Hộ vệ được bố trí bên trên thương thuyền, sau khi thuyền hải tặc kết nối với Bantaia hào, liền có hộ vệ đeo súng máy đến phòng ngắm cảnh, không nói lời gì đuổi mọi người đến một gian phòng nhỏ của khoang thuyền.
Đường Tiểu Trì thấy hộ vệ tuy rằng nghiêm túc, nhưng trên mặt lại không có bao nhiêu căng thẳng, cũng hơi hơi thả tâm xuống, trong những hộ vệ này tốt xấu gì cũng còn có vài Khế Ước Sư, nếu như người của đoàn hải tặc không nhiều, chắc sẽ có phần thắng.
Mà lúc này, trong lầu hai của Bantaia hào, đầu lĩnh hải tặc nở nụ cười trương dương nghênh ngang đi vào phòng chỉ huy, người đi trước dẫn đường cho y, là đội trưởng đội hộ vệ Emaz.
Laur bị trói trên một chiếc ghế, đầu lĩnh hải tặc Thiên Hoa tuổi tác xem ra cũng không lớn, miệng luôn nở nụ cười nhưng ánh mắt lại thâm độc như rắn độc núp trong bóng tối thời thời khắc khắc chuẩn bị cắn người một phát.
Thiên Hoa giơ chân lên, đạp lên tay vịn trên chiếc ghế mà Laur bị trói, đem mặt sáp lại gần Laur, quan sát chốc lát.
"Xem ra không giống người có bản lĩnh , trách không được đội hộ vệ dưới tay đều tranh cướp giành giật nhau muốn hợp tác với ta." Y nhìn kỹ biểu tình của Laur, nói tiếp: "Bất quá chúng ta không phải là cái rác rưởi gì cũng đều thu nhận giúp đỡ. Không bằng như vậy, ngươi chọn lựa vài thuyền viên, cùng với đội hộ vệ của ngươi, đem chiếc phi thuyền này dọn dẹp sạch sẽ, chúng ta phải nhìn xem nào đội làm tốt hơn, mới có tư cách gia nhập ta nhóm a."
Cảm giác trong lòng Laur nặng nề, ông không nghĩ tới đội hộ vệ lại phản bội. Vì mạng sống, trói ông lại, đầu hàng bọn hải tặc. Bây giờ nhìn lại, hải tặc chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ, bất luận là bọn họ, hành khách, hay là đội hộ vệ tự cho là an toàn, đều sẽ không được tha, ánh mắt của tên đầu lĩnh hải tặc này, hoàn toàn không có nhân tính, tầm mắt âm lãnh tàn nhẫn kia, đã sớm xem người trên thuyền là người chết, bất quá hiện tại chỉ là trêu chọc con mồi trước khi chết, để tìm được nhiều lạc thú.
Nhưng Emaz lại không hiểu tâm tư của Thiên Hoa, nghe y nói như vậy lập tức bối rối, "Này, đại nhân, chuyện chúng ta đã thương lượng không phải như vậy !"
Thiên Hoa tựa hồ nhìn ra được tâm tư của y, khinh bỉ nhếch một bên khóe môi nói: "Thương lượng? Ta có đáp ứng cái gì không? Còn là nói ngươi cái tên ngu xuẩn này cho là ta sẽ dễ dàng tin tưởng ời nói của ngươi chắc, tha cho ngươi một mạng, đợi đến quân đội đến lại để cho các ngươi phản bội ta lần nữa?"
Thiên Hoa niết cằm Emaz lên, sáp lại gần nhìn mắt y nói: "Biết cái gì gọi là lấy đầu nhận dạng không?"
Emaz mồ hôi theo trán trượt xuống, rơi xuống trên bàn tay trắng nõn của Thiên Hoa. Thiên Hoa nhíu mày, lấy tay lau lau trên quần áo của y(Emaz), tâm tình trong nháy mắt buồn bực đứng dậy, y không khống chế được hít một hơi thật sâu, y không muốn chơi trò chơi gì nữa, y muốn thấy máu, chỉ có dòng máu tanh ngọt cực nóng mới có thể thỏa mãn y.
