“Bà cụ trở về!”
…
Tông Cửu phê, phê ngất ngây con gà tây.
Lần này, đổi thành cậu vừa cầm đèn đi Âm vừa ngâm nga ca hát.
Mặc dù Âm Bà chỉ là NPC do Ác ma thủ vai, nhưng nghĩ đến ánh mắt ngạc nhiên của đối phương, nhớ lại cảm giác sung sướng khi đá người ta xuống, Tông Cửu chỉ muốn cười to thể hiện niềm vui khi cắn trả thành công.
Tâm trạng cậu tốt, nhóm quỷ hầu cũng được chia rất nhiều tiền, chúng cúi đầu khom lưng tiễn cậu đến biên giới Âm phủ.
“Khỏi cần lo gì, hồn Âm Bà đã tan, xác thịt ở nhân gian sẽ biến thành thi thể.”
Nhóm quỷ hầu nói với Tông Cửu chỉ cần đọc chú ngữ mà Âm Bà dạy họ sẽ có thể trở lại Dương gian, thế là Tông Cửu làm theo.
Trong linh đường tối mịt, thanh niên tóc trắng bất ngờ mở mắt ra.
Tông Cửu hơi không load kịp.
Trong miếu thật sự quá ồn, khiến cậu vừa du lịch Địa phủ về chưa kịp tỉnh táo lại ù tai cmnl, chỉ có thể nghe thấy Từ Túc hưng phấn hét toáng: “Anh Gia Cát ơi! Anh Cửu tỉnh rồi! Cuối cùng anh Cửu cũng tỉnh!”
Tông Cửu nghĩ, đậu má bé cái mồm tí, hét nữa anh xỉu mẹ giờ.
Phòng live cũng loạn cào cào.
[Áaaa rốt cuộc ảo thuật gia cũng về!]
[Hồi nãy có zụ gì hả? Sao Âm Bà lại chết, tui còn tưởng ảo thuật gia cũng hẹo mà hổng ngờ ảnh zìa…]
[Về là bình thường, chứ không lúc Tào Hồng Đào xác nhận nội gián, hệ thống chủ phải thông báo hoàn thành nhiệm vụ phụ của thẻ bình thường rồi…]
[Thiệt, tui nói chứ không ai ngờ mọi chuyện lại đến nước này, rõ ràng lúc nãy ảo thuật gia hôn mê là thời cơ tốt nhất để ra tay, hệ thống chủ cũng xác nhận rồi, thế mà vẫn lắm người bảo vệ cậu ta thế kia.]
[+ nãy tui xem cũng sợ vãi]
[Chưa nói vụ khác, ảo thuật gia cũng tốt mà, mọi người quên những gì ảnh đã nói à, ảnh còn tặng người mới hoa quả để ăn, hiếm có ai như thế trong vòng lặp vô hạn, nhìn ấm lòng vl còn gì!]
Sau khi ngồi tại chỗ một lúc lâu, Tông Cửu mới xoa huyệt Thái dương, “Chuyện gì vừa xảy ra?”
Có lẽ vì hồn rời xác một lúc nên bây giờ các giác quan của cậu chưa nhạy lắm, chỉ có thể nghe Từ Túc ríu rít bên tai.
“Anh Cửu anh Cửu, hồi nãy tụi em đang niệm kinh trong miếu, Âm Bà xuống Âm.
Kết quả tụi em nhìn phát hiện anh Cửu cũng lìa hồn theo, cơ thể lạnh ngắt, gọi thế nào cũng chẳng ừ hử.
Boss Gia Cát còn bảo hồn anh không ở trong miếu, làm tụi em sợ khiếp.”
Lúc đó họ cũng đoán, nếu hồn phách không ở trong miếu, rất có thể đã xảy ra lỗi trong khâu nào đó, trường hợp xấu nhất là bị dẫn xuống Âm.
Nhưng không có cách nào để nghiệm chứng, chẳng ai biết suy đoán này có đúng không, mọi người đành vừa lo vừa chờ.
Ánh sáng từ đèn đi Âm lay lắt như nhuộm một tầng máu lên nắp quan tài màu đỏ.
Lời cảnh báo lúc trước của Âm Bà đã khiến mọi người cảnh giác.
Không ai dám đứng dậy trước khi đèn đi Âm tắt, thậm chí còn không dám nói chuyện, liếc nhau ra hiệu.
Trong miếu tĩnh lặng chỉ có tiếng ngáy ngủ của bé trai bên cạnh.
Cho đến khi cơ thể Âm Bà đột ngột ngã xuống.
Chuyện gì đây?!
Mọi người ngó nhau, rốt cuộc cũng có thực tập sinh mạnh dạn bước lên, run rẩy giơ tay ra kiểm tra.
“Chết, chết!”
Miếu thờ lập tức xôn xao.
Có người không nhịn được thốt lên: “Ngạc nhiên gì?! Xuống Âm là hồn xuống Âm giới, đương nhiên cơ thể ở Dương gian cũng như xác chết thôi.”
“Mày nói bậy!” Từ Túc nhảy dựng, “Rõ ràng anh Cửu vẫn thở, sao chúng mày lại rủa người ta chết.”
Ớ? Không lẽ Âm Bà chết thật?
Mọi người ngó nhau trân trối, mình Gia Cát Ám ngồi im như lão tăng nhập định.
“Chúng ta còn chờ Âm Bà mang manh mối về để làm rõ rốt cuộc thôn hoang này có gì kỳ lạ, sao lại chết rồi?”
Không ai ngồi dưới nền nữa, mọi người cuống cuồng tới gần kiểm tra.
Mà hai người cấp S, vẫn bình chân như vại ngồi dưới đất.
Nhóm thực tập sinh cẩn thận kiểm tra thi thể Âm Bà, phát hiện bà ta chết thật rồi, cơ thể và khuôn mặt cũng hoàn toàn thay đổi, cứ như bị ác thú đáng sợ xé nát, rất khủng khiếp.
A Tán áo đen vô thức nhíu mày, “Xác bà ta có oán khí cực mạnh, chắc hẳn bà ta chết rất thảm.”
“Âm khí ở đây quá nặng, tốt nhất đừng để ngoài, cho vào quan tài đi.”
Boss chuyên nuôi quỷ đã lên tiếng, những người khác lập tức nghe theo.
Thế là mọi người vội vàng làm ngay, cứ sợ chậm một chút lại xảy ra vụ gì khủng khiếp như xác chết sống lại các kiểu.
(Xác chết sống lại nhưng đã mất tính người, không có ý thức.)
Sau khi mọi người hợp sức đẩy nắp quan tài nặng trịch ra, bỏ xác vào đóng nắp rồi mới thở phào một hơi.
“Khoan đã!”
Sau khi nghỉ ngơi, bỗng nhiên Tào Hồng Đào nghĩ ra một chuyện.
“Ảo thuật gia đi Âm với Âm Bà mà? Đèn đi Âm chưa tắt, chắc chắn là có người vẫn ở dưới Âm phủ chưa lên.
Hơn nữa đèn còn sáng, sao không dưng Âm Bà lại chết! Trừ khi có ai đó…”
Hắn ta chưa nói hết, nhưng mọi người đã hiểu ý.
Đôi mắt Anthony lóe lên.
Nhóm newbie phản bác đầu tiên.
“Nói gì vậy, sao anh Cửu là nội gián được!”
“Đúng đó, mấy anh là đồ vô lương tâm, nếu anh Cửu là nội gián thì sao hồi nãy lại cho mấy anh ăn trái cây?”
Bọn họ không nhắc chuyện này còn đỡ, nhắc tới trái cây là đám người cũ lại bùng nổ.
“Một quả táo một nghìn điểm sinh tồn, đúng là gian thương, ăn cướp giữa ban ngày!”
“Tao nghi khả năng cao thằng này chính là nội gián.
Làm gì có ai đúng lúc có món đạo cụ kia, nó còn chặt đẹp tụi mình.”
Thực tập sinh cấp C vượt qua một phó bản kinh dị chỉ nhận được hai nghìn điểm sinh tồn, kể cả với người cũ như họ cũng không phải là số điểm có thể xài tùy ý.
Lúc trước ảo thuật gia chưa ngất, mọi người sợ mích lòng ông nội này nên đíu dám nặng lời.
Bây giờ hồn phách đã bay đi đẩu đi đâu, đương nhiên bọn họ phải chửi ầm lên để bộc lộ tâm trạng khi bị làm thịt.
“Sao không được nghi?” Tào Hồng Đào cười nhếch mép, “Có anh em nào muốn kiểm nghiệm với tao không.
Dù sao vạch mặt nội gián sai chỉ bị phạt ba nghìn điểm sinh tồn, cơ mà tao đo nuốt trôi cục tức này!”
Hắn ta nói vậy, dĩ nhiên nhóm người cũ cũng sôi sục lên.
Phải thừa nhận một điều là skill rước thù của Tông Cửu rất ổn áp.
Ít nhất những thực tập sinh bị cậu chém giá đều hận nghiến răng kèn kẹt, trong số hơn mười người cũ đã có hơn nửa giơ tay đồng ý.
Chẳng mấy chốc đã có năm người đồng ý với đề nghị này.
A Tán áo đen trừng mắt, gã hơi bất ngờ.
Không biết vì sao, rõ ràng gã đâu có ác cảm, thậm chí còn khá tán thưởng ảo thuật gia nhưng thấy cảnh tượng trước mặt, sau chút bất ngờ còn có sự hả hê kỳ lạ trong tiềm thức.
Tào Hồng Đào đếch nói nhiều, tập hợp đủ người xong tố cáo luôn.
“Hệ thống chủ, chúng tôi muốn tố cáo thực tập sinh cấp C Tông Cửu là nội gián của phó bản này.”
Mọi người nín thở tập trung, chờ câu trả lời từ hệ thống chủ.
Nửa phút sau, âm thanh lạnh lùng máy móc vang lên bên tai các thực tập sinh.
[Tố cáo chính xác, trong vòng thi chỉ có một nội gián.]
[Bật chế độ đối đầu phe phái, quy tắc “không tấn công lẫn nhau” tạm thời vô hiệu.]
Nhóm người cũ sững sờ, mừng như điên.
Méo ngờ đánh bậy đánh bạ mà bắt được nội gián duy nhất thật!
Tiếp theo chỉ cần bọn họ giết nội gián là số điểm thưởng sẽ tăng gấp đôi.
Huống chi bây giờ người nào đó còn đang hôn mê, đúng là thắng lợi khỏi cần phí sức.
Mọi người đồng loạt nhìn chàng trai tóc trắng đang ngất xỉu, đồng loạt ra tay.
Từ Túc ngượng ngùng gãi tóc, “Chuyện sau đó thì anh Cửu biết rồi ha.”
Bây giờ hai phe đang giằng co trong miếu, giương cung bạt kiếm với nhau, nhóm thực tập sinh bị lừa chỉ ước ngắt cmn đầu Tông Cửu.
Đầu tiên cậu nhìn A Tán áo đen, phát hiện tên kia không tham gia mà chỉ đứng nhìn từ xa.
Tiếp theo là nhìn Anthony, kết quả phát hiện gã đứng không xa ngay trước mặt cậu, vấn đề là lại quay lưng về phía cậu???
“À đúng rồi.” Từ Túc như sực nhớ ra, thì thầm với cậu, “Lúc nãy sau khi hệ thống chủ xác nhận, đàn anh Anthony là người đầu tiên ra tay giúp đỡ, bất ngờ anh nhỉ.”
Ra tay giúp đỡ một cách chân thành, không lẫn bất cứ ý gì.
Sau khi hệ thống chủ xác nhận Tông Cửu chính là nội gián, nhóm người cũ với Tào Hồng Đào cầm đầu như chuột dữ gặp thịt, ai cũng muốn nhào lên đớp Tông Cửu mấy phát.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đúng lúc tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Anthony biến hình thành nửa Ma cà rồng, đá những người này ra.
Đâu riêng Từ Túc, tất cả bọn họ đều sợ ngu người.
Nghĩ tới đây, Từ Túc lại nói, “Đàn anh Anthony còn nói, ai dám ra tay với anh sẽ là kẻ thù của toàn bộ Dạ tộc.”
Sức nặng trong câu này rất rõ ràng.
Dạ tộc là một trong những thế lực vững chắc trong vòng lặp vô hạn, tầm ảnh hưởng cực kỳ quan trọng.
Không biết bao nhiêu người chen nhau méo đầu cũng muốn vào, trở thành một nửa Ma cà rồng.
Dù sao năng lực của nửa Ma cà rồng cũng chăng thua đạo cụ đặc biệt cấp cao, còn có thể tăng cường thể chất đáng kể.
Anthony là nhân vật cấp cao trong Dạ tộc, câu này của gã khiến mấy người mới cấp thấp đối diện lập tức lùi bước.
Giờ thì không chỉ Từ Túc, Tông Cửu cũng hơi ngỡ ngàng.
Ngỡ ngàng vì thái độ hoàn toàn khác trước của Anthony, ngỡ ngàng vì sự phát triển của mọi chuyện.
Chẳng qua bây giờ không phải lúc ngỡ ngàng.
Tông Cửu xử lý hồn Âm Bà dưới Âm phủ, nhưng nhiệm vụ của cậu vẫn chưa hoàn thành.
