Thực Tập Sinh Vô Hạn

chương 187

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Mau bắt hai con người đó lại!”

“Ở đằng kia, chúng chạy qua bên kia, chia nhau ra đuổi mau!”

Trên hành lang mờ tối, vừa nghe cảnh sát Đầu trâu hô hoán thì vô số Đầu trâu mặt ngựa tức tốc cầm đuốc đuổi theo bọn họ, tiếng gầm vang vọng khắp hành lang.

Đám động vật này vốn có kích thước khổng lồ, to như hai ba người gộp lại. Lúc chúng chạy y hệt như ngọn núi nhỏ di động khiến mặt đất rung chuyển ầm ầm, chẳng khác gì động đất.

Dưới tình thế hỗn loạn, Tông Cửu bị kéo vào trong bóng tối, cánh tay lạnh lẽo nào đó ôm lấy eo, cơ thể bị bóng đen nhẹ nhàng di chuyển dưới ánh đèn chập chờn bao trùm, chỉ còn mỗi cổ chân mảnh khảnh tái nhợt lộ ra dưới bộ sườn xám màu đen.

Bóng đen trải khắp mọi nơi đương nhiên nhận thấy điều này, thế là bóng tối dữ tợn mà hư ảo đột ngột tụ lại từng chút một nuốt chửng cơ thể lộ ra trong không khí của chàng trai, nhốt trong đầm lầy dính nhớp không thể thoát ra.

Tông Cửu: “…”

Cậu im lặng hồi lâu, như đang suy nghĩ tại sao lại gặp No. ở đây.

Quả nhiên, Ác ma everywhere, quân sư quạt mo không có lừa mình.

“Đúng, đi nhầm đường rồi, anh thả tôi ra mau.”

Một tiếng cười khẽ vui vẻ vang từ phía lưng, ghẹo lỗ tai cậu hơi ngứa ngáy.

“Ồ? Thật hả?”

Giọng người đàn ông trầm thấp, ngữ điệu trêu ngươi, “Vậy tôi thả em ra bây giờ nhé?”

Vô số Đầu trâu mặt ngựa chạy qua trước mặt họ, những sợi xích sắt thô đung đưa trên móng, mắt xích gỉ sét ở phần đuôi kéo lê trên mặt đất tạo thành chuỗi âm thanh kéo lê rùng mình.

Nếu bị bắt, chúng sẽ bắt cậu quăng lên sàn đấu giá còn đang dang dở. Số phận đưa đẩy phải giả gái cũng thôi, Tông Cửu tuyệt đối không muốn trở thành vật phẩm đấu giá của lũ động vật.

Sự nhục nhã đó không cần nói cũng biết.

Cực chẳng đã, chàng trai tóc trắng đành phải ngậm miệng không lên tiếng. Nhưng cái tay mò mẫm đùi cậu chẳng hề có dấu hiệu buông tha, mà càng lúc càng mò sâu dọc theo vòng eo.

Tông Cửu đập bay nó, “Sờ nữa tôi chặt tay anh.”

“Làm người ta buồn ghê mà.”

No. giả đò, ỷ vào việc bây giờ thanh niên không thể hành động mà khóa chặt người ta trong vòng tay mình.

“Tôi chạy không nghỉ tới đây cứu viện, chẳng lẽ không được thưởng gì à? Hửm?”

Đôi găng tay chỉnh tề vén chiếc sườn xám mỏng lên một chút, lượn lờ quanh khu vực nguy hiểm, mang theo một loại ám chỉ thân mật nào đó không cần nói thành lời.

Tông Cửu nghe xong, mới bớt thời gian cúi đầu nhìn. Bàn tay ôm eo cậu cũng không rắn chắc như mọi khi mà mang theo chút ánh sáng mờ ảo.

“Nhưng mà…”

Ác ma cúi người, “Có thể nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Ảo thuật gia, chuyến này tính ra chẳng lỗ ha.”

Người đẹp sườn xám lọt thỏm trong tấc vuông, chiếc mũ vành lớn trên đầu từ lâu chẳng biết bị vứt vào xó nào, để lộ búi tóc cuộn lại và cần cổ thiên nga thon dài trắng mịn. Sườn xám rất kén dáng, không chỉ bó chặt eo mà còn đặt ra yêu cầu cao về hình thể của người mặc.

Người đàn ông thản nhiên ném chiếc trâm cài tóc sang một bên. Mái tóc trắng lập tức chảy xuống như thác nước, ánh trăng lấp lánh quét qua đầu ngón tay Ác ma cuốn theo sợi rối vĩnh viễn cố định trên đầu ngón tay hắn.

Một màu trắng bạc, một màu đen lạnh lẽo, không thể tách rời.

Ác ma rũ mắt nhìn cảnh này không biết đang nghĩ đến gì, con ngươi vàng sẫm thoáng hiện lên chút ý cười.

“Trời biết đất biết, anh biết tôi biết, hử?”

Tông Cửu lập tức hiểu ra: “Anh vẫn luôn ở đây.”

Quả nhiên, ban nãy cảm giác bị ai đó sờ soạng không phải ảo giác.

Ác ma cười không nói gì.

Nếu Tông Cửu không đoán lầm, có lẽ No. vẫn luôn theo dõi mọi thứ qua bóng tối. Còn bản thể của hắn thì đang chễm chệ ngồi trong phòng ký túc xá thực tập sinh, hứng thú nâng ly rượu vang, thưởng thức màn biểu diễn điêu luyện của Ảo thuật gia ở nông trường dưới lòng đất.

… Khinh địch quá rồi!

Hai người chen chúc ở một nơi bí mật gần đó, bóng tối và ánh lửa hắt lên khuôn mặt bọn họ mập mờ không rõ.

Dù bị No. vạch trần trò giả gái, Tông Cửu vẫn dửng dưng, vốn cậu cũng đâu có bao nhiêu cảm xúc, huống chi là xấu hổ này nọ. Tông Cửu lười để ý đến bàn tay mò mẫm trên người mình mà yên lặng quan sát tình hình xung quanh.

Ba Đầu trâu, hai Đầu trâu, một Đầu trâu…

Đến khi cảnh sát Đầu trâu cuối cùng biến mất ở cuối hành lang, Tông Cửu bất ngờ hành động. Chàng trai tóc trắng hung hăng thúc cùi chỏ ra phía sau, mượn sức xoay người.

Hoa văn chìm hình con bướm được thêu trên sườn xám vẽ một vòng cung sắc bén như thể sắp vỗ cánh bay ra, linh hoạt đổi vị trí từ quay lưng thành chính diện.

Ác ma tóc đen lười biếng giơ tay không ngăn cản còn tản hết toàn bộ bóng đen, khiến động tác của Ảo thuật gia đột ngột rơi vào khoảng không.

“Mục đích anh xuất hiện ở đây là gì?”

Còn khuya Tông Cửu mới tin mấy câu tào lao của hắn, cậu lùi về sau rồi hỏi thẳng.

Bóng đen mờ ảo lơ lửng trên hành lang, ánh mắt đảo quanh thân chàng trang không chút kiêng dè. Tay thợ săn lão luyện đánh giá con mồi yêu thích bấy lâu của mình, nguy hiểm mà lười biếng.

“Mục đích? Đương nhiên là tới đây vì ngài Ảo thuật gia cao quý.”

“Vì tôi sao?”

Ảo thuật gia nhướng mày, “Tôi có gì đáng để anh lo nghĩ chứ?”

Không có bài, cậu đành khó khăn chống lại sự ăn mòn của bóng tối bằng những đường quyền học được trước khi xuyên sách.

Sau hai lần anh tới tôi đi, Tông Cửu cũng hiểu ra.

Người kia không vào phó bản siêu cấp S quỷ dị này với thân phận NPC như các phó bản trước đây. Bây giờ No. càng giống một bóng ma miễn cưỡng xuất hiện trong trạng thái này, mượn bóng đen và ác ý vốn có của hắn để chui ra từ chỗ trống nào đó, hình thái rất không ổn định.

Nghĩ cũng phải, nếu Ác ma xuất hiện với nguyên hình, chẳng phải hệ thống chủ đã có thể kết nối với họ từ lâu rồi sao? Cần gì bắt bọn họ tốn công tìm cách kết nối?

“Có chứ.”

Hắn đột nhiên xuất hiện từ trong bóng tối, giẫm lên bóng đen mờ mịt dưới chân như một vị Hoàng đế mà bóng đêm cũng muốn cúi đầu xưng thần.

Ác ma hạ giọng, cúi người cười khẽ, “Muốn tìm em làm tình, được tính không?”

Giọng người đàn ông trầm thấp, hững hờ.

Hắn không muốn nghiêm túc tìm hiểu lý do vì sao, mình lại không chút do dự dùng quyền của cố vấn khi nghe hệ thống chủ nói No. bị cưỡng chế triệu hoán vào chiều không gian bóng tối. Càng không muốn nghĩ sâu vì sao mình lại hấp tấp đến đây trong khi định vị không gian vẫn chưa rõ ràng, bỏ qua cảnh báo lạnh lùng của hệ thống chủ.

Kẻ điên làm việc không cần lý do, đặc biệt là Ác ma luôn tùy theo ý muốn của bản thân.

Bởi vì muốn hủy diệt phó bản, nên cứ hủy thôi.

Bởi vì muốn nhìn dáng vẻ người khác vùng vẫy trong vũng bùn nên bắt tay hợp tác với hệ thống chủ, tạo ra cuộc thi thực tập sinh kinh dị.

Bởi vì muốn, nên mới tới.

Giống như bây giờ.

Con ngươi màu vàng sẫm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không chút dao động của Ảo thuật gia.

Muốn khiến cậu lộ ra nhiều biểu cảm xinh đẹp hơn.

Muốn nắm lấy eo cậu, đè cậu lên tường.

