Bác sĩ Chử nói câu này bằng âm lượng rất lớn, không ít thực tập sinh chuẩn bị ra khỏi phòng phẫu thuật đều nghe thấy.
Hạ Kiến Lam bất chợt ngoảnh lại, ánh mắt trắng trợn đảo quanh giữa chàng trai tóc trắng và bác sĩ áo trắng.
Không riêng gì gã, ngay cả Messiah cũng ngạc nhiên, trong đôi mắt xanh thẳm nhuốm vẻ lo lắng.
Không ai biết rốt cuộc “kiểm tra” mà bác sĩ Chử nói là gì, sao lại tự dưng bắt Tông Cửu lên trước?
Và vấn đề ở đây là, Tông Cửu không có bất cứ cơ hội từ chối nào.
Trong bệnh viện tâm thần này, bệnh nhân không có quyền chống đối mệnh lệnh của nhân viên y tế.
Cậu thanh niên xui xẻo nằm trên bàn phẫu thuật lúc nãy, chính là ví dụ điển hình.
Trong phó bản kinh dị, Người sống sót chính là sự tồn tại ở tận cùng của chuỗi thức ăn.
Không chỉ phải tránh những “người bạn tốt” không biết tên, mà còn không được có bất cứ hành vi nào làm hại NPC, nếu không, chẳng những sẽ không được tăng mà còn bị trừ điểm phó bản.
Trước đây cũng có những team đã làm thế.
Bọn họ cậy mình có đạo cụ và thể chất đặc biệt, giết một NPC quan trọng trong phó bản, kết quả là cốt truyện của phó bản sụp đổ, cuối cùng tất cả đều nhận đánh giá cấp “F” của hệ thống chủ lúc kết toán phó bản, cả team lên bàn thờ ngồi hít nhang.
Điều này chứng tỏ quyền lực siêu khủng của NPC trong phó bản, nhất là trong phó bản bệnh viện tâm thần biểu diễn solo này.
Bọn họ đã vào phó bản, buộc phải tuân theo quy tắc của phó bản này.
Những người không tuân theo quy tắc thường không có kết cục tốt.
“Xếp hàng, từng người một.”
Bác sĩ phất tay, nhóm nhân viên chăm sóc mặt hằm hằm, dồn tất cả những người mặc đồng phục bệnh nhân lên lối đi giữa phòng mổ và hành lang, y như lùa gà con.
Trong phút chốc, phòng phẫu thuật rộng thênh thang chỉ còn lại hai người.
Con rắn đen đu mình trên bóng đèn thè lưỡi xì xì, đôi mắt rắn lạnh lẽo như hai viên đá vỏ chai nhìn chòng chọc vào mảnh màu trắng.
Tông Cửu ngoan ngoãn đứng im tại chỗ, hai mắt như đứng hình nhìn một góc sàn chằm chằm.
Cậu vẫn chưa quên thiết lập thiếu niên bị bệnh tự kỷ trên thẻ căn cước của mình, bây giờ cũng đang vào vai nhân vật, cố gắng không bị thằng cha NPC khó chơi này phát hiện sơ hở.
Trong tầm mắt, cậu giẫm lên rìa của cái bóng đen kéo dài, như thể đang đứng ngay trước thời khắc định mệnh nào đó.
Giày da bước tới gần.
Bước qua khu vực nguy hiểm.
Bóng đen hoàn toàn bao phủ cậu.
Ngay sau đó, người đàn ông chậm rãi hạ tay trái xuống, bàn tay lạnh lẽo nắm cằm Tông Cửu, ép cậu thanh niên ngước mặt lên.
Bác sĩ mặc áo blouse đứng dưới nguồn sáng duy nhất trong phòng, trên mặt nở nụ cười khó đoán.
Sau khi lại gần mới phát hiện cậu có một sức quyến rũ đáng kinh ngạc, sắc sảo nhưng mạnh mẽ, có cảm giác rất không hài hòa.
Hắn chìm chăm chú vào đôi con ngươi màu hồng nhạt, cất tiếng nửa ngạc nhiên, nửa ẩn ý.
“Coi kìa, một người bệnh tự kỷ mắc chứng bạch tạng hiếm thấy.”
Tông Cửu bị hắn nhìn chằm chằm nhưng chả hề nhúc nhích, thậm chí không có phản ứng gì.
Chàng trai bị ép ngửa đầu, băng đô buộc sau tai bị tuột ra, mái tóc dài màu trắng xõa xuống từ đầu vai như một dải ruy băng.
