Ngày mai là ngày vô cùng trọng đại trong suốt mười năm qua của đế quốc.
Lễ hội Carnival.
Lễ hội này có truyền thống lâu đời bắt nguồn từ hàng nghìn năm trước. Ngày xưa nó vốn là tế điển cúng bái một Tà thần tên Xada Hgla, các loài động vật điên cuồng tôn thờ vị Tà thần này trước cả khi lịch sử đế quốc bắt đầu. Bọn chúng cầu nguyện từ rạng sáng đến tối mịt không nghỉ buổi nào, vô cùng thành kính cuồng nhiệt.
Tên của Tà thần không thể phát âm bằng bất kỳ kiểu mô phỏng nếp thanh âm nào. Vì vậy, chúng đã khắc phiên âm tiếng Latin của Tà thần trên mọi tòa nhà trong đế quốc, các biểu tượng của tế đàn và Tà giáo nằm rải rác khắp mọi nơi.
(Vocal folds là một bộ phận do hai nếp mô nhô ra hai bên thanh quản, gồm dây thanh âm thật và dây thanh âm giả)
Và cứ cách mười năm, giáo hội sẽ mượn rạp xiếc làm nơi tổ chức tế điển. Càng tín ngưỡng Tà thần, nội dung tế điển càng tàn nhẫn.
Ví dụ như lễ hội Carnival.
Nội dung lễ hội khá giống với nền văn minh Aztec ở Trung Mỹ thời cổ đại, bọn chúng lựa ra các tế phẩm khiến Tà thần hài lòng nhất rồi ép tế phẩm dùng thuốc gây ảo giác. Nếu Tà thần không vừa ý, bọn chúng sẽ lấy dao nhọn mổ banh lồng ngực móc trái tim đang đập của tế phẩm đặt lên tế đàn. Nếu Tà thần vừa ý, tế phẩm sẽ bị trói vào đống củi đang cháy hừng hực, dâng cho thần linh.
Đáng sợ hơn nữa là hoạt động thờ cúng tàn ác này vẫn được kế thừa và phát triển, không có dấu hiệu thay đổi.
Trong lịch sử ghi chép, bọn chúng đã từng triệu hồi Tà thần thành công, thậm chí… Tà thần còn thực hiện điều ước của bọn chúng. Sự xuất hiện của phép màu càng khiến các tín đồ tin vào tính ngưỡng, điên cuồng cố chấp.
Một ngày trước lễ hội, cả bầu trời chìm trong bóng tối không hề có ánh dương. Kiểu thời tiết quái dị này là do bị ảnh hưởng bởi pháp thuật của nhóm phù thủy cấp cao trong giáo hội, vì thuật mời Thần nhất định phải được thực hiện vào ban đêm.
“Mọi người nghe xem, dường như nhiều vị khách quý đã tới rồi phải không?”
Vành tai lợn rừng giật giật, nghe tiếng reo hò ngoài lều của rạp xiếc. Đoàn trưởng rạp xiếc đang để người hầu cắt tỉa lông bờm trên người mình, phun một lớp keo xịt tóc thật dày.
Đoàn trưởng là đối tác của giáo hội, đương nhiên phải có mặt.
“Vâng thưa đoàn trưởng, khách khứa đã đến gần đủ.”
Bác sĩ cáo lúc trước còn kiêu ngạo ra lệnh cho con người trong bệnh viện thú y, giờ lại ngoan ngoãn chải chuốt tạo kiểu tóc cho đoàn trưởng rạp xiếc. Con dao mổ tung bay trong tay nó, cắt tỉa lông bờm vô cùng gọn gàng.
“Bọn con người biểu diễn kia đã sẵn sàng chưa?”
Khi quản lý thỏ bước vào báo cáo, lợn rừng lười biếng ợ một cái.
“Sẵn sàng cả rồi ạ, mới bàn giao cho bên giáo hội, bọn họ nói sẽ thu xếp mọi thứ.”
“Hừ.” Đoàn trưởng khịt mũi, “Nếu không phải đêm nay có đám con ông cháu cha và ngài Công tước tới đây…”
Mấy năm trước đều tổ chức lễ hội ở quảng trường, phải có sự cho phép đặc biệt của Nhà vua mới được mượn địa điểm rạp xiếc hoàng gia bọn chúng.
“Ngài cần gì phải lo ạ, nếu không làm được như hai mươi năm trước thì sau lễ, thế nào hoàng tộc cũng bắt tội đám giáo hội đó thôi.” Con thỏ quen mồm nịnh nọt, “Rạp xiếc được Hoàng gia chống lưng, dù lũ con người và giáo hội làm ăn chểnh mảng bị kết tội, Nhà vua cũng sẽ không quên công lao nuôi dưỡng và huấn luyện con người của chúng ta đâu.”