"Giết y !"
"Cái, cái gì?"
Emaz nhìn Laur bị trói ở trên ghế triệt để hoảng hồn. Y là quỷ nhát gan, thế nhưng y chỉ là muốn bảo trụ tính mạng của bản thân, y không muốn giết người. Hơn nữa người kia là Laur, y là bị Bantana hào lừa làm đội trưởng đội hộ vệ mười mấy năm, vì vậy quan hệ với lão Laur khá là tốt.
(): tức là Emaz đã làm đội trưởng đội hộ vệ mười mấy năm trên tàu nên quan hệ với Laur cũng khá là tốt. Tui sợ mọi người thắc mắc là tại sao "bị lừa" nhưng quan hệ với Laur lại tốt được.
Y có thể đầu hàng bọn hải tặc, làm bộ không nhìn thấy hải tặc tùy ý giết những người đó, thế nhưng, bản thân y không thể động thủ. Y thuyết phục đội hộ vệ đội và bản thân đầu hàng, dùng lý do là có thể xin bọn hải tặc tha cho những thuyền viên này một mạng. Y có thể không khuyên bảo thành công, nhưng không thể tự mình động thủ giết người.
Thiên Hoa thấy Emaz chống cự lui về phía sau hai bước, cũng không phẫn nộ, trái lại cười càng thêm thoải mái, ngữ khí thăm thẳm nói: "Nếu không phải ông ta, vậy thì là ngươi, ngươi bây giờ còn có quyền lợi lựa chọn, nếu còn do dự nữa, ngươi sẽ không còn được lựa chọn đâu."
Emaz nhìn thương Kích Quang đang chỉ vào đầu mình, ở thời khắc sống còn, những suy tính, suy tư hết thảy đều nhỏ bé giống như tro bụi, căn bản sẽ không ảnh hưởng được đến việc y muốn sống . Emaz hai mắt trợn lên giận dữ nhìn, gọi ra khế thực hóa thành chủy thủ, đi tới trước mặt Laur.
"A, ta liều mạng với ngươi!"
Đội hộ vệ bị phái đến trông coi hành khách, nhóm thuyền viên bị xua đuổi thành một đống bị bọn hải tặc cầm thương Kích Quang trong tay tạm giam, thấy cảnh này, John không nhịn được nữa, vọt ra.
John trong nhóm thuyền viên là nhỏ tuổi nhất, được mọi người hiểu ngầm bảo hộ đến tận cùng bên trong. Vào lúc này, bất kể là thuyền viên bi phẫn hay là hải tặc hưng phấn, đều không thể ngăn cản sự nổi giận giống Tiểu Ngưu của John, cậu xông thẳng đến trước mặt Emaz, đầu đụng vào trên bụng y.
Tiếp theo, một đao, hai đao, Emaz cũng bị kích phát hung tính, chủy thủ không ngừng đâm vào thân thể John, nhóm thuyền viên kêu lên sợ hãi, còn bọn hải tặc thì hoan hô cười to, Laur kéo cái cái ghế hô to tên John, khóe miệng John xuất hiện một dòng máu tươi, đình chỉ hô hấp.
Thiên Hoa và bọn hải tặc quái dị kêu lớn cười: "Đến đây đi, cuồng hoan bắt đầu !"
Thương Kích Quang bị vứt xuống, mặc dù uy lực không lớn thế nhưng sẽ làm miệng vết thương không ngừng chảy máu, bọn hải tặc tùy ý bắn phá một vòng trong nhóm thuyền viên, sau đó liền hưng phấn hét quái dị xông ra khỏi phòng chỉ huy.
Các hành khách trong phòng nhỏ còn không biết phòng chỉ huy phát sinh chuyện gì, có hành khách hỏi đội hộ vệ, lại bị họ dùng thương uy hiếp trở lại vị trí cũ.
Bầu không khí căng thẳng lan tràn trong phòng nhỏ, ánh mắt các hành khách nhìn về phía hộ vệ cũng từ nguyên bản ỷ lại tín nhiệm đã biến thành hoài nghi, thậm chí rất nhanh ở giữa hai bên kéo ra một khoảng cách không ngắn.
Đường Tiểu Trì có chút hối hận lúc trước không học tập bói toán cho tốt, nghe nói trưởng lão phái Bát Quái chỉ cần tùy ý bấm đốt ngón tay tính toán liền có thể trên biết thiên văn, dưới biết địa lý, coi hướng đi của phi thuyền còn không phải là việc nhỏ như con thỏ?
Tại thời điểm Đường Tiểu Trì phát sầu, phía trên loa truyền đến một giọng nói âm nhu, "Các hành khách trên Bantana hào, các ngươi hảo, ta là thuyền trưởng Thiên Hoa của Lửa Khói hào, rất vinh hạnh mời mọi người gia nhập nhóm cuồng hoan của ta, hiện tại chúng ta liền bắt đầu hưởng thụ thời khắc này đi!"
Sau đó kèm theo một trận tạp âm chói tai, cửa phòng nhỏ bị người từ bên ngoài nổ ra, đội hộ vệ thả xuống vũ khí trên tay nghênh đón lại bị bọn hải tặc cười lớn không chút lưu tình dùng thương đánh chết, máu tươi trên người chảy xuống đầy đất.
Các hành khách kinh hoảng rít gào, nhóm hải tặc sau khi thấy càng thêm hưng phấn, sắc mặt ửng hồng, trong mắt che kín tia máu, tham lam hướng về đoàn người đi tuần tra, "Hiện tại, tất cả đều dừng lại !" Y một thương đánh vỡ bình hoa làm rơi vãi xuống đầy đất, "Đem tất cả đồ vật của các ngươi giao ra đây, mau lên!"
"Nếu giao ra, các ngươi sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?" Một vị lão nhân che ở phía trước nhất hỏi một câu.
"Ha ha ha ! Ngươi nói cái gì? Bỏ qua cho các ngươi? Các ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là đem bản thân các ngươi giao ra đây, ta sẽ cho bọn ngươi thoải mái, hai là sau khi thoải mái, ta sẽ tìm đồ vật trên thi thể của bọn ngươi. Tới, Lão đầu, ngươi chọn một đi! Ha ha ha !"
Tên hải tặc ngửa mặt lên trời cười lớn, đột nhiên thu thanh lùi về sau một bước dài. Một cây roi mang theo xước mang rô vừa vặn quất đến vị trí y vừa đứng, nếu như không phải là y bất cứ lúc nào cũng bảo trì cảnh giác, chỉ bằng một chiêu này, y sẽ mất nửa cái mạng.
Hải tặc bưng lên hỏa, thương, bắn đến nơi vừa vung roi.
Trước mặt nhóm hành khách đột nhiên xuất hiện một chiếc khiên to lớn rộng năm mét che chở bọn họ, viên đoạn có uy lực to lớn từ hỏa, thương vô thanh vô tức từ trên khiên rơi xuống, không để lại một chút dấu vết.
Hải tặc lùi về sau hai bước. Bọn họ cũng từng chứng kiến qua uy lực của Khế Ước Sư, bất quá ngoại trừ những Khế Ước Sư luôn luôn ở tinh cầu Biên giới chống lại Trùng tộc, còn lại đều là trò mèo,mặc dù uy lực to lớn, nhưng lại không có nửa điểm kinh nghiệm thực chiến, chỉ có một chút kinh nghiệm tranh đấu ít đến đáng thương đều là ở sân đấu võ của học viện, một chút máu cũng chưa từng nhìn thấy, ở tình huống như vậy thậm chí còn không hữu dụng bằng một hộ vệ có kinh nghiệm chiến đấu.
Vì vậy lúc mới bắt đầu bọn hải tặc tuy rằng bị một roi kia làm sợ hết hồn, nhưng một lúc sau lại không sợ nữa, trái lại càng thêm hưng phấn.Khế Ước Sư cao quý a, trước khi chết còn không là khóc ròng ròng cầu xin tha thứ sao, giống tiểu Cẩu cầu y, y còn có thể tha một mạng, cái cảm giác thỏa mãn khi khống chế đại nhân vật cao cao tại thượng quả thực giống như là dược tề hưng phấn tốt nhất, mang cho y hưởng thụ vượt xa người bình thường.
Nhưng mà khi cái khiên vừa xuất hiện, vô thanh vô tức chặn lại những viên đạn, bọn hải tặc liền biết là đã đụng phải điểm cứng.
UY lực của khế thực là vượt xa máy móc, thế nhưng hỏa, thương trong tay y, tuy rằng không phải là loại mới nhất, lực sát thương cũng không phải là to lớn nhất, uy lực bạo phá thì thu xa thương Kích Quang. Ngăn trở đạn súng kíp không tính là cái gì, nhưng lặng yên không một tiếng động ngăn trở đạn mới là đáng sợ nhất.
Bọn hải tặc đối Khế Ước Sư hiểu rõ không nhiều, bất quá đây nhất định không phải là cái Khế Ước Sư sơ giai phổ thông yếu như gà.
Bọn hải tặc tuy rằng biểu hiện ngông cuồng, nhưng lại rất cẩn thận. Sau khi lùi về sau hai bước, liền muốn đẩy cửa ra hô hoán đồng bạn. Đáng tiếc y vẫn chậm một bước. Nghĩ muốn rời khỏi nhưng chân lại nặng như mang theo ngàn kim, khí lực cả người phảng phất đều trôi đi, cho dù muốn hé miệng cũng khó khăn như là gánh vác một ngọn núi lớn.
Sau đó, một mùi thơm truyền đến, u nhã ngọt ngào làm người không nhịn được muốn nhắm mắt ngủ yên. Tên hải tặc nỗ lực khống chế, vẫn không thể nào chống đỡ được, ngón tay co giật hai lần, hỏa, thương rơi xuống đất.
Đường Tiểu Trì thu hồi tấm khiên mà Lá Chuối Tây hóa thành, Đường hoa và Sen đá cũng tấn tốc biến trở về hình thái trung cấp, Gai Nhọn đằng ở trạng thái Linh bảo ngồi ở trên vai Đường Tiểu Trì.
Các hành khách từ khi thấy thuyền hải tặc liền luôn ở trong trạng thái kinh hoảng, hiện tại được cứu trợ cũng không có thể hoãn lại tâm tình, chỉ có lão nhân phía trước thâm thâm nhìn ba người Đường Tiểu Trì, cảm tạ bọn cậu.
Khế Ước Sư trung giai muốn đối phó với nhiều hải tặc như vậy cũng không dễ dàng, bất quá trong đó còn có Đường Tiểu Trì có Linh bảo, tuy rằng khế thực của cậu đều chỉ duy trì ở hình thái trung cấp, nhưng uy lực Linh bảo lại không có hạ thấp, độc của Đường hoa và sự khống chế của Sen Đá khiến bọn hải tặc không cách nào chống đỡ được, cuối cùng lại bị ba thiếu niên choai choai toàn bộ bắt được.
Lão Laur được cởi sợi dây trói trên người ra. Thiên Hoa không có giết ông, mà là nhốt ông cùng nhóm thuyền viên ở phòng chỉ huy, mở ra toàn tức quản chế, nghĩ muốn để ông trơ mắt nhìn các hành khách bị tàn sát, đợi đến khi tất cả hành khách bị sát hại, liền sẽ châm ngòi thuốc nổ được đặt sẵn ở phòng chỉ huy, đồng thời tiêu diệt bọn họ và Bantana hào.
Cũng may là vì như vậy, bên trong phòng chỉ huy chỉ có thuyền viên, bọn hải tặc đều không có chú ý đến quản chế dị thường, vì vậy mới thua ở trong tay ba người Đường Tiểu Trì.
Bọn hải tặc bị tạm thời khống chế lại, thế nhưng sự tình vẫn chưa được giải quyết.
Thuyền hải tặc vây công Bantana hào có tới mười mấy chiếc, còn có ít nhất một nửa hải tặc ở lại trên thuyền chờ tiếp ứng, thời gian lâu dài, bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ.
-----------
_Zen_
//