“Sao lại có một bạn nhuộm tóc?”
…
Bầu trời vẫn âm u.
Bình thường thời tiết này sẽ khiến người ta nghĩ sắp mưa.
Nhưng bây giờ lại hời cho các thí sinh làm bài, khỏi phải bị nắng gắt vắt mồ hôi đầy đầu.
Trường thi yên tĩnh đến mức nghe thấy tiếng kim rơi, và âm thanh sột soạt của ngòi bút lướt trên giấy thi.
Sống chết trước mặt, không quan tâm họ có biết làm những bài này không, cầm bút lên viết linh tinh cũng phải viết!
Không ai bỏ câu hỏi trắc nghiệm, dù sao cũng có % trả lời đúng.
Câu hỏi điền vào chỗ trống và câu hỏi tự luận thì phó mặc số phận.
Đề khoa học tự nhiên thực sự không nuốt nổi nên bỏ qua.
Đề khoa học xã hội không nhớ thì chế mà viết chứ sao?
Bài ngữ văn viết bậy cho có, vật lý thì ghi đại công thức nào còn nhớ, thực tập sinh nước ngoài không làm được ngữ văn, nhưng tiếng Anh chính là sân nhà của họ.
Dù bình thường mọi người nói chuyện rất thoải mái, chẳng liên quan gì ngữ pháp, nhưng vẫn mò mẫm viết chút ít như bài ngữ văn.
Cũng may tuy là thế giới phó bản, nhưng lịch sử thế giới không khác lắm.
Với môn chính trị, bất cứ ai tư tưởng chính trực đều làm được các câu trắc nghiệm lẫn tự luận.
Tiếc là không cần viết luận, nếu viết bài luận, chỉ sợ mục tiêu đầu tiên của mọi người là phải viết được bài luận sáu mươi điểm.
Nhưng viết một hồi, nhóm thực tập sinh phát hiện đề chính trị rất lạ.
Đề chính trị hoàn toàn không có câu hỏi trắc nghiệm, tất cả đều được triển khai dưới dạng câu hỏi tự luận, thoạt nhìn câu hỏi cực kỳ sáo rỗng.
Câu : Làm thế nào để trở thành người có ích cho xã hội?
Các thực tập sinh thấy câu này đặt bút viết luôn, không cần nghĩ cũng biết nên viết mấy câu thổi phồng tầm cỡ vĩ mô các kiểu.
Dù có thực tập sinh nghi ngờ, nhưng kết hợp với nội dung đề thi cấp ba ở mấy tờ trước, họ lại không nghĩ nhiều nữa.
Tông Cửu nhìn đề chính trị, gác bút lại bắt đầu với đề khoa học tự nhiên.
Cậu nghi ngờ câu hỏi chính trị trong bài xã hội có vấn đề.
Nếu những người khác trả lời theo mạch suy nghĩ này, kỳ thi chỉ có bốn tiếng, bỏ thời gian vào kiểu đề cần viết nhiều chữ như chính trị chỉ tổ phí giờ.
Riêng vụ này phải nói, vận may của Tông Cửu rất son.
Đầu tiên là trí nhớ của cậu thật sự không tệ.
Hơn nữa thỉnh thoảng ảo thuật gia cũng chơi các trò ảo thuật toán học, vì vậy so với những người tối mặt tối mày làm bài, dầu gì Tông Cửu cũng đoán được sơ sơ bài trắc nghiệm, dùng phương pháp suy ngược vẫn có thể làm vài câu, nhưng cũng chỉ khá hơn một xíu, viết được nhưng không đảm bảo tỷ lệ đúng.
Cấp B đều là người cũ đã lăn lộn trong vòng lặp vô hạn nhiều năm, nếu người bị kéo vào phó bản này là newbie vừa vào vòng lặp vô hạn, có lẽ họ còn tìm được đường sống, nhưng với người cũ thì khó ngang cấp S.
Tông Cửu chợt nhớ tới Thịnh Ngọc cậu gặp trong phó bản đầu tiên.
Theo lời kể của Thịnh Ngọc, cậu ta đang học lớp mười hai thì bị bắt vào phó bản.
Nếu cậu ta còn sống, vào phó bản này chắc chắn đơn giản như cá gặp nước.
Nhắc đến Thịnh Ngọc, ánh mắt Tông Cửu lại tối đi.
Cậu nghĩ trong chuyện này có vấn đề lớn.
Đầu tiên, trong nguyên tác không có nhân vật Thịnh Ngọc, cậu ta xuất hiện do hiệu ứng cánh bướm của Tông Cửu.
Tiếp theo, vì sao Thịnh Ngọc vừa xuất hiện đã bị No. điều khiển? Liệu trong đó, có điều gì không muốn người khác biết chăng?
Nếu suy nghĩ của Tông Cửu là đúng, rất có thể Ác ma đã để mắt đến cậu từ trước, nhưng cậu hoàn toàn không biết điều này.
Cọc ghê!
Thanh niên tóc trắng chống đầu, tay phải xoay tròn đảo bút một vòng trên những ngón tay mảnh khảnh.
Tình cờ giám thị đến gần cậu thấy cảnh này, lạnh lùng nhắc nhở, “Cấm quay bút trong lúc thi.”
Nhắc thì nhắc chứ không quất roi như vừa nãy, có lẽ cái này cũng phân chia tùy theo mức độ nghiêm trọng của hành động.
Tông Cửu ngoan ngoãn ngừng bút, tiếp tục vùi đầu vào biển đề mênh mông, tìm những câu có thể làm được.
[Tôi cũng zoom một bài để làm cùng các thực tập sinh đây.jpg]
[Lầu trên thấy dư lào? Bao nhiêu năm rồi lại bị kéo trở lại địa ngục thi đại học, bà thấy thân thương lắm hả:v]
[Thân thương, thật sự quá thân thương, nhìn mà da đầu tê rần đầu ong ong, lời dạy bảo của giáo viên lại văng vẳng bên tai ạ >..