Đường Tiểu Trì cất thiệp mời, nói với Minh Phong cùng Tư Ngự rằng mình sẽ nhận lời mời.
Tư Ngự gật đầu lôi kéo Minh Phong đang định buôn chuyện tiếp rời khỏi. Sau khi đến khoảng cách đủ xa, hai người liếc mắt nhìn nhau, xem ra Đường Tiểu Trì này thực sự không thể khinh thường. Chỉ cần dùng mấy viên đá, liền có thể nhốt một người lại, làm cho người ta đi vòng vòng tại chỗ không ra ngoài được, nếu có thể làm được chuyện như vậy, lẽ nào cậu ta thật sự quan hệ có quan hệ với vị kia?
Trong nông trại của hoàng cung ở Đế Tinh, Mộ Dung Nguyên Phi đưa tay hái xuống một đóa bươm bướm luyến hoa biến dị, đặt ở chóp mũi khẽ ngửi một hồi, mùi thơm thanh tịnh đẹp đẽ ngọt ngào, làm cho tinh thần con người trở nên thoải mái.
Gã nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng toát, ngón tay siết chặt lại, bông hoa xinh đẹp bị bóp nát thành từng mảnh vụn, không chút lưu luyến nào ném xuống đất, dùng đáy dày bó giẫm nát bông hoa.
"Kiều Tu, hắn cư nhiên còn sống. Cái thân thể rách nát kia cư nhiên vẫn có thể sống sót đến tận hôm nay, hơn nữa còn trở lại Đế tinh, khế ước được Linh bảo?"
"Ha ha, " Mộ Dung Nguyên Phi nhanh chân trở lại cung điện, "Tra rõ ràng cho ta, tại sao hắn có thể làm được như vậy, ta muốn mở mang kiến thức một chút, đến cùng là vị cao nhân nào có bản lĩnh trị được bệnh cho hắn!"
Vừa dứt lời, người luôn luôn đi theo phía sau gã, không khác nào một cái bóng, quỳ một chân trên đất hành lễ sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Cùng lúc đó, Quyền gia ở Đế Tinh, Quyền Y Lang cũng biết tin tức này.
Quý nữ đoan trang mạo mỹ chầm chậm ưu nhã điều khiển Khế Thực hóa thành hoa văn xinh đẹp ẩn vào trong ống tay áo, mới mở miệng hỏi: "Quả thật là Kiều đại ca? Ngươi xác định Khế Thực anh ấy nắm giữ chính là Linh bảo?"
Thấy tỳ nữ không chút do dự gật đầu, Quyền Y Lang trong mắt lóe lên hòa quang kỳ lạ, thì thào nói: "Kiều đại ca rời đi lâu như vậy, cũng nên trở về rồi. Không biết, anh ấy còn nhớ ta không."
Đường Tiểu Trì không biết ở Đế Tinh đã có một người không ngừng nhớ tới Kiều Tu. Thí Luyện hội này đối với cậu mà nói không hề khó khăn, ngược lại được ăn rất nhiều thịt Tinh thú mỹ vị, ngay cả hai gò má êm dịu cũng trở nên đầy đặn hơn rất nhiều.
Thí Luyện hội kết thúc, lúc bọn họ đi ra, tin đồn liên quan đến Dương Vịnh đã sôi sùng sục .
Kia Linh bảo kia quả nhiên là thành quả của đại sư Dương Phụng Viễn, bị Dương Vịnh đánh cắp.
Thời điểm Dương Phụng Viễn đã chuẩn bị kỹ càng hết thảy, đang định thăng cấp Linh bảo, lại nhận được tín hiệu cầu cứu từ bạn cũ. Vì vậy Dương Phụng Viễn vội vàng ly khai, sau khi ông xử lý xong mọi chuyện, chuyện đại sư Dương Vịnh bồi dưỡng ra Linh bảo đã sớm được mọi người biết đến.
Dương Phụng Viễn đã sớm phát hiện Dương Vịnh đối với danh lợi cực kỳ khát vọng, cho dù là nghiêm khắc yêu cầu dạy bảo hay là chăm chỉ không ngừng khuyên giải giáo dục, bản tính Dương Vịnh từ đầu đến cuối đều không cách nào thay đổi, bên ngoài dã tâm bừng bừng, bao trùm một tầng áo khoác ôn văn nhĩ nhã.
Dương Phụng Viễn bất đắc dĩ. Biểu hiện của Dương Vịnh mặc dù coi như hoàn mỹ, nhưng mà giả là giả, là lời nói dối, một ngày nào đó sẽ bị vạch trần.
Tại thời điểm Dương Phụng Viễn nhận được lời cầu cứu của bạn cũ, ông đã sớm đoán được đây là do Dương Vịnh giở trò. Nhưng mà ông vẫn mang theo một phần vạn hi vọng đó chỉ là hiểu lầm, dù sao thủ đoạn như vậy cũng quá mức bỉ ổi.
