lòng có chút khiếp sợ, tình cảnh vừa rồi nàng nhìn thấy không sót một chút nào, vị tân chủ tử này, quả nhiên không đơn giản.
Hoàng đế đi không bao lâu, Thẩm Mạt Vân lười biếng cọ sát chăn bông, sau đó khẽ gọi:
“Tố Nguyệt”
“Chủ tử”
Tố Nguyệt vội vàng vén màn lụa màu hồng nhạt, nâng Thẩm Mạt Vân dậy:
“Hoàng thượng nói, riêng hôm nay miễn cho người đến thỉnh an hoàng hậu nương nương.”
Thẩm Mạt Vân ngáp một cái, lại nói:
“Chuẩn bị nước tắm rửa, đừng để lỡ canh giờ.”
Tiễn Dung đi lên phía trước, nói với Thẩm Mạt Vân:
“Nương nương, nước đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ cách thời gian đi thỉnh an hoàng hậu nương nương còn nửa canh giờ.”
Giọng nói và thần thái so với hôm qua, cung kính hơn nhiều.
Thẩm Mạt Vân nhìn nàng một cái, cũng không nói gì, được Tố Nguyệt và Cẩm Sắc đỡ đến gian phòng kế bên rửa mặt, tắm rửa.
Không có cách nào khác, tối hôm qua người nào đó quá độc ác, ép nàng lăn qua lăn lại hết lần này đến lần khác, suýt nữa thì nàng ngất đi.
May là chỉ thiếu chút nữa, nếu như thật sự ngất, vậy thì quá buồn cười rồi.
Bởi vì được sủng hạnh mà hôn mê thì không thể đi thỉnh an hoàng hậu nương nương….Không biết lời đồn đại sẽ lan truyền như thế nào nữa.
Phong cách trang điểm cũng giống hệt như ngày hôm qua, không quá rực rỡ nhưng cũng không quá tầm thường, sau khi đến Chiêu Minh cung, Thẩm Mạt Vân phát hiện không ít phi tần đã đến rồi, tam phi thì chỉ có vị trí của Liễu quý phi vẫn còn trống.
Nàng hành lễ vấn an hoàng hậu nương nương theo quy củ, ngoài sắc mặt hơi tái nhợt và màu giữa chân mày hơi đậm hơn thì không có gì khác với ngày hôm qua.
Tiêu hoàng hậu nhìn thấy nàng như vậy, trên mặt cũng hơi lộ ra ý cười:
“Thục phi tối hôm qua vất vả rồi, hoàng thượng vừa phái người đến nói miễn cho muội hôm nay đến thỉnh an, không ngờ muội vẫn đến đây.”
Thẩm Mạt Vân cung kính nói:
“Đây là do hoàng thượng thương cảm, nhưng thần thiếp không thể làm ngược với quy tắc trong cung.”
Tiêu hoàng hậu nói: “Thục phi quả nhiên hiểu chuyện, khó trách hoàng thượng thương muội.”
Nói xong lại ban cho Thẩm Mạt Vân vài thứ, trong đó có một cây trâm hỉ thước đăng mai.
Chu Tu Nghi nhẹ nhàng phe phẩy quạt tròn, nói với Thẩm Mạt Vân:
“Thục phi tỷ tỷ ngày thường quả nhiên quốc sắc thiên hương, mặc dù vào cung trễ một tháng, nhưng vẫn có bản lĩnh làm cho hoàng thượng tâm tâm niệm niệm, nhớ thương không thôi.”
Thẩm Mạt Vân là Thục phi nhất phẩm, cho dù tuổi của nàng có nhỏ hơn một số phi tần trong cung, nhưng cũng phải gọi nàng một tiếng tỷ tỷ.
“Lời này của Chu muội muội không phù hợp rồi, tư sắc của tỷ tỷ chỉ thường thôi, hoàng hậu nương nương xinh đẹp như hoa thế kia, từ quốc sắc thiên hương, thật sự tỷ tỷ không dám nhận”
Thẩm Mạt Vân giấu đi ý lạnh trong mắt, cười cười nói.