Ác ma từng bước đến gần, cuốn theo bóng đen vô tận, rõ ràng trên môi vẫn nở nụ cười nhưng mỗi bước đi lại vô cùng áp chế.

Tông Cửu cảm thấy tình huống trước mắt hơi khoai. Nếu là bình thường, cậu còn có thể đánh với No. một trận. Từ hồi lên cấp S, trải qua cường hóa toàn thân và miễn nhiễm tự nhiên với tơ rối thì Tông Cửu đã biết khó tránh một trận đụng độ với Ác ma.

Thế nhưng hiện tại cậu đang bị nhốt trong phó bản siêu cấp S, chẳng những đạo cụ mất tác dụng mà hiệu quả cường hóa cơ thể cũng bị thu hồi, hệt như miếng thịt nằm trên thớt mặc người ta xử lý.

Ác ma thì khác, với năng lực bẩm sinh của hắn thì hệ thống chủ tuổi gì loại được hắn? Huống chi còn chung phe, muốn đối phó với Tông Cửu dễ như trở bàn tay.

Nhưng Tông Cửu không phải không có chỗ dựa. Cậu co giò chạy về hướng ngược lại, đồng thời gọi hệ thống phụ trong lòng.

“Hệ thống phụ, có thể quyến rũ người trước mặt không?”

Sau một hồi im lặng, hệ thống phụ ngoan ngoãn trả lời, [Có thể.]

Nó đã tách khỏi hệ thống chủ, tương đương với ngắt kết nối chương trình lưu trong bộ nhớ đệm. Nên dù hệ thống chủ và Ác ma có quan hệ hợp tác cũng chẳng ảnh hưởng đến hệ thống phụ không tuân thủ võ đức này.

Ác ma không thể xuất hiện bằng thân phận thực tập sinh, chỉ lợi dụng sơ hở của NPC.

Cũng chính vì điều này mà Tông Cửu mới có cơ hội.

Chàng trai tóc trắng không chút do dự tung hai viên xúc xắc mười mặt trong tay. Xúc xắc màu trắng hồng xoay tít trong không trung, phản chiếu cái bóng tuyệt đẹp dưới ánh lửa kéo dài.

Tông Cửu vô cùng tò mò. Cậu nhớ đến các NPC khi bị quyến rũ thì nghe lời mình răm rắp, hiệu ứng này mà xuất hiện ở kẻ thù không đội trời chung… chẳng phải rất hả hê sao?

[Kết quả ném của bạn là /, phán định ‘Quyến rũ’ thành công.]

[Bởi vì giá trị lý trí của NPC vượt quá thiết lập thông thường của thẻ thân phận, vòng này tự động bước vào kiểm định đối kháng, độ khó là rất khó.]

[Đang tiến hành kiểm tra tâm lý NPC, vui lòng chờ đợi…]

[Đã kết thúc bài kiểm tra tâm lý NPC.]

Tông Cửu còn chưa kịp nghe kết quả phán định từ hệ thống phụ thì bóng đen nhớp nháp đột nhiên ló ra từ cái bóng phía sau cậu, kéo lấy cổ chân mảnh khảnh của chàng trai, cưỡng chế lôi cậu lại gần.

Khó lòng trốn thoát.

Bàn tay lạnh lẽo nắm lấy quai hàm chàng trai, buộc cậu phải ngẩng đầu lên, đón nhận nụ hôn sâu xộc thẳng. So với nụ hôn đẫm máu đầy tranh đoạt và không chịu thua kém sau vũ hội, nụ hôn này rõ ràng mãnh liệt hơn nhiều.

Đương nhiên, trong đó cũng ẩn chứa ham muốn mạnh mẽ hơn lần trước. Chút sức lực phản kháng của chàng trai tóc trắng cũng bị áp chế, đành phải chấp nhận một cách thụ động.

Đến khi Ảo thuật gia thở hổn hển tách ra, vừa ngẩng đầu đã thấy cảnh tượng khó diễn tả bằng lời.

Bóng tối hiện lên trong đôi mắt người đàn ông, gió dữ bắt đầu cuốn lên trong bóng tối gần đó, cơn bão nổi lên.

Tông Cửu: “…”

Cậu nghĩ bụng, bỏ mẹ dồi!!!

Mẹ sư, quyến rũ các NPC khác thành công, NPC người ta quỳ dưới sườn xám nói gì nghe nấy, muốn gì cho đó. Quyến rũ No. thành công, lại khiến tên này động dục tại chỗ, chào cờ ngay tắp lự???

Đây là quy luật quyến rũ gì vậy???

Vốn dĩ tên này vẫn đang yên ổn, ít ra không dám làm gì. Kết quả bây giờ Tông Cửu tự bê đá nện chân mình, hết nước chấm.

“Quyến rũ tôi sao?”

Ác ma nhếch miệng, tiếng cười khàn khàn ngứa ngáy.

“Vậy thì phải xem em có đủ dũng cảm để chuẩn bị cho hậu quả hay không, ngài Ảo thuật gia thân yêu của tôi!”

___________

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio