Thực Vật Khế Ước Sư

chương 15

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đã đổi lại xưng hô giữa Tả Khâu Tự và Đường Tiểu Trì : tớ - cậu.

----------+---++

Johnson nhất thời chưa hoàn hồn lại. Mặc dù Đường Tiểu Trì quyết định giáo huấn y, nhưng sẽ không xuất thủ trước, nhưng Johnson quá mức giật mình thậm chí ngay cả Trúc lôi quả cũng buông ra.

Ở trước mặt nhiều người như vậy, bắt nạt một phàm nhân liền thôi, nếu như phàm nhân này không có vũ khí hộ thân thì nên làm gì? Đường Tiểu Trì suy tư một chút, Gai nhọn đằng hóa thành roi dài không chút do dự đánh về phía Johnson.

Đương nhiên là nhân lúc y sợ hãi mà đòi mạng y.

Tu chân giới mỗi bước đều mạo hiểm, mặc dù trước kia Đường Tiểu Trì luôn luôn tu hành trong nội môn, thế nhưng trước khi ra cửa rèn luyện, vì lo lắng cho cậu mà Sư phụ, sư huynh, Chưởng môn sư điệt còn có sư điệt điệt có kinh nghiệm rèn luyện phong phú nhất đều ngàn vạn dặn dò, ở thời điemr gặp phải loại tình huống này tuyệt đối không nên hạ thủ lưu tình, nắm lấy cơ hội, quyết đoán ra tay.

Roi dài bay đế chóp mũi Johnson sau đó quăng xuống trên mặt đất, Johnson bị roi sắc nhọn xẹt qua mang theo tiếng gió thổi, không khí lưu động sản sinh ra cảm giác mát mẻ làm cho hồi thần, nhìn bên trên phiến đá dưới đất trước mặt xuất hiện một vết rách sâu, phiến đá giữa khe hở hoàn toàn nát tan, dấu vết mạng nhện đang lan ra bốn phía.

Đường Tiểu Trì ngừng tay.

Đến nhà người khác làm khách, động tay động chân với khách nhân khác vốn rất thất lễ, hơn nữa còn làm hỏng đồ của gia chủ, điều này làm Đường Tiểu Trì sinh ra hai phần áy náy.

Phục hồi tinh thần lại, Johnson lại bắt đầu run chân.

Một roi này nếu như đánh trúng y, chỉ sợ sẽ giống như khiến đá này.

Khế Ước Sư giao đấu là chuyện bình thường, thế nhưng chưa bao giờ xảy ra tình huống chưa chính thức giao đấu đã không thể tiếp tục. Nguyên nhân chủ yếu là do chưa bao giờ có trường hợp Khế Ước Sư sơ cấp như Johnson gan lớn dám đi khiêu chiến Khế Ước Sư cấp cao.

Lại nói tiếp, tính mạng của Johnson nhất định sẽ được bảo toàn, bởi vì Khế Ước Sư quý giá, đôi bên giao đấu bị thương là khó tránh khỏi, nhưng nếu như là một người chết, người kia sẽ gặp phải phiền toán lớn.

Đường Tiểu Trì có chút buồn bực.

Này là có đánh không đây? Người này không đánh nhưng lại không nhận thua, lỡ không cẩn thận đánh chết thì phải làm sao bây giờ? Xung quanh có nhiều người nhìn như vậy, nghĩ rằng không thừa nhận là được sao được.

Đường Tiểu Trì trừng Johnson, có chút tức giận, người nọ dự định quỵt nợ sao?

Đường Tiểu Trì từ ký ức của nguyên chủ biết, nếu Khế ước sư giao đấu, người thắng là có thể đưa ra yêu cầu đối với người thua, nếu không phải vậy cậu mới không dễ dàng tỷ thí với Johnson đâu.

Johnson triển để bị dọa sợ khi Đường Tiểu Trì trừng, mặc dù Gia tộc xuống dốc, bởi vì có hai thân phận là Khế Ước Sư và Quý tộc nên Johnson chưa từng trải quải qua khó khăn, Đường Tiểu Trì thường ngày không biểu hiện ra, đến thời điểm giao đấu khí tràng toàn mở, uy áp của Tu chân giả không phải là thứ mà y có thể chịu được, luôn luôn kiên trì đến hiện tại không cũng có té xỉu đã xem như là ngoan cường.

Những người khác đều hoang mang Johnson vì sao còn không chịu thua, mắt thấy gương mặt nhỏ trắng mịn của Đường Tiểu Trì một trương rất nhanh biến thành than đá màu đen, Tả Khâu Tự giận đùng đùng nói: "Ngươi làm sao còn không chịu thua?"

Johnson lại lần nữa chịu đựng uy áp, mồ hôi lạnh theo trán đi xuống, toàn thân ướt đẫm như là dội nước, chỉ có thể đứng im tại chỗ, không dám động đậy, mắt cũng không dám động, chớ nói chi là mở miệng nhận thua.

Trong mắt của mọi người là Johnson không nguyện ý nhận thua, ánh mắt bất khuất quật cường, nhóm nhị thiếu có chút khâm phục dũng khí của y.

Đáng thương Johnson muốn nhận thua cũng không làm được, mắt thấy Đường Tiểu Trì lại giơ roi lên, nước mắt từng giọt từng giọt theo khuôn mặt chảy xuống.

Phạm Thường híp mắt lại, nàng yêu thích loại nhu nhược nhát gan điềm đạm đáng yêu này, hiện tại dáng vẻ ba phần ủy khuất bảy phần hoảng sợ của Johnson trực tiếp đâm vào điểm manh của nàng. Phạm Thường liếm môi một cái, yêu kiều thướt tha đi đến bên cạnh Johnson, một bên tay khẽ vuốt cái trán ướt thẫm mồ hôi của y, một bên ghé vào lỗ tai y nhỏ giọng nói hai câu.

Đường Tiểu Trì không nghĩ tới cậu sẽ đem người doạ khóc, thanh niên thân cao một mét tám, trên mặt không còn thấy ngạo khí quanh năm, không có gào khóc cũng không có khóc thút thít, chỉ là lặng lẽ không hề có một tiếng động rơi lệ, hình ảnh này cũng không tính là xấu.

Đường Tiểu Trì thật sự có chút hoảng loạn. Bách thảo môn chính là Danh môn chính phái, đối phó Tà ma ngoại đạo có thể không chừa thủ đoạn nào, nhưng nếu bắt nạt một nam tử cao mã đại nhà lành đến khóc sẽ tổn hại danh vọng.

Đường Tiểu Trì hoảng loạn, khí thế trên người liền biến mất, Johnson không còn áp lực, bên tai lại là Phạm Thường mềm giọng khuyên nhủ, trong lúc nhất thời chịu không nổi ủy khuất nơi đáy lòng, tiếng khóc càng lớn.

Một bên nức nở còn một bên vội vàng nhận thua, chỉ sợ Đường Tiểu Trì không cao hứng sẽ tiếp tục vung roi lại đây.

Đường Tiểu Trì chăm chú nghe y khóc, âm thanh nhận thua đứt quãng, không muốn giống đại ác bá đưa ra yêu cầu với y, nhưng lại sợ qua một thời gian Johnson sẽ không nhận, yên tĩnh đứng tại chỗ lo sầu, roi ném trên đất, vạn phần vắng vẻ.

Dáng vẻ ưu sầu của Đường Tiểu Trì dễ nhìn hơn Johnson nhiều, nhóm nhị thiếu thấy cậu không vui, liền vây quanh lấy lòng. Khế Ước Sư cấp cao, là nhân vật có thể ở Đế tinh nghênh ngang mà đi, trên tay còn có Linh bảo càng thưa thớt đến đáng thương, bọn họ có thể gặp gỡ Tiểu lão bản là vận khí to nhất đời, nếu muốn bắt vận khí, cần càng nhiều nỗ lực. Dù sao cũng là người trẻ tuổi kiêu căng tự mãn, ai sẽ nguyện ý cả đời chỉ khốn thủ trên tinh cầu hẻo lánh Tangol này?