Muốn hoàn thành nhiệm vụ thẻ nội gián, cậu còn phải tới gần cái xác mới được.
Nhưng vấn đề là Tông Cửu ngó quanh, nhìn đi nhìn lại trước mặt Gia Cát Ám vẫn méo thấy xác Âm Bà đâu.
Không có kết quả, cậu chỉ có thể nhìn Gia Cát Ám, vừa định hỏi xác Âm Bà đâu thì người kia đáp gọn lỏn.
.
Ngôn Tình Hay
“Bỏ vào quan tài rồi.”
Khán giả cười điên.
[Tiên sư hahahahaha]
[Giờ sao trời, nội ứng vất vả trở về tìm xác, kết quả xác nằm quan tài mọe rồi…]
[Xu thiệt mà mấy chế, ảo thuật gia xu thấy mồ, hồi nãy tui thấy ba bốn người mới nhấc được cái nắp quan tài, một người sao nhấc nổi:v]
Tông Cửu: “…”
Cậu nhìn chiếc quan tài màu đỏ được đóng chặt giữa miếu.
Tông Cửu: “Ai bảo bỏ vào?”
Gia Cát Ám hờ hững nói, “A Tán áo đen.”
Tông Cửu rất muốn nói sao anh teamwork mà lại đíu-work thế, đã bảo A Tán áo đen có vấn đề, chẳng lẽ anh đíu thể có chút tình đồng đội, phát huy cái đầu thông minh để giúp tôi chuyện nhỏ này à?!
Một bên khác, không biết có phải do tiếng họ tranh luận hay đánh nhau quá lớn hay không, vô tình đánh thức bé trai đang suy ngủ.
Cậu bé dụi mắt bò dậy, đói bụng reo ùng ục bèn chạy ra cửa, khóc gọi cha.
Thôn dân chờ chực bên ngoài cuống lên.
Trớ trêu thay, Vương Thủ khinh nữ, tùy tiện bán con gái đi nhưng lại vô cùng cưng chiều đứa con trai duy nhất này, cưng đến mức ôm trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan.
Con trai khóc làm Vương Thủ lo lắng đỏ mắt, không thèm đoái hoài tới chuyện đã giao hẹn với Âm Bà, ra lệnh cho thôn dân cầm cuốc đập.
“Đập đi, đập cho tao!”
Trước đó chỉ là góp vui lấy lệ.
Nếu làm thật thì tấm ván gỗ mỏng trong miếu nào đủ cho họ đập.
Gần như chỉ một chốc đã bị các thôn dân đập nát.
Dưới ánh trăng kinh hoàng, những bóng đen lưng còng xông vào, sắc mặt âm u méo mó, con ngươi đen sì cực kỳ kinh khủng.
Vương Thủ cầm đầu càng kinh tởm hơn, tay bê bét máu của thực tập sinh đã bị cuốc bổ chết.
Nhóm thực tập sinh đang giằng co trong miếu giật mình.
Những thôn dân xông vào không thể gọi là người nữa, mà là ác quỷ khoác da người!
Ai cũng biết những sinh vật siêu nhiên trong phó bản cấp A đáng sợ thế nào.
Chẳng ai nhớ vụ phải giết Tông Cửu nữa, khi ba mươi mấy ác quỷ xông tới, nhóm thực tập sinh lập tức lùi lại lôi đạo cụ giữ mạng của mình ra.
Cờ gọi hồn, tranh bát quái, thừng trói quỷ cùng nhau ra trận, phút chốc âm phong ùa lên, rèm tơ trong miếu bị cắt te tua bay xuống lả tả.
“Các cậu bảo vệ bé trai đi!”
Tông Cửu nhíu mày, cố gắng nén cảm giác vô lực vì vừa hoàn hồn, cầm bài tham gia cuộc chiến.
Cậu là người duy nhất xuống Âm ở đây, cũng là người duy nhất biết sự thật về thôn này ba năm trước, đoán thêm chút nữa sẽ nhận ra, bé trai nhà trưởng thôn chính là mấu chốt của nhiệm vụ chính thẻ bình thường.
Nhiệm vụ chính của thẻ bình thường là bảo vệ thôn dân.
Bây giờ tất cả thôn dân đã sa đọa thành ác quỷ, chỉ có cậu bé này còn là người.
Nếu nó cũng biến thành quỷ, nhiệm vụ của thẻ bình thường sẽ thất bại.
Vốn dĩ thẻ bình thường không liên quan tới thẻ nội gián, cậu cũng không có lòng nhiệt tình như đạo lý truyền thống.
Trừ khi làm rõ toàn bộ cốt truyện, bằng không hai phe sẽ đối đầu nhau nếu nhìn vào nhiệm vụ.Tông Cửu nên tiếp tục dắt mũi, lừa họ vào ngõ cụt mới đúng.
Nhưng không ngờ nhóm người mới này, lại chọn giúp Tông Cửu khi cậu đi Âm.
Dù cậu có thầm cười nhạo mức độ dễ lừa của họ, rốt cuộc vẫn thấy khó chịu khi nợ ân huệ, giờ coi như có qua có lại.
Tốc độ phản ứng của Gia Cát Ám là nhanh nhất.
Sau khi Tông Cửu nói bé trai chính là mấu chốt, hắn ta vung tay áo trực tiếp đưa cậu bé vào vòng bảo vệ.
Nhanh đến mức khiến người ta nghi ngờ có phải hắn ta đã đoán ra từ lâu rồi không.
Thấy con trai bị cướp đi, hơi thở quỷ quái quanh người Vương Thủ càng nồng nặc, mặt mũi dữ tợn.
Đứa bé thấy vậy sợ ngã ngồi xuống đất, “Ông, ông không phải cha tôi!”
Vương Thủ nghe nó nói, màu đen trong mắt lại có dấu hiệu biến mất.
“Cục cưng, con nhìn cha này, cha là cha của con mà!”
Gã đang định lao lên cướp con thì bên kia lại có chuyện.
Lúc đang đánh nhau ác liệt, không biết thực tập sinh hay quỷ đụng trúng quan tài trung tâm.
Ngọn đèn dầu và linh bài đặt trên nóc quan tài bị thúc lắc lư, vô tình rơi xuống đất.
“Cạch…”
Bài vị bể nát.
Khi bài vị vỡ nát trên đất, một màu đen dày đặc lập tức ùa ra.
Xa xa trước cửa miếu dưới ánh trăng, một cảnh tượng kinh hoàng chợt xuất hiện.
Một chiếc nồi sắt khổng lồ được dựng ở chính giữa, bên dưới đốt củi, ngọn lửa đỏ rực đang cháy hừng hực.
Trong nồi là canh màu trắng như xương đang sôi, nổi bong bóng “ùng ục”.
Vô số thôn dân đang đứng quanh nồi sắt.
Họ trói bà cụ bất tỉnh vào một cái giá, nghe tiếng chỉ huy chói tai của Âm Bà bên cạnh.
“Đừng lãng phí da người, cứ lột cả miếng rồi sau này ăn, nấu cũng chẳng ngon.”
Vương Thủ nghe vậy, kêu những người khác lấy một bát thủy ngân ra.
Đồ tề sai người đè bà cụ lại, dùng mũi dao mảnh đâm vào đỉnh đầu khô quắt của bà, rót thủy ngân vào.
Thủy ngân nặng là chất lỏng không thể hòa với máu, sau khi bị rót vào da người sẽ nổi lên rồi chảy xuống dưới.
Người bị lóc da sẽ đau đến mức vặn vẹo liên tục, nhưng họ không biết, chính sự chuyển động và ma sát này càng tăng tốc độ rơi của thủy ngân.
Cuối cùng, người bị rót thủy ngân dù đau ngất đi nhưng vẫn có thể lột bộ da hoàn chỉnh ướt rượt máu.
Sau khi lột xong, các thôn dân treo tấm da người sang một bên, ném bà cụ bê bết máu khó nhìn ra nguyên hình vào nổi sắt.
Thôn dân bị cái đói dằn vặt, ngồi quanh nồi với vẻ mặt thèm khát cực độ.
“Thơm quá.” Mọi người nhao nhao bình luận, vẻ mặt say mê.
Nước hầm xương trắng ngà bắn tung tóe thành một màu kinh hoàng, cũng không thể rửa trôi được nữa.
Đây chính là cảnh nhóm thôn dân, giết hại bà cụ họ Vương vào ba năm trước!
Thấy cảnh tượng thảm khốc đó, nhóm người mới không chịu nổi nôn ọe tại chỗ.
Lần này, màu đen trong mắt Vương Thủ hoàn toàn rút đi.
Không chỉ gã mà tất cả thôn dân cũng sợ hãi, lộ ra tròng mắt thuộc về con người, vẻ mặt kinh hoàng tột độ.
“Bà ta về thật rồi!”.