Gió thu se lạnh, lá khô tiêu điều.
Mùa thu năm nay lạnh vô cùng, lạnh đến mức cơn gió thổi qua như từng nhát dao mỏng cứa vào vết nẻ rướm máu trên da thịt, khiến người ta run cầm cập.
Thôn này tên là Thông Bách, vô cùng hoang vu, hai mặt đều là núi.
Một mặt tựa vào sông cuồn cuộn, một mặt kề vùng đất hoang, bình thường chỉ có thể vào từ con đường nhỏ giữa những ngọn núi.
Những căn nhà thấp bé nối nhau san sát, dân cư thưa thớt, núi xanh bao la phía sau không thấy điểm tận cùng.
Thời tiết hôm nay u ám nặng nề, mù mịt như sắp mưa.
Kẻ buôn người kéo chiếc xe gỗ tồi tàn đi về phía đường núi, các gia đình xúm lại trên mảnh đất trống đầu thôn, nhìn theo từ xa.
Nhóm nữ quyến im lặng bị trói trên xe ba gác, trừng đôi mắt đen láy, chiếc áo len sợi rách viền cũng không ngăn được cái lạnh tê tái xâm nhập, chưa kể đống bụi bẩn gần như có thể chà ra trên góc viền.
Kẻ buôn người chỉ đôi tay cứng đờ vào tờ tiền hào bẩn thỉu trong tay, nước bọt văng tứ tung.
(Nguyên văn là mao phiếu, tiền giấy có giá trị dưới đồng, ví dụ hào = , đồng.)
“Bây giờ bé gái mười mấy tuổi cũng khó bán, năm đồng tiền là mua được một đứa của mấy nhà ở thôn Giang Khẩu bên cạnh, các ông lớn chơi chán rồi, bán không được giá như trước nữa.”
Thôn Giang Khẩu trong lời hắn ta chỉ cách đây vài dặm đường, nhưng lại nằm ngoài núi, trừ con đường núi dốc đứng khó đi, vị trí địa lý của nó tốt hơn thôn Thông Bách nhiều.
Vương Thủ cười khịt mũi: “Bán một đứa năm đồng vẫn lời, con đàn bà trong nhà cũng chỉ biết ăn không biết làm, mấy hôm nữa tôi trói nó lại bán quách cho xong.”
Mấy năm nay người dân ăn không đủ no, chẳng may năm nay lại gặp hạn hán khốc liệt, cây lương thực chết hết ngoài đồng, không thu hoạch được một hạt nào, gây ra nạn đói lớn.
Tình hình bên ngoài đã cực kỳ nghiêm trọng, càng vào núi sâu càng đáng sợ, ở những nơi nặng nhất, nghe nói một thôn cũng chết đói tám chín phần mười số dân, xác chết nằm lăn lóc trên đất không ai khâm liệm, mùi thối xộc lên, chỉ hời cho lũ kền kền cũng đói đến mức đỏ mắt.
Cha bán con gái, chồng bán vợ, bán vào nhà thổ của những thành thị khác, cũng có người thực sự đói quá không đủ ăn, tự nguyện đi theo bọn buôn người, cả thôn lớn vậy mà chẳng còn sót lại mấy bóng phụ nữ.
Những người trong đoàn xanh xao vàng vọt, gầy như que củi, quần áo rách rưới không đủ che thân, ngay cả vỏ cây ven đường cũng bóc sạch không chừa một mảnh.
Mặc dù tên buôn người đi rà từng thôn xóm, mượn cớ nạn đói buôn bán phụ nữ, nhưng có khi cũng sẽ sinh ra nỗi sợ không tên với thôn Thông Bách ẩn mình trong hẻm sâu núi thẳm.
Loại cảm giác đó thật không dễ miêu tả, chính là cảnh tượng mà hắn ta nhìn thấy trong phiên chợ ở cuối thôn vài ngày trước.