Cao Hiền phi nghe xong, lại quay đầu nói:
“Hoàng hậu nương nương ung dung rộng lượng, Thục phi nương nương xinh đẹp như hoa, đều là những nữ tử có phong thái hiếm thấy.”
Tiêu hoàng hậu buông tách trà trong tay nói:
“Cao Hiền phi càng lúc càng biết ăn nói, bản cung tiến cung đã nhiều năm, làm sao so được với Thục phi tuổi trẻ xinh đẹp, Thục phi vốn là tú nữ được hoàng thượng đích thân khâm điểm tiến cung, lại là một người hiểu quy củ, chẳng những được hoàng thượng yêu mến, ngay cả bản cung cũng rất thích nàng.”
Đây chính là lời cảnh cáo, sắc mặt Chu Tu Nghi tái nhợt, trong lòng âm thầm hối hận, tại sao lại xảy ra chuyện này chứ? Cho nên vội vàng đứng dậy hành lễ:
“Là thần thiếp lỗ mãng, cúi xin hoàng hậu nương nương tha tội.”
Trương Đức phi cúi đầu, chăm chú nhìn hoa văn trên tay vịn, khóe miệng lộ ra một chút châm biếm. Thẩm Mạt Vân tiến cung trễ một tháng, trong đó cũng có công lao của hoàng hậu, Chu Tu Nghi cứ lấy chuyện này ra mà nói, nếu nghiên cứu sâu, chẳng phải nói là hoàng hậu đố kị, ko thể dung nổi cho một phi tần sao?
Tiêu hoàng hậu luôn luôn coi trọng danh dự, làm sao có thể bỏ qua sai lầm này?
“Tu Nghi cũng là người hầu hạ hoàng thượng nhiều năm, cũng nên biết thận trọng lời nói.”
Tiêu hoàng hậu không nặng không nhẹ nói vài câu, sau đó mới để cho Chu Tu Nghi ngồi xuống.
Những phi tần khác cố gắng bình ổn hơi thở, không dám phát ra tiếng động khác thường, sợ hoàng hậu sẽ chú ý đến mình. Thẩm Mạt Vân giả vờ nâng nâng trâm trân châu trên đầu, để che giấu nụ cười lạnh vừa xẹt qua trong mắt. Ngoài mặt thì như là hoàng hậu đang ra mặt giúp nàng, nhưng bên trong lại đang nhắc nhở bọn người Trương Đức phi, người mới như nàng thanh xuân trẻ tuổi, không giống như bọn họ, đã đi theo hầu hạ hoàng thượng nhiều năm, mặc dù vẫn còn xuân sắc, nhưng làm sao có thể so với nàng.
Để cho những người bên dưới đấu đá lẫn nhau, sau đó ngồi ngư ông đắc lợi, hoàng hậu quả nhiên là hoàng hậu a!
Bỗng nhiên tiếng thông truyền của tiểu thái giám, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh
“Liễu quý phi đến.”
“Thần thiếp bái kiến hoàng hậu nương nương.”
Liễu quý phi tao nhã quỳ gối hành lễ với Tiêu hoàng hậu, cung trang dài đến eo buộc một đai lưng màu hồng, làm cho thân hình càng lộ vẻ uyển chuyển, trâm vàng cúi hạ xuống, búi tóc đen như mây theo đà nhẹ nhàng lay động, phong thái toàn thân đều ung dung quý khí, không kém chút nào so với nữ tử ngồi ở vị trí trên cao kia.
Tiêu hoàng hậu vẫn như cũ, không có bất luận lời nói hay hành động gây khó dễ nào, vẻ mặt bình thản bảo Liễu quý phi đứng dậy.
“Nghe nói hôm qua hoàng thượng lật thẻ bài của Thục phi muội muội, còn tưởng rằng hôm nay sẽ không thấy muội ở chỗ này, không ngờ ta lại là người đến chậm nhất.”
Chỉ một câu nói nhàn nhạt, nhưng Liễu quý phi đã chuyển đề tài sang Thẩm Mạt Vân, Liễu quý phi có một đôi mắt phượng phi thường xinh đẹp tà tà nhíu lại, mỗi khi chớp chớp lại tạo nên vô hạn phong tình.
Thẩm Mạt Vân thầm nghĩ, hoàng thượng sủng ái Liễu quý phi như vậy, có lẽ cũng vì đôi mắt này. Nàng cười nói với Liễu quý phi:
“Thỉnh an hoàng hậu nương nương là bổn phận, thần thiếp làm sao dám quên.”
“Thục phi muội muội xuất thân dòng dõi thư hương, những lễ nghi quy củ thật là tốt, nhưng mà đáng tiếc hoàng thượng lại có lòng tốt đặc biệt miễn cho muội hôm nay khỏi phải đến thỉnh an hoàng hậu nương nương, Liễu tỷ tỷ, người nói có phải không?”
Người vẫn luôn im lặng không nói chuyện, Trương Đức phi bỗng nhiên nhẹ nhàng cười nói
Ai chẳng biết Liễu quý phi xuất thân nhà tướng, lúc mới vào Đông cung vì chuyện lễ nghi không đầy đủ mà náo loạn một trận khiến người ta chê cười. Lúc này bị Trương Đức phi nói như thế, Liễu quý phi làm sao nhịn được, lông mày nàng nhíu lại:
“Đúng rồi, ta xém chút nữa đã quên, huynh trưởng của Đức phi muội muội khoảng thời gian trước vì đánh nhau bên đường mà suýt chút nữa hại đến mạng người, suýt bị phủ Doãn Thiên bắt vào đại lao, do Trương đại nhân khóc lóc cầu xin hoàng thượng ở trên triều, hoàng thượng mới tha cho một mạng, xử lý nhẹ tay. Gây ra chuyện như thế, gia giáo của Trương gia quả nhiên tiếng lành đồn xa.”
Mặt Trương Đức phi nhất thời đỏ lên, một chữ cũng nói không nên lời. Từ lúc vào Đông cung đến nay, nàng với Liễu quý phi đều không đội trời chung, nàng là người sinh hoàng tử, nhưng lại để cho Liễu thị ngồi vào chiếc ghế quý phi.
Cho dù đều là chính nhất phẩm, nhưng vẫn thua nàng ta một bậc, khiến nàng nuốt hận không thôi.
Hôm nay thật vất vả mới có cơ hội châm chọc nàng ta vài câu, lại bị nàng ta mang chuyện huynh trưởng ra châm biếm, cảm giác bị những người bên cạnh nhìn mình bằng ánh mắt soi mói, khiến nàng cực kì khó chịu.
Liễu quý phi thấy thế, môi đỏ mọng bật ra tiếng cười lớn, còn muốn nói thêm vài câu nhưng sắc mặt của Tiêu hoàng hậu đã trầm xuống, ngăn lại cuộc tranh cãi của hai người.
“Được rồi, việc triều chính không phải là đề tài chúng ta nên nghị luận, hoàng thượng đương nhiên biết cách xử lý.”
Lại nhìn về phía các phi tần: “Các muội cũng nhớ kĩ cho bổn cung.”
Thẩm Mạt Vân cúi đầu, nghĩ thầm, hai ngày nay, tính khí của Trương Đức phi biểu hiện ra bên ngoài, không phải là người không biết nhịn nhục, nhưng hôm nay lại biểu hiện rõ như thế, thật là kì quái.
“Hôm nay đến đây thôi, nếu như các vị muội muội không có chuyện gì, lui xuống đi.”
Tiêu hoàng hậu phất tay để cho những nữ tử hoặc xinh đẹp, hoặc kiều mị, lui xuống.
Sắc mặt của hoàng hậu vẫn hơi nghiêm khắc, nhóm phi tần đương nhiên sẽ không tự làm mất mặt, ngay cả Cao Hiền phi luôn nịnh nọt trước mặt hoàng hậu cũng không dám lắm miệng, chỉ cúi đầu chào rồi rời khỏi Chiêu Minh Cung.