Đáng tiếc ông lại một lần nữa thất vọng rồi. Sau khi gặp lại Dương Vịnh, thanh niên nguyên bản còn mang theo một tia ngây ngô ngây thơ, hiện giờ ánh mắt đã hoàn toàn biến thành thành thục cay độc, nhìn thấy ông nhưng không chột dạ chút nào. Vẫn ôn nhã vấn an, thậm chí ngay cả nguỵ biện cũng không có liền thẳng thắn thừa nhận.
"Tổ phụ, con còn trẻ, con có thể đem Dương gia phát triển đến một tầm cao chưa bao giờ có. Con sẽ được thế nhân kính ngưỡng, mà vì ngài là lão sư của con, cũng sẽ thu được vô thượng vinh quang !"
Dương Phụng Viễn không có truy cứu tiếp nữa, Dương vịnh dù sao cũng là tôn tử của ông, nhưng mà sau đó ông cấm không cho Dương Vịnh cùng bất luận người nào nhắc tới quan hệ của hai người.
Thời điểm ở tàu Bantaia gặp phải hải tặc, trong thời khắc sống còn Dương Phụng Viễn không phải là không hối hận. Có lẽ ông đối với Dương Vịnh quá mức nghiêm khắc, có lẽ nếu như ông hảo hảo giáo dục, Dương Vịnh có thể cải chính.
Nhưng khi đến bến tàu, nhìn thấy tôn tử tỉ mỉ tân trang, liền biết ông không có khả năng khuyên giải Dương Vịnh từ bỏ.
Thời điểm Học viện tìm tới, Dương Phụng Viễn lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Ông hồi còn trẻ có chút giao tình với hiệu trưởng Học viện, loại chuyện đánh cắp thành quả của người khác này là lần đầu tiên phát sinh, không có tiền lệ để tham khảo. Vì vậy ông không thèm đếm xỉa đến mặt mũi, thỉnh cầu đưa Dương Vinh tới tinh cầu biên giới.
Ở trên tinh cầu biên giới cũng có Đào tạo sư tào tạo Khế Thực cho các Khế Ước Sư chống lại Trùng tộc, tuy rằng hoàn cảnh tương đối đơn sơ, công tác gian khổ, nhưng lại có thể có được cơ hội rèn luyện rất tốt. Chỉ hy vọng Dương Vịnh có thể bỏ được tính tình phù phiếm của mình, dùng thiên phú của y, chắc chắn ngày sau sẽ có thành tựu.
Dương Phụng Viễn con trai và con dâu đã rời xa mình, trong lòng áy náy.
Thở dài, vòng tay lại đột nhiên vang lên một tiếng báo, cư nhiên là nhóm Khế Ước Sư thiếu niên cứu ông khỏi bọn hải tặc
Dương Phụng Viễn hơi nghi hoặc một chút _ mở tin nhắn ra, đọc hai hàng sau đó trợn to hai mắt, một lúc lâu cũng không cách nào hồi thần.
Đường Tiểu Trì bên này, Thí Luyện hội kết thúc, Kiều Tu trở lại Đế tinh trước, còn Đường Tiểu Trì bồi Đường Niệm Chân trở lại học viện ở tinh cầu Tangos làm thủ tục chuyển trường.
Tả Khâu Tự biết được Đường Tiểu Trì muốn đi Đế tinh, lưu luyến đòi Tả Phán Sơn đồng ý cho cậu đi về tinh cầu Tangos với Tiểu Trì, đồng thời ở trong lòng hạ rõ quyết tâm sau này cũng phải đi Đế tinh, ở đó không chỉ có Tiểu Trì, còn có Triệu đoàn trưởng suất khí a.
Vì vậy trên đường trở về, Đường Tiểu Trì cùng Tả Khâu tự một nhóm, Đường Niệm Chân cùng bạn bè mình một nhóm. Bởi vì sắp rời khỏi tinh cầu Tangos, Đường Niệm Chân rất không nỡ bỏ lại bạn bè, vì vậy khó có được mà từ bỏ anh trai của nàng.
Giáo viên ở học viện tinh cầu Tangos tựa hồ đã sớm chuẩn bị tốt công tác chuyển trường cho Đường Niệm Chân, rất nhanh liền làm xong thủ tục, chỉ là ánh mắt bọn họ nhìn Đường Tiểu Trì có chút cảm giác kỳ quái.
Thế nhưng trong đó không có ác ý, vì vậy Đường Tiểu Trì cũng không có để ý. Sau khi nói lời từ biệt với Tả Khâu Tự và nhóm nhị thiếu thường đến cửa hàng Bách Thảo thực vật, Đường Tiểu Trì mang theo Đường Niệm Chân cùng Lý bá lên phi thuyền đi đến Đế tinh.
//