Hắn ta vào nam ra bắc, cũng từng giết người, nhưng đó là lần đầu tiên hắn thấy cảnh tượng kia.
Sau khi về hắn ta trằn trọc suy nghĩ hồi lâu, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc tính toán chỉ làm một vụ làm ăn cuối cùng.
… Chuyện buôn bán bé gái ở những nơi khác không dễ làm, hoặc là tình hình tai họa chưa tệ đến mức đó, không muốn bán máu thịt của mình đi nơi khác chịu khổ, hoặc là chưa đánh mất tình người dưới sự dày vò của cái đói.
Chỉ có thôn Thông Bách ngập trong thảm cảnh nặng nề này, cả thôn đều đồng lòng, đám đàn ông phụ trách trói dây mang bán, lần nào cũng kiếm được năm, sáu món hàng tốt.
Ban đầu kẻ buôn người định sẽ làm phi vụ cuối cùng ở thôn này, nhưng những gì người trong thôn nói lại khiến hắn ta nảy ý riêng.
Không phải bé gái mười bốn, mười lăm tuổi, phụ nữ trưởng thành hai mươi mấy tuổi có thể được giá cao hơn, những ông lớn trong thành lại thích loại sau, có khi còn lời được hai ba mươi đồng, ai mà không ham?
Bàn tay đang đếm tiền của tên buôn người thoáng dừng lại, “Được rồi, mày làm việc kín đáo chút, tao sẽ tranh thủ tối mai về thêm chuyến.”
Vương Thủ cười cười, “Tôi làm việc mà anh còn phải lo à? Con đàn bà kia sinh đẻ không ra trò, tôi cho nó cuốn xéo về nhà mẹ đẻ mấy ngày trước rồi.”
Gã gầy đến nỗi hai gò má lõm xuống, ngồi chồm hỗm, sút một cú thô bạo vào bánh xe gỗ.
Đôi mắt bé gái trên xe toát lên vẻ sợ hãi, co rụt bần thần.
Gã trầm ngâm suy nghĩ, tự lẩm bẩm: “Không sao, con đ này vẫn còn sống, mấy bữa chắc nó sẽ còn quay lại.”
(Nguyên văn là 赔钱货/bồi tiền hóa, món hàng lỗ tiền.
Đây là cách gọi các cô gái với ý xúc phạm thời trước, ý chỉ cha mẹ nuôi trắng tay, không được ích lợi gì.)
Tên buôn người không nói gì, thúc con la gầy guộc lên đường, dần rời xa thôn hoang trong núi sâu.
Những chiếc lá khô cuốn lấy gió, quay cuồng thổi tới từ nơi xa.
Làm xong vụ này, hắn ta sẽ không đến cái thôn ma quỷ này nữa.
Tiếng bước chân con la từ từ đi xa theo vòng lăn của bánh xe gỗ, chìm vào rừng rậm xa xôi, cuối cùng không còn âm thanh gì nữa.
Mọi thứ rơi vào trạng thái đóng băng.
[Tít tít tít hệ thống chủ đang được kết nối.]
Sau phần kịch bản, các thực tập sinh trên bãi đất phát hiện mình rốt cuộc nhúc nhích được chân, di chuyển trong một khu vực nhỏ hẹp.
Bọn họ đã thay quần áo vải thô phù hợp với thời đại của phó bản này, trước ngực treo huy hiệu thể hiện thân phận.
Mặc dù không gian xung quanh đang đứng im, nhưng thực tập sinh vẫn được tự do đi lại trên khoảng đất rộng rãi này.
Không ít người ngầm đánh giá những thực tập sinh khác.
Lúc nhìn thấy hai người cấp S ở đây, còn là hai cấp S top cao thì ai nấy đều hít ngụm khí lạnh.
Chẳng những cấp S, các thực tập sinh ba cấp A B C cũng không ít.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt nhóm thực tập sinh cấp D và E lập tức tái xanh.
Nhiều thực tập sinh đã phân tích, độ khó của phó bản kinh dị sẽ được điều chỉnh tùy theo thực lực của người tham gia.
Đây chỉ là trận thứ hai, một phó bản đã có hai cấp S gia nhập, nghĩ thôi cũng biết độ khó của phó bản này sẽ cao cỡ nào.
Bọn họ là người mới, vất vả lắm mới sống sót ở vòng đầu tiên, đánh đổi cả tính mạng để giành lấy cơ hội sống tiếp theo, không ai hiểu rõ sự quý giá của mạng sống hơn bọn họ.
Không phải hù dọa gì, nhưng riêng đặc khu Las Vegas đã có thực tập sinh bỏ mạng oan uổng rồi.
Ngay từ đầu, hệ thống chủ đưa ra phương pháp đổi bộ phận cơ thể lấy chip.
Người mới không có chip vốn rơi vào đường cùng, cầm chip vào sòng, thua đỏ mắt trên chiếu bạc.
Người thắng cuộc mang càng nhiều chip vào chiếu bạc cấp cao hơn, đi về phía số phận chưa rõ phía trước.
Kẻ thua cuộc chỉ có thể ủ rũ quay lại quầy lễ tân, thế chấp thêm nhiều bộ phận cơ thể.
Trước kia vòng lặp vô hạn chưa bao giờ mở kênh đổi đạo cụ đặc biệt.
Phó bản kinh dị đầu tiên đã khiến họ nhận ra, thêm một món đạo cụ là thêm một phần hy vọng sống.
Hệ thống chủ cũng không muốn toàn bộ thực tập sinh đâm đầu vào chỗ chết, nó mở ra một con đường.
Chỉ cần là người mới không muốn chết và có đầu óc, ai cũng liều mạng túm lấy cơ hội này.
Nhưng tất cả những thứ đó đều xây dựng trên xương máu.
Thực tập sinh có nhiều chip lại đâm ra đắc ý vênh váo, lòng tham ngày một lớn dần, cuối cùng trở lại chiếu bạc cấp cao nhưng rồi thua tan tác, đến chip chuộc mạng mình cũng không bỏ ra nổi.
Vận may của thực tập sinh trên chiếu bạc cấp thấp cứ lặp đi lặp lại, thắng thua thua thắng, bị ép cái giá đổi vài bộ phận trên người để lấy đạo cụ cấp E cấp F, đâu đâu cũng thấy người thiếu một mắt, thiếu vài ngón tay.
Nhiều con bạc đã tiêu sạch số chip của mình, không dám bước ra khỏi cánh cổng cung điện Las Vegas nữa.
Có những kẻ hết sạch tiền dứt khoát vò mẻ không sợ sứt, đắm mình trong quầy rượu tụ tập mua say, chờ đợi giây phút phán quyết.
Cũng có người quỳ gối trên thảm đỏ van xin những thực tập sinh cấp cao, thậm chí không tiếc dùng các loại giao dịch bẩn, ăn nói khép nép làm trâu làm ngựa chỉ để đổi lấy số chip duy trì tính mạng.
Trước bờ vực sinh tử, mọi thứ đều trở nên lạnh lùng và thực tế.
Tính người bị phơi bày một cách trần trụi.
Ba ngày sau, âm thanh máy móc lạnh lẽo của hệ thống chủ xuyên qua ký túc xá thực tập sinh.
[Đặc khu Las Vegas sẽ đóng cửa vĩnh viễn sau mười phút nữa, bắt đầu tiến hành thanh toán chip với mỗi thực tập sinh, những thực tập sinh có số chip ít hơn số tiền cược ban đầu lập tức bị cắt bỏ bộ phận cơ thể, hoặc cưỡng chế thủ tiêu triệt để.]
Sự kiện này đã đủ để lại kỷ niệm trong mỗi người.
Sĩ số thực tập sinh kinh dị ban đầu hơn mười nghìn nay đã giảm mạnh, giờ chỉ còn lại tầm bảy nghìn.
Đương nhiên trong đó cũng có người trở nên nổi tiếng.
Người đáng chú ý nhất trong số đó là thực tập sinh cấp C với màu tóc bắt mắt.
Thật tình cờ, cậu cũng xuất hiện ở khu này.
Ảo thuật gia Tông Cửu – cái tên nổi tiếng trong vòng một đêm.
Rất nhiều thực tập sinh ở đây, đang đánh giá thanh niên tóc trắng kia.
Ảo thuật gia tỏa sáng ngút trời trong sòng bài, không chỉ luôn thắng mà còn hốt cả triệu chip trong một ván ở chiếu bạc trung tâm.
Quan trọng nhất là… Cậu nhận được sự ưu ái của người đó.
Ánh mắt nhóm người mới nhìn cậu tràn đầy ngưỡng mộ và e sợ; trừ một vài cá nhân trong nhóm người cũ, còn lại hầu như đều tỏ ra lạnh lùng, nồng nặc mùi thuốc súng.
[Camera toàn cảnh ° không góc chết đã được bật.
Phòng phát sóng trực tiếp cá nhân sẽ không mở trong suốt vòng thi, chỉ mở livestream chung của phó bản.]
[Thực tập sinh đã vào trạng thái phát sóng trực tiếp.]
Mặc dù hệ thống chủ vẫn đang tải thêm, nhưng trong lúc đó camera đã được bật lên.
Nhóm Người sống sót không vào phó bản kinh dị mở kênh người xem, vọt vào phòng livestream.
[Tui tới gòi!!! Để tui xem phó bản này là bối cảnh gì nào!]
[Dòm như thôn hoang? Trông hơi giống châu Á, cũng không rõ năm nào, nhìn có vẻ còn khá sớm.]
[Tôi nói mà, nhìn mô hình kiến trúc chỗ này quá âm trầm, sao phó bản kinh dị có thể không âm trầm chứ.jpg]
[Ơ nhìn thấy rồi, ui đm, giao diện của phó bản này quá xa xỉ, choáng cmnl.]
[Quá chuẩn, No. No., hai người cấp S! Má ơi, theo như vòng trước thì hai boss cấp S xuất hiện đã tăng độ khó phó bản lên mức gần cấp S.
Tự dưng tui nghĩ phó bản này cũng vậy, hmu.]
[Có giải quyết được hay không méo quan trọng, quan trọng nhứt là em lại có thể moa moa anh zai ảo thuật gia, đòe mòe em xỉu ngang mất, trong vòng lặp vô hạn lạnh lùng này, chỉ có sắc đẹp mới có thể cứu rỗi em.]
[Đồng ý với lầu trên +]
Khu bình luận ồn ào.
Tông Cửu yên lặng đứng đó, quanh thân toát lên vẻ lạnh lùng bàng quan.
Trước tiên cậu cố gắng nghiền ngẫm nội dung cốt truyện vừa rồi, sau đó quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, lúc bấy giờ mới đưa mắt sang, bắt gặp người đàn ông tóc đen đứng cách đó không xa.
Lại là hắn ta.
Tông Cửu cảm thấy cậu và người này quá có duyên.
Nhưng người ta là thần côn văn võ song toàn, còn đặc biệt thông minh, hiểu biết nhiều hơn cậu, là một biến số khó kiểm soát.
Gia Cát Ám thản nhiên gật đầu với cậu, xem như chào hỏi.
Cái áo tơi giản dị thô sơ mặc trên người hắn ta, thế mà lại toát lên cảm giác như cuồng sĩ ẩn dật.
Ngoài hắn ta, A Tán áo đen cũng đang đứng cách đó không xa, nhíu mày chẳng biết đang nghĩ gì.
Anthony huyết tộc cấp A đút hai tay vào túi, rõ ràng sau khi nhìn thấy chàng trai tóc trắng, sắc mặt gã trầm xuống hẳn.
Dịch Duệ Tư lúc trước chơi đấu địa chủ với Tông Cửu cũng đứng trong hàng đó.