Rạp xiếc quản lý hết nông trường dưới lòng đất, trong số đám con người được nuôi dưỡng có vài con bị quý tộc mua về nuôi trong dinh thự làm thú cưng, số khác thì bị rạp xiếc nhốt lại huấn luyện trong lồng cả ngày lẫn đêm, trở thành diễn viên xiếc.
Lễ hội Carnival cần những con người đó biểu diễn mở màn cho thêm phần thú vị, không biết bọn giáo hội đáng ghét kia có nhúng chàm nhóm diễn viên xiếc mà họ tốn công bồi dưỡng không nữa.
“Dạ, năm nay giáo hội bắt được hai con động vật máu xanh tính tương hợp cao từ bên ngoài. Ngài yên tâm, hai tế phẩm đó cộng với số súc vật khách mang theo nộp lên chắc là đủ rồi.”
Lợn rừng không nói gì, vẻ mặt dần thả lỏng.
Nó quơ móng chân, “Vậy mày ra hậu trường giám sát cho kĩ vào, đừng để xảy ra sai sót.”
Mười hai giờ đêm nay, lễ hội Carnival sẽ chính thức bắt đầu.
Tất cả động vật trong phó bản dù là quý tộc hay dân thường, đều phải đến quảng trường tham dự lễ hội long trọng mười năm có một này.
Trên quảng trường giăng đèn kết hoa, khắp nơi treo những ngọn đèn đầy màu sắc mang cảm giác cổ điển xa lạ như New York vào những năm . Phía xa, dàn nhạc đội mũ lông dệt từ tóc người đang cầm sáo và đàn cello, chơi những điệu nhạc vui nhộn quái dị không biết tên trong góc rạp xiếc.
Vô số động vật tụ tập quanh rạp xiếc, chúng mặc những bộ trang phục lộng lẫy, đội mũ nhọn màu đen có kiểu dáng thống nhất trên đầu.
Trong đám động vật có kẻ tới đây bằng xe ngựa, có kẻ đi bộ, nhưng dù đến bằng cách nào thì bọn chúng đều dắt theo một con người bị xích cổ hoặc tay. Trên lưng con người có in nhãn “Ngựa”, “Heo”, “Gà”, “Vịt”, “Ngỗng”, v.v… Động vật nào cũng dắt theo.
Các thành viên giáo hội đứng ngoài quảng trường lần lượt kiểm tra đối chiếu thân phận các con vật, đồng thời nhận sợi xích từ chúng.
“Đừng có chen hàng, mỗi tế phẩm tương ứng với một vị khách.”
Các thành viên cốt cán của giáo hội rất dễ nhận biết, bởi vì chúng luôn mặc áo choàng đen và đội mũ nhọn ẩn mình trong bóng tối, chẳng thấy mặt mũi.
Một hamster con nhảy nhót nắm tay mẹ, chỉ vào cây kem trên xe bán kem.
“Mẹ ơi, con muốn ăn cái đó!”
“Được, chúng ta đi mua.”
Hamster mẹ xoa đầu con, đưa sợi xích cho người soát vé rồi dẫn hamster con đi mua kem.
Áo choàng đen khẽ kéo dây xích, con người bò trên đất bằng hai tay hai chân lập tức bị gã kéo lên cân một cách mạnh bạo.
Gã nóng nảy đá một cú: “Mỗi ba chục ký… Này bố thí cho ăn mày hả, lợn gì gầy trơ cả xương, quăng sang chỗ tế phẩm cấp thấp đi.”
Một áo choàng đen khác dời tầm mắt khỏi chiến xe bán kem máu người đông lạnh phía sau, ngoan ngoãn cầm xích kéo con người kia vào chuồng tế phẩm cấp thấp.
Nói là chuồng, nhưng thực ra chỉ là một ranh giới được vây bằng rào gỗ viết nguệch ngoạc. Nhóm con người bên trong ốm yếu què quặt, mồm há hốc, ánh mắt đờ đẫn, nước miếng chảy ròng ròng.
Nhóm con người này không có giá trị, bọn họ là súc vật sinh ra để làm thịt, làm thức ăn cho lũ động vật kia. Thế nên bọn họ không được giáo dục ngôn ngữ như nhóm người ưa nhìn khác.
“Nhiều tế phẩm thế này, chắc là đủ rồi nhỉ?
Áo choàng đen thứ hai liếc nhìn đám người lúc nhúc trong chuồng, thản nhiên hỏi.
“Nhiêu đây sao đủ? Kém xa hai mươi năm trước.”
Áo choàng đen thứ nhất hờ hững, tiếp tục đón các vị khách.
Bất cứ lễ hội lớn nào cũng phải cống đủ tế phẩm, nhất là khi triệu hồi sự hóa thân của vị Thần tối cao trong “Bản thảo Sussex”.