Tả Khâu Tự vươn tay nắm bả vai gầy yếu của ở bạn tốt, hai người lén lút kề tai nói nhỏ: "Tiểu trì, tớ có thể sờ sờ Linh bảo không?"

Nhóm nhị thiếu nghe trộm xung quanh kém chút ngã chổng vó.

Tả Phán Sơn bị những ánh mắt chứa ám khi phóng tới chỉ có thể cười khổ.

Trong bọn họ người có quan hệ tốt với Tiểu lão bản chỉ có Tả Khâu Tự, bọn họ sợ hỏi nhiều sẽ mạo phạm đến Tiểu lão bản, dù sao thái độ đối với lão bản của một cửa hàng thực vật và Khế Ước Sư cấp cao nắm giữ Linh bảo Linh bảo là hoàn toàn khác nhau một trời một vực, vì vậy nếu dựa vào việc Tiểu lão bản yêu mến Tả Khâu Tự thì có thể nhờ cậu giúp kéo quan hệ.

Nhưng nếu như Tả Khâu Tự có thể đồng ý với ý nghĩ của nhóm nhị thiếu kia vậy thì không còn Tả Khâu Tự nữa.

Đường Tiểu Trì rất thẳng thắn gật đầu, Gai Nhọn đằng mặc quần áo xanh biếc lại xuất hiện trên bả vai của cậu, đôi mắt lá liễu nhướn lên, táo bạo nhìn Johnson.

Vốn Gai Nhọn đằng cho rằng có thể thoải mái đánh một trận, không nghĩ tới đối thủ lại yếu như thế, chỉ quất một roi liền bị doạ khóc, làm cho hán tử Gai nhọn đằng rất đàn ông cực kỳ là bất mãn.

May là Gai Nhọn đằng khá vừa lòng khí tức trên người và tướng mạo của Tả Khâu Tự, nên mới mở lòng từ bi hiện thân cho cậu sờ roi của nó hai lần.

Ánh mắt nhóm nhị thiếu tràn đầy ước ao ghen tị nhìn Tả Khâu Tự. Tiểu tử này cư nhiên được sờ Linh bảo ! Là Linh bảo a !

Tả Khâu Tự cũng chóng mặt nở nụ cười. Cười xong sau đó mới hài lòng hỏi: "Tiểu trì, cậu sao vậy? Nếu cậu không vui tớ có thể giúp đánh Johnson vài phát."

Đường Tiểu Trì nhìn Johnson sắp bị Phạm Thường ôm vào trong lồng ngực, cúi đầu giật giật ngón chân, nóng ruột, lúc nào y mới chú ý đến bên này a.

"Sách, y đã bị đánh đến khóc, tớ không muốn đánh nữa, chỉ là không phải là y nên đáp ứng một yêu cầu của tớ âo?"

Tả Khâu Tự sửng sốt một chút mới nhớ đến, giao đấu giữa Khế Ước Sư xác thực là có quy tắc như vậy, bất quá hiện tại đã rất ít người tuân thủ quy tắc này, đều là người thua trực tiếp giải trừ khế thực sử dụng lúc giao đấu dâng cho người thắng, đó chính là điều kiện.

Trúc Lôi quả mà Johnson sử dụng vốn là mua từ cửa hàng của Tiểu lão bản, nếu giải trừ khế ước đưa cho Tiểu lão bản thì cũng chỉ là một cây Khế thực sơ cấp, không thể nào so sánh được với Linh bảo, Tiểu lão bản không nguyện ý cũng là bình thường.

"A, không sai, y hẳn là nên vô điều kiện đáp ứng cậu một điều kiện. Tiểu Trì cậu làm cái gì liền nói đi, nếu như Johnson dám quỵt nợ tớ và cậu sẽ đồng thời đánh y !"

Johnson đã hoàn toàn từ bỏ kiêu ngạo cùng mặt mũi đang ở trong lồng ngực Phạm Thường rùng mình một cái, lau nước mắt nghẹn ngào nói: "Ta không quỵt nợ... Ngươi nói đi."