Khuôn mặt xinh đẹp không chút tì vết của cậu lạnh nhạt xa cách, đôi môi mỏng khẽ mím, xinh đẹp như con rối tinh xảo trong cửa hàng búp bê, đôi mắt đẹp nhưng thiếu hồn.
Có lẽ sự lạnh nhạt đó đã khơi dậy hứng thú của người đàn ông.
“Xoẹt xoẹt…”
Không một dấu hiệu báo trước nào, mũi dao mổ sắc nhọn thình lình đâm xuyên qua đồng phục bệnh nhân sọc xanh trắng, cắt dọc theo họa tiết.
Tấm vải nhẹ nhàng đáp xuống đất, mảng lớn da thịt tái nhợt lõa lồ trong không khí lạnh lẽo.
Nửa thân trên của chàng trai không có chút thịt thừa nào, eo ót đâu ra đấy, đường cong thân hình duyên dáng thoáng căng ra dưới ánh đèn mờ ảo, như một viên ngọc bích thượng hạng không pha tạp chất, lấp lánh đẹp mắt không thể tưởng tượng được.
Thực tập sinh đằng sau nuốt nước bọt.
Khu comment trong phòng livestream của Tông Cửu bùng cmn nổ, sĩ số người xem tăng lên gần như theo cấp số nhân.
[Ôi vãi cớt, ĐCM ĐCM ĐCM ĐCM, anh bác sĩ đúng là nam Bồ Tát của thời nay!!!]
[Trời má ơi, tui húp! Tui húp hết!! A Cửu quá đẹp trời ơi tui chết đây!]
[Hmu hmu ai chịu nổi quả bom nhan soắc như này chớ! Tôi chỉ hỏi! Có! Cha! Nào! Chịu! Nổi! Hông!]
[Trời đựu, tui mới xoắn đít chạy từ phòng live của người khác tới đây, không nói nhiều tui liếm trước đây!]
[Không hổ là best visual của thực tập sinh kinh dị… Quá tuyệt, tay tui bắt đầu không nghe lời tui tự ý đi chụp ảnh màn hình rùi nè.]
Đôi mắt người đàn ông ẩn sau cặp kính gọng vàng ánh lên màu đen nồng nặc, như thể vực sâu.
“Thật xinh đẹp…”
Bác sĩ ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này qua thấu kính, dao mổ sáng loáng xoay tròn trở lại túi áo, lại rút một cái dùi đục dài từ trong hộp phía sau.
Cái dùi đục này không phải dùi đục dùng để phẫu thuật, mà là một cái dùi dài được làm từ băng chính hiệu.
Giải thích lý do tác giả dùng từ “chính hiệu”: Vốn ‘dùi đục’ mà tác giả dùng từ chương là kim loại băng trùy/金属冰锥, ‘kim loại’ chỉ chất liệu, ‘băng trùy’ là dụng cụ đục đá, trong đó ‘băng’ là băng/ice, trùy là cái dùi đục.
Cho nên ở đây, khi tác giả nói một cái dùi làm từ băng %, là đang chiết tự cụm ‘băng trùy’.
Thực tập sinh đứng ở cửa nổi da gà trước hành động này.
Bọn họ nhìn hõm eo của chàng trai đang quay lưng về phía mình, nhớ lại cảnh tượng kinh khủng bác sĩ Chử đâm dùi đục vào hốc mắt người mới vừa rồi, không khỏi nuốt nước bọt vì nội dung cuộc trị liệu tiếp theo, hai chân nhũn ra.
Bất ngờ là, dùi băng không đâm vào hốc mắt ai cả.
Nó rơi xuống làn da nhẵn nhụi như ngọc bích, lóe lên một giọt nước đá tan chảy.
Đột ngột chạm vào làn da, bác sĩ thỏa mãn nhìn nửa người trên của chàng trai xinh đẹp co rúm lại theo bản năng.
“Để tôi kiểm tra xem nào.”
Động tác của người đàn ông không dừng lại, mũi nhọn lóe lên ánh sáng sắc ngọt di chuyển như chuồn chuồn lướt nước, như bút vẽ dạo chơi trên giấy vẽ nhợt nhạt, muốn tô thêm chút màu sắc khác.
Nhiệt độ cơ thể người đương nhiên cao hơn nhiều so với dùi băng, dùi băng tan chảy để lại từng vệt nước óng ánh trên cơ thể, chúng trượt xuống dọc theo làn da, tí tách chui vào lưng quần.
Dưới sự dày vò của cái lạnh rét buốt và đau nhói này, hàng mi của chàng trai tóc trắng khẽ nhúc nhích.
Cằm cậu vẫn bị bác sĩ giữ chặt, không thể cử động được.
Vẻ mặt chàng trai lạnh lùng, cần cổ thon dài ngửa lên một độ cong như chú thiên nga trắng sắp lìa đời, mang vẻ đẹp vừa yếu ớt vừa chết chóc, khiến màu đen trong mắt người đàn ông càng tối hơn, không chút ánh sáng.
“Sao không nói gì?”
Ngón tay nắm chặt cái cằm càng dùng sức hơn, gần như muốn bấm ra máu.
Dù vậy cậu vẫn không nói gì, cứ im lặng chịu đựng.
Ôi diễn xuất này, Tông Cửu cảm thấy có lẽ bản thân nên nhận được một tượng vàng Oscar mí zừa.
Để có thể thành công khiêu chiến nguy hiểm thêm vài lần, để có thể kiếm thêm chút điểm sinh tồn hòng chữa trị cho bản thân, cậu đã cố gắng rất nhiều.
Thậm chí còn bán xác thịt, công khai hở hang, thực sự ảnh hưởng rất xấu.
Đương nhiên, nói thì nói vậy, một kẻ thù dai như cậu đã ghi chuyện này vào sổ nợ không dưới mười lần.
Tông Cửu vẫn giữ đôi mắt vô hồn nhìn bàn phẫu thuật chằm chằm, nghĩ bụng, thằng bác sĩ chó má này tốt nhất nên cầu nguyện đừng rơi vào tay cậu.
Mặc dù ngắn hơn cuộc phẫu thuật cắt bỏ thùy trán bằng dùi đục vài phút, nhưng thời gian vẫn trôi qua khá lâu.
Có lẽ, rốt cuộc sự im lặng của Tông Cửu đã khiến người đàn ông cảm thấy không thú vị.
Hắn ngoảnh lại nhìn theo tầm mắt của chàng trai tóc trắng, cười khó dò, “Cưng cảm thấy hứng thú với cái hộp sắt màu đen kia?”
“Bên trong cái hộp kia đã từng chứa một vật nhỏ rất thú vị, tiếc là mấy chục năm trước… Nó đã bị một tên trộm đáng xấu hổ đánh cắp, hiện vẫn chưa rõ tung tích.”
Thực tập sinh đứng trước cửa phấn chấn hơn hẳn.
Tông Cửu quay lưng về phía bọn họ, lại cách một quãng nên không thấy rõ chuyện gì đang diễn ra.
Nhưng hộp sắt màu đen thì khác nha quý zị! Đây chính là manh mối liên quan đến đạo cụ cấp S! Ai mà không muốn biết chứ?
Ánh mắt mọi người nhìn lưng chàng trai tóc trắng như tóe lửa, ước gì có thể xông lên trả lời thay cậu.
Nhưng không đợi Tông Cửu phản ứng, bác sĩ Chử bất ngờ thả bàn tay đang giữ chặt hàm dưới của cậu ra.
“Nhưng, chắc chắn một điều.”
Giọng hắn trầm thấp đầy mê hoặc, “Nó sẽ được tôi tìm lại, từ hiện tại, chứ không phải quá khứ.”
Bàn tay mang găng tay trắng ấn nhẹ vào xương quai xanh thấp thoáng của chàng trai.
Người đàn ông thấp giọng cười khẽ, “Muốn biết thêm không?”
Mặt vải thô ráp cọ xát khiến da khó chịu, chỉ mới mạnh tay một chút, làn da tái nhợt đã hiện lên những vết đỏ chói mắt như hoa mận trong tuyết, rất đột ngột.
Bọn họ quá gần nhau, gần đến mức Tông Cửu có thể dễ dàng ngửi thấy mùi nước khử trùng và vị rỉ sắt quanh chiếc áo khoác trắng.
Thậm chí còn có kiểu nhìn trịch thượng, như kẻ bề trên từ trên cao nhìn xuống.
Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn.
Tông Cửu lẩm bẩm trong lòng, khóe môi càng mím thẳng, đè nén lửa giận trong lòng.
Cậu ghét nhất có người nhìn cậu như vậy.
Bác sĩ thưởng thức một hồi, bất chợt cúi người ghé bên tai cậu, nói bằng âm lượng chỉ hai người có thể nghe…
“Cưng có tin là… Giữa và , có tồn tại một số nguyên không?”
Con ngươi màu hồng nhạt lóe lên tia sáng rồi vụt tắt.
Sau khi nói xong câu đó, bác sĩ đút hai tay vào túi, đứng thẳng lại lần nữa, khuôn mặt lại trở về với điệu cười khinh mạn bất cần đời.
“Kiểm tra xong.
Cơ thể cậu rất khỏe mạnh, ngoài bệnh tâm thần thì không có vấn đề tiềm ẩn nào khác.”
Hắn tùy ý phất tay, “Còn lại ngày mai nói sau.”
“Vâng, bác sĩ Chử.”
Nhóm nhân viên lập tức lấy một bộ quần áo bệnh nhân mới cho Tông Cửu mặc vào.
Bọn họ túm cánh tay mảnh khảnh của chàng trai, đuổi cậu và các thực tập sinh còn lại ra khỏi phòng phẫu thuật.
Thái độ tùy ý như vậy, nói không kiểm tra là không kiểm tra, Tông Cửu rất nghi ngờ con hàng này nhắm vào mình.
Nhưng cậu thật sự không nghĩ ra mình đã gây chú ý với hắn ở đâu, rõ ràng sau khi vào phó bản này, cậu luôn ngoan như gà mà.
Tông Cửu liếc nhìn cánh tay bị nắm của mình, len ánh mắt qua đám đông, cái tay còn lại lẳng lặng duỗi về phía nhân viên chăm sóc trước mặt.
“Rầm rầm…”
Cánh cửa sắt nặng nề đóng chặt.
Trong tầm mắt, bác sĩ áo khoác trắng tháo kính mắt xuống, giơ tay tắt đèn trên bàn phẫu thuật.
Cả căn phòng trở lại với bóng tối và tĩnh lặng vô tận, ôm lấy đường nét tấm áo khoác trắng.
Chặt chẽ không thể tách rời, vô cùng tự nhiên, như thể sinh ra đã thế.
Ngay sau khi Tông Cửu trở tay nhét thứ gì đó vào túi mình, hắn đột nhiên nhìn về phía Tông Cửu, khóe miệng khẽ nhếch lên.
[Anh bác sĩ này, quá thú vị!]
[Trời ạ, mức độ nguy hiểm này chắc chắn là trùm chúa của phó bản này.]
[Bảo sao phó bản này lại có đạo cụ cấp S, phòng trực tiếp của khu bên cạnh không có đâu.
Các bác nghĩ thử mà xem, khu này trông thì bình thường nhưng lại có hai ông cấp S, một ông No. một ông No., theo sự sáng tạo của hệ thống chủ, em thấy khéo khi phó bản này cũng xấp xỉ phó bản cấp S đấy các bác ạ…]
[Ê khoan, hình như lầu trên nói cũng có lý, chứ không thì phải giải thích thế nào về vụ các khu khác không có đạo cụ cấp S, mà phó bản này lại có?]
[ĐM, nếu suy đoán của mấy chế trở thành sự thật, vậy chẳng phải là… Xin gửi đến những người mới trong phó bản này (thắp nến.jpg), (thắp nến.jpg), (thắp nến.jpg)]
…
Tông Cửu rất để ý về manh mối liên quan tới đạo cụ cấp S mà bác sĩ Chử đã nói.
Giữa và , tồn tại một số nguyên.
Rõ ràng, câu này hoàn toàn không thể giải thích được bằng kiến thức toán học, cơ bản không có số nguyên nào tồn tại, đó là một mệnh đề sai.
Nhưng câu này thốt ra từ chính miệng một NPC quan trọng, vậy thì dù vô nghĩa cũng thành có nghĩa.
Hay nói cách khác, manh mối kia chắc chắn đúng trong phó bản này.
Tông Cửu nghi ngờ, câu này không chỉ liên quan tới đạo cụ cấp S thần bí kia, mà thậm chí còn liên quan chặt chẽ tới đầu mối chính của phó bản này.
Mấy chục năm trước, vừa khéo có thể đối chiếu với những mẩu báo cũ mà họ tìm thấy trong phòng đọc.
Khi đó bệnh viện tâm thần vẫn là căn cứ quân sự thời chiến, cũng là nguồn gốc quái đản của bệnh viện này.
Nhưng nếu đẳng thức đúng, vậy số nguyên bí ẩn đó sẽ là gì? Rốt cuộc mấy chục năm trước đã có chuyện gì xảy ra, hộp sắt màu đen đã từng chứa một đạo cụ cấp S như thế nào, nó liên quan gì tới đầu mối chính của phó bản này?
Sau khi nhân viên buông tay cậu ra thì quay người rời đi, Tông Cửu vẫn đứng tại chỗ suy nghĩ.
Chờ đến khi cậu bừng tỉnh từ mớ suy nghĩ của mình, đã bị cả đám thực tập sinh bao vây.
Ánh mắt các thực tập sinh lóe lên vẻ tham lam, vẻ mặt nhìn cậu đầy nghi ngờ vô cớ, ghen ghét và thèm muốn, ghê tởm phát ói được.
“Này, bọn tôi gọi cậu lâu rồi, sao cậu không trả lời hả?”
“Rốt cuộc bác sĩ đã nói gì với mày, sao hỏi mày mà mày không trả lời?”
“Có phải mày muốn ăn mảnh không? Rõ ràng manh mối là do mọi người cùng phát hiện, tao nói cho mày biết, ai thấy cũng có phần!”
Tông Cửu: “…”
Cậu có cơ sở hợp lý để nghi ngờ thằng cha bác sĩ tâm thần biến thái đã cố ý.
Cho dù Tông Cửu không hài lòng, nhưng muốn thoát khỏi tình huống hiện tại, hiển nhiên vẫn cần chuẩn bị thêm.
Cố tình bác sĩ Chử lại xuất hiện, đảo tung tất cả kế hoạch của Tông Cửu, khiến cậu không thể ké thông tin tình báo sáng nay của phe Thánh Tử rồi chuồn êm.
Đm mất dạy.
Tông Cửu thầm mắng trong lòng, miễn cưỡng nhíu mày.
“Ủa, tao nhất định phải nói với mày hả? Nếu không nhầm, thì chúng mày phải cầu xin tao nói lại tin tức cho chúng mày mới đúng chứ?”
“Đây là thái độ cầu xin người khác của chúng mày à?”
Cả lũ sợ ngây người.
Ấn tượng của họ về chàng trai tóc trắng này luôn là xinh đẹp và ít nói, lúc này thấy cậu có được manh mối về đạo cụ cấp S, đang định dùng phương pháp cưỡng chế để moi ra, không ngờ tên cấp E này lại ngang ngược như vậy, trực tiếp vặc lại họ.
Trong phút chốc, những người vừa nãy còn nói xoen xoét đều câm như hến.
Bước chân đang định rời đi của Gia Cát Ám chợt dừng lại, hứng thú ngước mắt lên.
_________________
Tác giả có lời muốn nói:
Giải thích chỗ này cái nha, trong mắt người khác thì cơ thể này của nam chính tương đương với việc mắc chứng bạch tạng.
Bệnh bạch tạng là một loại bệnh di truyền, do cơ thể khuyết thiếu sắc tố melanin nên tóc, mắt, bao gồm lông mi lông mày đều có màu trắng.
Bị bệnh bạch tạng rất khổ, bình thường không thể tiếp xúc với ánh sáng mạnh, cũng ảnh hưởng đến thị lực.
Thiết lập của tiểu thuyết chỉ giữ lại đặc điểm ngoại hình, không đề cập đến những hiệu ứng phụ.
Người mẫu Nga Nastya Zhidkova là một người mắc bệnh bạch tạng, nếu cả nhà quan tâm có thể lên xem ảnh bạn ý.
—-
À nữa, ở đây không có ý không tôn trọng người tự kỷ nhé cả nhà.
Bởi vì bối cảnh của phó bản này là thế kỷ XX, thời đó hễ ai bệnh tâm thần là bị hốt vô bệnh viện tâm thần điều trị hết.
Thực tế thì bệnh tâm thần rất đau khổ, bệnh tự kỷ lại càng không thể chữa khỏi.
Nếu có gì mạo phạm thì tui xin lỗi trước nhé, phải giải thích trước vậy đó.
—-
Giữa và có tồn tại một số nguyên.
Câu này xuất phát từ một bộ phim ngắn vật lý hồi hộp dài phút “The Secret Number”, cũng là nguồn cảm hứng cho phó bản này ~
Vì là nguồn cảm hứng nên chưa xem phim cũng hổng sao nha, phó bản này chỉ mượn một định luật vật lý trong phim ngắn thôi, chương sau sẽ nhắc đến và giải thích cặn kẽ, không ảnh hưởng gì đến việc đọc..