“Sao tôi có cảm giác, tế phẩm hai mươi năm trước đâu nhiều như giờ nhỉ?”
Tông Cửu khoác áo choàng đen bắt đầu bóc phét. Cậu vừa chém gió vừa ném ‘Nghệ thuật nói’ với hệ thống phụ.
Đám Người sống sót hai mươi năm trước cũng có xúc xắc mười mặt, nếu Tông Cửu ném ‘Quyến rũ’ thì phải tung thành công ‘Chống quyến rũ’ với bọn chúng. Lỡ điểm tâm lý đối phương cao hay Tông Cửu quyến rũ thất bại thì hai người phải đấm nó ra bả, cởi sạch quần áo nó, bằng không khổ cực ngụy trang của cậu và Tsuchimikado sẽ thành công cốc, được chẳng bù nổi mất.
[Nghệ thuật nói /, bạn đã ném thành công.]
[Bạn bắt đầu nói chuyện quanh co, lặng lẽ thăm dò đối phương, biết thêm nhiều thông tin hơn.]
[Lưu ý, đối phương cũng có xúc xắc mười mặt và KP, nếu đối phương phát hiện vấn đề và sử dụng tâm lý học thì ‘Nghệ thuật nói’ của bạn sẽ bị lộ.]
Thế nhưng, người của giáo hội chẳng phát hiện chút sơ hở nào từ lời cậu.
“Tế phẩm hai mươi năm trước toàn là heo dê bò, đâu giống ‘Heo’, ‘Dê’, ‘Bò’ như giờ?”
“Hơn nữa, chẳng lẽ cậu đã quên chuyện mười năm trước rồi hả? Nếu ‘Thần’ không hài lòng với tế phẩm sẽ dẫn đến tai họa, thế giới này càng điên rồ hơn khi tiếp tục tín ngưỡng Thần. Chúng ta ở lại đây sẽ méo mó thêm thôi, thà liều một phen biết đâu có thể thoát khỏi vòng lặp vô hạn.”
Cuối cùng cũng lộ ra chút manh mối.
Tông Cửu thở dài trong lòng.
Mấy tiếng trước, cậu và Tsuchimikado một người cố gắng đột nhập vào rạp xiếc, một người cố gắng trà trộn vào giáo hội.
Tsuchimikado thì xui khỏi bàn, chọn trúng chân tạp vụ trà nước trong rạp xiếc, giờ chắc cũng đang tiến thoái lưỡng nan. Tông Cửu cũng xui vì gã thành viên này không hề có tiếng nói trong hội, vừa họp xong đã bị đuổi ra quảng trường soát vé nên cậu chẳng moi được tin gì, làm phí bao nhiêu thời gian.
Thời gian chỉ còn vài tiếng đồng hồ, năng lượng của xúc xắc mười mặt sẽ cạn kiệt.
Bọn họ cần thêm thông tin.
Đúng lúc này, Tsuchimikado nhận được một tin rất xấu. Phải nói là nhà dột còn gặp mưa, đã xui thì uống nước lạnh cũng buốt răng.
Trong phòng sách dưới rạp xiếc, các cấp cao của giáo hội vừa kiểm kê tế phẩm vừa nói chuyện phiếm. Âm Dương sư thấy bọn họ mang máu người và bút lông lên sân khấu rạp xiếc, vẽ trận pháp triệu hồi.
Một khi trận pháp được vẽ xong, y và Ảo thuật gia sẽ không còn cơ hội kháng cự, chắc chắn sẽ bị triệu hồi lần nữa.
Trước lúc đó, họ buộc phải tranh thủ tìm cách liên hệ với hệ thống chủ thật nhanh.
“Chạy trốn? Không đời nào có chuyện đó.”
Một người cầm bút vẽ hình chữ thập đỏ trên đầu tế phẩm, dặn dò các cấp dưới đưa những tế phẩm chất lượng tốt này đi, đầu tiên phết một lớp máu tươi lên tế đàn cho tăng độ ấm rồi tính tiếp.
“Chúng ta chuẩn bị hai tế phẩm đó chẳng phải vì muốn hóa thân của Thần xuất hiện sao?”
“Chỉ khi Thần tối cao hiển linh thì điều ước mới thực hiện được.”
“Đương nhiên nếu Thần tối cao tới đây, hai Người sống sót kia sẽ tự động kết nối lại với hệ thống chủ.”
“Đừng quên, Thần chỉ xuất hiện khi vừa ý với tế phẩm. Đó chẳng phải mục đích chúng ta tốn bao công sức, triệu hồi bọn họ đến từ chỗ hệ thống chủ sao?”
“Thần rất hài lòng với tế phẩm lần này.”
_________