Hai tiểu ác bá lúc này mới lộ ra biểu tình thoả mãn. Đường Tiểu Trì học dáng vẻ của Johnson ngẩng cằm nhỏ lên, ngạo mạn nói: "Đem hạt giống của Phiên Thiên thảo và Hộc Lịch hoa giao ra đây, nếu không ta sẽ đánh ngươi."

Những người khác: "..."

Nguyên văn nên là "Đem giao ra đây, ta liền tha cho ngươi một cái mạng chó." Đây là lời thoại mà Đường Tiểu Trì thích nhất trong chuyện mà cậu từng đọc, đáng tiếc không quá thích hợp dùng ở nơi này, chỉ có thể hơi hơi sửa một chút, cảm giác khí thế giảm xuống rất nhiều.

Phiên Thiên thảo và Hộc Lịch hoa là hai chủng loài thực vật rất ít ỏi. Mặc dù số lượng thưa thớt, nhưng uy lực không lớn, vì vậy không được mọi người coi trọng. Khế thực chân chính quý trọn cũng sẽ không rơi đến tay Johnson, bất quá là Phiên thiên thảo và Hộc lịch hoa cũng khá là ưu tú, cây cối rất ưu mỹ, Johnson mới khoe vài câu về nó, đã dẫn đến sự chú ý của Đường Tiểu Trì, vậy nên mới đánh một trận.

Johnson khóc sướt mướt hứa hẹn nói sau khi về nhà sẽ kêu người đưa hạt giống đến cho Đường Tiểu Trì, sau khi thấy Đường Tiểu Trì thoả mãn gật mới nhanh chóng ly khai.

Không phải mỗi khế thực nào cũng có uy lực to lớn hoặc có tác dụng đặc thù, cũng có rất nhiều khế thực mãi đến tận hiện tại vẫn được gọi là thực vật giả khế thực, có thể khế ước với Khế Ước Sư, nhưng lại không có thể công kích, cũng không thể phòng ngự.

Phiên Thiên thảo và Hộc Lịch hoa là hai loại trong đó. Bất quá ở trong mắt Đường Tiểu Trì, đây mới thực sự là Linh thảo, là Linh thảo ẩn chứa linh khí có thể Luyện đan làm thuốc.

Đường Tiểu Trì đối với Luyện đan cũng không am hiểu lắm, thế nhưng mua dầm thấm lâu ở trong Bách thảo môn cũng học được phần lớn cách làm đan dược, nếu như giống Johnson miêu tả, Phiên Thiên thảo và Hộc Lịch hoa ở Thiên diễn đại thế giới được gọi là Hư Linh thảo và Hỗn Độn hoa, là Linh thảo có thể luyện chế Tử linh đan cực phẩm.

Trong truyền thuyết Thượng Việt tiên nhân có thể phi thăng thành tiên là nhờ vào Tử linh đan, sau đó mới có thể cất bước Tiên đồ.

Mặc dù Thiên Linh thể có thể cướp đoạt linh khí của người khác, nhưng đó chỉ là kế tạm thời, là hành động bất đắc dĩ. Thiên Linh thể không có linh căn, không cách nào lưu trữ linh khí, linh khí cướp đoạt đượcchỉ có thể dùng trong nhất thời, thời gian lâu dài liền sẽ tự nhiên tản đi, Thiên Linh thể vẫn là xác thịt phàm thai như cũ, nhiều lắm là thân thể phàm thai được linh khí tẩm bổ.

Mà Tử Linh đan là đan dược đặc thù, không giống với các đan dược khác vừa vào miệng liền tan, mà là tương tự với một loại pháp bảo, cắm rễ vào trong thân thể Tu giả, như là đan điền thứ hai.

Có hai cái đan điền, người hấp thu linh khí nhất định sẽ chỉ có một đan điền hấp thu nhanh hơn, tốc độ tu luyện nhanh gấp hai lần người khác, quả thực có thể so với Linh mạch cao cấp nhất.

------------+

_Zen_

//

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio