Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biện tập: Vân Yên
jingle bells──jingle bells──jingle all the way──
Trong nháy mắt, trên khắp phố lớn ngõ nhỏ đều phát lên bài ca quen thuộc này.
Ngay cả công ty bách hóa cũng không ngoại lệ.
Nhìn cửa lớn của công ty bách hóa, cậu bé nắm chặt cái túi màu đen có chứa hơn đồng tiền giấy, ưỡn ngực ra vẻ trấn định đi vào.
Đây là lần đầu tiên cậu bé một mình đến công ty bách hóa.
Một tuần trước, mẫu thân cùng với ca ca mang cậu đến để mua đồ dùng Giáng Sinh này nọ. Lúc đi ngang qua một cửa hàng, cậu nhìn đến thật thích thú một vật gì đó, còn tự nhủ rằng rất muốn nó.
Hơn nữa cậu muốn tự cố gắng để mua được, cho nên không nói với bất kì ai. Cậu mang theo hơn đồng tiền tiêu vặt, vụng trộm một mình chạy tới mua.
Một gói to này có hơn đồng, chắc là đủ…. Đem một ít tiền giấy nắm chặt trong tay, cậu bé đi vào thang máy, nói với vị tiểu thư đang gác thang máy rằng cậu muốn tới nơi mua quần áo.
Bằng trí nhớ trở lại cửa hàng đó, cậu bé tiến về cái giá phía trước, thứ cậu cần được đặt ở một nơi thật cao, lấy không được.
Cậu đành phải quay về phía nhân viên cửa hàng, nói: ” Con có thể xem được không?”
Cảm giác mềm mại khi vuốt ve cái áo thực giống như trong tưởng tượng, cậu bé hài lòng mỉm cười, cầm nó đưa cho nhân viên cửa hàng.
“Con muốn mua cái này.”
Nữ nhân viên cửa hàng vui vẻ ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ đầu cậu bé “Tiểu bằng hữu, mẹ của con đâu?”
“Không có.” Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của nhân viên cửa hàng, cậu bé không kiên nhẫn nói thêm một câu “Mẹ chưa có tới.”
Cậu đem tiền lấy ra, nói: “Mình con không mua được sao? Con có mang tiền nè.”
Ôm túi xách phình trướng, cậu bé trở lại đội ngũ xe mẫu giáo “Thầy ơi, bụng của con đỡ hơn rồi.”
Làm như không có việc gì xảy ra, cậu trở về ngồi lại chỗ cũ, cũng không có nửa điểm chột dạ vì đã trộm đến công ty bách hóa.
Chiếc xe chậm rãi đi ra, trên xe có một cái bảng thật lớn “Nhà trẻ Gia Tâm”
“Tiểu Huỳnh, về rồi sao? Chơi Giáng Sinh có vui không?”
Huỳnh vừa vào phòng khách đã thấy Tử Hủ ca ca đang trang hoàng cây thông Noel, vẫn giống như mọi khi anh đối cậu ôn nhu mỉm cười.
Huỳnh tùy ý ừ một tiếng, ôm túi sách của mình trở về phòng, vẻ mặt thoáng chút ửng đỏ không dễ nhận ra.
Huỳnh thay quần áo xong lại trở về phòng khách, Tử Hủ cũng sắp trang trí xong, anh lấy một ngôi sao sáng lấp lánh, đến gần Huỳnh.
“Có thể giúp ca ca treo trên đỉnh không?”
Ánh mắt Tử Hủ dời về phía cây thông Noel, Huỳnh rầu rĩ lắc đầu, cậu làm thế nào có thể cao được như vậy, ca ca chọc ghẹo cậu sao?
Ai ngờ giây tiếp theo Huỳnh đã bị ôm lấy, Tử Hủ đặt cậu ngồi lên bả vai của mình, Huỳnh có thể dễ dàng chạm tới đỉnh cây.
“Phiền em rồi, tay ca ca không đủ dài, không với tới được”
Nhìn thấy vật trang trí được chính tay mình đặt lên vị trí cao nhất, Huỳnh giống như mọi đứa trẻ bình thường khác cảm thấy rất hưng phấn, sau khi đem ngôi sao trang trí lên cây xong, cậu giơ cao hai tay, kêu to: “Treo tốt lắm!”
Đem Huỳnh trên cao thả xuống, Tử Hủ lấy ngón tay nhẹ nhàng nhéo hai má Huỳnh:
“Đúng rồi, tiểu Huỳnh lợi hại nhất!”
Nhìn thấy hai hộp quà xinh đẹp đã được đóng gói, đặt dưới cây thông Noel, Huỳnh đứng dưới tàng cây tự hỏi vài giây rồi đột nhiên chạy về phòng mình.
Cậu mở ra cái túi sách đã giấu hộp quà, vụng trộm nhét nó thật sâu vào bên trong.
“Giáng Sinh vui vẻ!”
Những chén nước trái cây thơm ngon trên bàn ăn cụng vào nhau, lễ Giáng Sinh của Đinh gia chính thức bắt đầu!
Tử Hủ ở bên cạnh giúp Huỳnh gắp thêm đồ ăn, chính anh vẫn chưa ăn được mấy muỗng, Huỳnh rốt cuộc nhịn không được bèn cầm lấy một chuỗi lạp xườn đưa tới bên miệng Tử Hủ.
“Anh cũng ăn đi!” ngữ khí không tốt lắm, cũng bởi vì cậu bé đang giận dỗi.
Tử Hủ cuối xuống, nhẹ nhàng cắn một miếng, trên mặt tươi cười như đang ăn mật ngọt, thẩm thẩm và thúc thúc bên cạnh nhìn thấy cũng không khỏi trêu chọc anh.
“Kia cũng không phải là chén mật đường nha, sao Tử Hủ lại cười ngọt ngào như vậy a?”
“Tiểu Huỳnh tự mình đút cho, đương nhiên là ngọt nha!”
Nghe xong mấy lời đó, Tử Hủ liền đỏ mặt, tiểu Huỳnh bất mãn nhìn cha mẹ, hai má cũng đỏ ửng tức giận.
Tiếp theo là lúc tặng quà, mọi người đem những món quà bên dưới gốc thông dời qua, mỗi người sẽ được một phần.
Huỳnh vẫn nhìn chăm chăm vào phần quà được bọc giấy hoa màu cà phê, thầm hy vọng Tử Hủ sẽ chọn nó.
Ai ngờ Tử Hủ lại nói một câu “Thúc thúc chọn trước đi”, thế mà Đinh ba ba lại cầm lấy đúng phần quà kia.
“Không được —–!!” Tiểu Huỳnh xông lên trước muốn giành lại phần quà, Đinh ba ba lại cố ý giơ cao tay.
“Đây là quà của ba ba, tiểu Huỳnh không thể lấy nha”.
Bất đắc dĩ nhìn cha của mình đem giấy gói quà bóc ra, bên trong là một cái áo choàng màu trắng sọc tím lấp lánh, vừa ấm áp lại mềm mại.
Tử Hủ cùng Đinh mụ mụ hai mặt nhìn nhau, họ không nhớ là đã mua phần quà này.
Đinh ba ba xoa cằm, vẻ mặt nghi hoặc “Áo choàng này giống như là cho Tử Hủ ha~~”
“Đương nhiên!” gặp được thời cơ, Huỳnh lập tức đem áo choàng đoạt lại rồi ôm vào trong lòng “Đây là quà con mua tặng ca ca!”
Nói xong đứng lên ghế sô pha, bàn tay nho nhỏ cố hết sức đem áo choàng mở ra, khoác lên vai Tử Hủ.
“Nhìn xem, em chọn rất khá nha!”
Đang lúc Huỳnh xoa xoa thắt lưng, vừa lòng nhìn kiệt tác của mình, thì phút chốc được ôm vào lòng ấm áp.
Tử Hủ cũng đem Huỳnh bao vào trong áo choàng, ôm hảo nhanh hảo nhanh “Huỳnh, cảm ơn em, ca ca thực thích!”
“Thích là tốt rồi!” Huỳnh cố ý hung dữ, nói lớn giọng, nhưng cũng bởi vì ngượng ngùng mà đỏ mặt “Anh phải vĩnh viễn dùng nha!”
Uhm…. Huỳnh, có còn nhớ cậu đã nói với tôi như vậy không? Vĩnh viễn tức là rất xa sao?
Ngu ngốc! Vĩnh viễn như thế nào lại chẳng có điểm cuối?Phải là vô……….hạn ~~~~~~
~~~HOÀN~~~