Tông Cửu nhìn kỹ một vòng, phát hiện ngoài mấy người này thì không có khuôn mặt nào cậu quen.
Cũng không có bóng dáng No..
Nhớ tới năng lực và sát ý lạnh lẽo của No. lúc đó, Tông Cửu gần như chắc chắn hắn sẽ tìm đến phó bản này để gây sự với cậu.
Gặp chiêu nào gỡ chiêu đó vậy.
Cậu thản nhiên nghĩ.
Ác ma chỉ biết là Tông Cửu đã vạch trần thân phận cố vấn của hắn, chứ không biết Tông Cửu còn biết tỏng chuyện hắn đóng vai NPC, năng lực khống chế thực tập sinh của hắn, càng không biết Tông Cửu có đạo cụ cấp S chuyên dùng để bóc thân phận clone.
Tận dụng tốt điểm này, Tông Cửu hoàn toàn có thể chiến thắng bất ngờ, méo gì phải sợ.
Đúng lúc này, cuối cùng hệ thống cũng load xong.
[Hệ thống chủ đã kết nối thành công.]
[Vòng thứ hai của thực tập sinh kinh dị đã mở ra, hiện tại đang ở khu số : Sơn thôn trong nạn đói.]
[Hình thức qua cửa của màn này là hoàn thành nhiệm vụ của thẻ thân phận.
Thực tập sinh được chia thành hai phe, mỗi phe khác nhau, nhiệm vụ chính và nhiệm vụ phụ cũng khác nhau.]
[Hoàn thành nhiệm vụ chính sẽ qua màn, hoàn thành nhiệm vụ phụ có thể nhận thêm phần thưởng, nhiệm vụ chính thất bại sẽ trực tiếp bị loại.
Nhiệm vụ phụ là nhiệm vụ không bắt buộc, thành công thì đánh giá xếp cấp tăng gấp đôi, thất bại không ảnh hưởng.]
[Đã gửi thẻ thân phận vào balo của các thực tập sinh, chú ý kiểm tra và nhận thẻ.]
Hai phe?
Nhóm thực tập sinh biến sắc, lũ lượt tìm đọc thẻ thân phận của mình trong đầu.
Tông Cửu mở thẻ thân phận của mình ra.
Niềm vui bất ngờ hôm nay.
Cậu lấy được thẻ nội gián.
Nhiệm vụ chính của thẻ nội gián là tìm ra một xác chết hoàn hảo, nhưng về phần cái xác này là gì thì thẻ thân phận không hề nhắc tới.
Tông Cửu: “…” À, hiểu rồi, không hổ là nội gián.
Thẻ nội gián không có nhiệm vụ phụ.
Hệ thống chủ biểu thị, vì thẻ nội gián vốn có tính đặc thù nhất định, ngầm thừa nhận nội gián chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ chính là có thể tự động nhận được phần thưởng kèm theo của nhiệm vụ đặc biệt.
Ra vậy, hệ thống chủ dễ nói chuyện thế hả? Đánh chết Tông Cửu cũng không tin.
Quả nhiên, đến khi nhìn thấy dòng tiếp theo, cậu đã biết rốt cuộc tính đặc thù của thẻ nội gián ám chỉ điều gì.
Hệ thống chủ cứ nói khu này chia thành hai phe, nhưng trên thực tế…
Chỉ có một nội gián nhận được thẻ nội gián trong khu này, đó chính là Tông Cửu.
Chúa tể may mắn, ông hoàng vận may, chàng trai số đỏ Tông Cửu: “…”
Sắm vai nội gián duy nhất trong số hơn ba mươi người, căng!
_____________
Tác giả có lời muốn nói:
Chíp Chíp: Surprise!
Để tránh những hiểu lầm có thể xảy ra, tất cả miêu tả về nạn đói trong phó bản này đều dựa trên sự kiện lịch sử.
Mời các bạn tìm đọc để kiểm nghiệm..